Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 772: Còn Có Thể Chơi Như Thế

Tạc Thiên Bang Từ Khuyết!
Ngăn ngắn năm chữ, hời hợt, nhưng lại giống như ngũ lôi nổ vang, trong nháy mắt vang vọng ở trong đầu mọi người.
Trong giây lát, toàn trường là vắng lặng một mảnh.
Tất cả mọi người đều trừng lớn hai con mắt, khó có thể tin.
Từ Khuyết?
Cái tên này chính là Từ Khuyết?
Làm sao có khả năng?
Không phải hắn đã biến mất mấy năm rồi sao? Tại sao lại thay đổi dáng dấp xuất hiện ở chỗ này?
Lập tức, bầu không khí toàn trường trở nên quái lạ.
Có biểu hiện thực lực vừa nãy của Từ Khuyết, mọi người hầu như không dám hoài nghi thân phận của hắn là giả.
Dù sao thời đại này, ngoại trừ người của Tạc Thiên Bang, bọn họ chưa từng thấy qua có một Kim Đan kỳ nào có thể chiến một trận với cường giả Anh Biến kỳ.
- Ồ, tại sai lại im lặng đến thế? Nơi này không phải nên có tiếng vỗ tay hay sao?
Lúc này, Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người, đồng thời gọi ra hệ thống, triệt hồi hiệu quả của Thiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi.
Dù sao thiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi này đã sử dụng quá giờ, mỗi một canh giờ phải trả phí, quá lãng phí.
Bạch!
Lập tức, một vệt sáng từ trên người hắn xẹt qua, tiếp đó, hoá trang Chí Tôn Bảo trong nháy mắt biến mất, thay vào đó chính là một thân áo bào đen, đồng thời dung mạo cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Khuôn mặt tuấn lãng làm mọi người của Thủy Nguyên Quốc cùng Hỏa Nguyên Quốc mỗi đêm phải trằn trọc trở mình, nhớ thương tuyệt thế... ặc không đúng, khuôn mặt làm vô số người ghi nhớ sâu sắc, bỉ ổi mười phần, liền xuất hiện ở trước mặt mọi người như thế.
- Híttt!
Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, choáng váng tại chỗ.
CMN!
Cái quái gì vậy, thật sự là Từ Khuyết à?
Cái tên này làm cái gì thế, rảnh rỗi dịch dung che dấu thân phận chạy đến nơi đây đùa nghịch, đây không phải muốn bẫy người à?
Lập tức, bầu không khí ở đây trở nên càng thêm quái lạ.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đều quét về phía người của Thương Lan Bang, biểu hiện cũng biến ảo vạn ngàn, có đồng tình, có trêu tức, cũng có cười trên sự đau khổ của người khác.
- Khà khà, lần này thú vị! Thương Lan Bang sắp gặp vận rủi lớn rồi!
- Haizz, chỉ có thể trách vận may của bọn họ không tốt, thường xuyên đi ở bờ sông nào có thể không ướt hài, làm nghề này của bọn họ, nhất định sẽ có lúc đá vào tấm sắt.
- Phốc! Từ Khuyết có thể gọi là tấm sắt sao?
- Hắn phải là gọi gai sắt đó! Người ta một chân đá tới, bản thân hắn không bị thương chút nào, còn người khác thì chảy máu đến chết.
- Kỳ thực chỉ cần đừng trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ không quan tâm tới chúng ta, nhưng nếu như ai đó tự mình đưa tới cửa, vậy tên đó xong đời chắc rồi.
- Ba loại cái chết tàn khốc ở Tu Tiên Giới: Một, bị Từ Khuyết hại chết! Hai, bị Từ Khuyết hại chết! Ba, vẫn là bị Từ Khuyết hại chết!
Mọi người thấp giọng bàn luận, ôm tư thái xem trò vui nhạo báng.
Khi ngươi yêu thích một người, tất cả khuyết điểm trên người y đều sẽ biến thành ưu điểm.
