Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 259: Ta Không Vội, Ngươi Cứ Tự Nhiên

- Ha ha, lần này thì có ý tứ rồi.
Từ Khuyết vui mừng, cất bước liền hướng trong lầu các đi đến.
Thế