Khi ngươi chán ghét một người, cho dù y không có khuyết điểm cũng sẽ bị moi ra một đống khuyết điểm, nói tóm lại chính là nhìn chỗ nào đều cảm thấy ngứa mắt.
Thương Lan Bang bây giờ chính là nằm ở vị trí phía sau, loại bang phái vào nhà cướp của như bọn họ, từ trước đến giờ là thiệt người lợi mình, vì thế đa số mọi người đều rất muốn nhìn thấy bọn họ diệt vong.
Mà loại như Từ Khuyết, tuy rằng cũng rất bẫy người, nhưng ít nhất sẽ không chủ động đi gây sự, đồng thời còn từng trợ giúp bọn họ thu phục Thủy Nguyên Quốc, công đức này đủ khiến mọi người tràn ngập hảo cảm đối với hắn.
Thế là lúc này Thương Lan Bang như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Dù cho bang chủ Thương Phong Anh Biến kỳ cùng với phu nhân của y Mạc Lan, sắc mặt hai người từ lâu đã trắng bệch.
Ở Thủy Nguyên Quốc lăn lộn nhiều năm như vậy, ai không biết đại danh của Từ Khuyết? Ai không biết Tạc Thiên Bang đáng sợ?
Mấy năm qua còn truyền lưu ra ngoài một ít khẩu hiệu, như "Tạc Thiên vừa xuất hiện, chỉ còn kim chỉ", "Tạc Thiên xuất chinh, không còn một ngọn cỏ", đủ để chứng minh cỗ thế lực thần bí này mạnh mẽ cỡ nào.
- Từ... Từ đạo hữu, chuyện này chỉ là hiểu lầm, xin nghe ta giải thích.
Lúc này Thương Phong rốt cục thấp thỏm bấtan mở miệng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Cho dù y tự phụ đến đâu đi nữa cũng không dám nhận là mình là đối thủ của Từ Khuyết.
Phải biết, năm đó Từ Khuyết mới chỉ là Nguyên Anh kỳ đã có thể chém giết Anh Biến kỳ, huống chi bây giờ tu vi của hắn ngay cả y cũng nhìn không thấu.
- Giải thích? Ta không nghe!
Hai tay của Từ Khuyết khoanh ở trước ngực, tỏ vẻ cao ngạo từ chối Thương Phong, lập tức lại trầm giọng nói:
- Việc ngày hôm nay, các ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích!
Giải thích không nghe, còn muốn người giải thích cái gì nữa?
CMN đây không phải đều giống nhau sao?
Khóe miệng của mọi người ở đây lập tức co giật, có chút không biết nói gì.
Nhưng Thương Phong lại nghe hiểu, Mạc Lan cũng nghe hiểu, bọn họ lăn lộn trong nghề này, đương rõ ràng Từ Khuyết muốn cái gì.
- Giải thích này cùng "Giải thích kia", hai chữ này nhìn qua giống nhau, nhưng ý tứ hoàn toàn không giống, giải thích cũng chỉ thuần túy là giải thích, nhưng "giải thích" lại khác, "giải thích" này mang ý nghĩa xin lỗi cộng thêm bồi thường.
"Vèo!"
Lúc này, Thương Phong vô cùng quả đoán lấy xuống nhẫn trữ vật trên tay, cung kính đưa đến trước mặt Từ Khuyết, thành khẩn nói:
- Từ đạo hữu, đây là hết thảy vật tư của Thương Lan Bang chúng ta, ta đồng ý đưa toàn bộ cho Từ đạo hữu xem như bồi thường.
- Hừ! Bồi thường? Thương bang chủ, ngươi tưởng Từ Khuyết ta là ai? Tạc Thiên Bang ta há có thể để ý đến một chút đồ vật của ngươi?
Từ Khuyết cười gằn, lộ vẻ ngạo nghễ, tiếp theo con hàng này liền đưa tay cầm lấy cái nhẫn trữ vật.
Mọi người suýt nữa tại phum máu.
CMN, cái tên này quả thật vô sỉ như trong lời đồn.
Nhưng khóe miệng của Thương Phong lại mạnh mẽ co giật.
Bởi vì y cảm thấy mình lại nghe rõ ràng, đây là Từ Khuyết cảm thấy chút ấy bồi thường vẫn chưa đủ.
Nhưng mà có thể làm sao nữa? Thương Lan Bang mấy năm qua điên cuồng giết người đoạt bảo, vất vả tích lũy lại lượng lớn tài nguyên, tất cả đều ở bên trong cái nhẫn trữ vật này, nếu như còn chê không đủ, y cũng chỉ có thể tuyệt vọng.
Ồ? Chờ chút, hình như quả thật còn có thứ có thể bồi thường.
Đột nhiên, con ngươi của Thương Phong sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía phu nhân Mạc Lan của mình.
Vèo!
Ngay sau đó, y hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp lướt về phía trước nhấc Mạc Lan lên, hất tay ném cho Từ Khuyết.
Đồng thời tỏ vẻ thành khẩn nói ra:
- Từ đạo hữu, ngài và phu nhân nhà ta tuyệt đối là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, ta không đoạt người nữa, sau này nàng chính là người của ngài.
- CMN! Tên gian tặc nhà ngươi, lại dùng một chiêu vứt vợ đi này?
Từ Khuyết lập tức trừng mắt lên, thuận thế tiếp lấy Mạc Lan, hất tay lại ném trở lại, cũng nói ra lời hung ác:
- Đa, thương tổn lẫn nhau đi!
A?
Thương tổn lẫn nhau?
Câu nói này lại có ý gì?
Thương Phong trong nháy mắt há hốc mồm, lần này hoàn toàn nghe không hiểu ý của Từ Khuyết.
Chẳng lẽ hắn sợ ở trước mặt công chúng không tiện đoạt vợ của người, muốn khách sáo một chút, lễ nhượng một phen?
Lập tức, cái ý niệm này xâm nhập vào đầu óc Thương Phong.
Con ngươi của y lúc này sáng ngời, lớn tiếng nói:
- Từ đạo hữu, chỉ có thiên kiêu như ngươi mới có tư cách ở bên Mạc Lan tư sắc bực này, xin ngươi hãy nhận lấy, đây là một chút tâm ý của Thương mỗ.
Nói xong, lòng bàn tay y vận dụng chân nguyên, lại ném Mạc Lan về phía Từ Khuyết.
- Hừ, loại sắc đẹp này, ngươi cho rằng ta thật để ý sao? Lấy về, ta không thèm!
Từ Khuyết lập tức hừ lạnh một tiếng.
Lần này hắn nói chính là lời thật.
Sắc đẹp của Mạc Lan nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ là trung bình, luận khuôn mặt đẹp, nàng hoàn toàn không bằng Khương Hồng Nhan và Tử Hà tiên tử, luận quyến rũ, nàng càng không bằng Liễu Tĩnh Ngưng và Nhã phu nhân.
Huống chi đó còn là một em hàng, loại boy ngay thẳng như Từ Khuyết, làm sao có khả năng thật sự sẽ đi ham muốn điểm ấy sắc đẹp đây.
Vì thế, hắn lại từ chối, lại ném trở lại.
Thương Phong cho rằng lời này giống với chuyện nhẫn trữ vật lúc trước, vẫn là khiêm nhượng mang tính tượng trưng, lúc này lại ném trở về.
Thế là, một hồi ném đến, một hồi ném trả, làm cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Còn có thể chơi như vậy?
Thời buổi này, vợ có thể đem ra vứt như vậy ư?
Mà lúc này, ở đây chỉ có Mạc Lan bị vứt đến mức gần phát đên lên,
Nếu không phải là chân nguyên của nàng bị cầm cố, sợ là sớm đã xuất thủ đập chết Thương Phong, tiếp theo lại liều lĩnh đánh đổi, đi liều mạng với Từ Khuyết, đào không thân thể của hắn, hút khô hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận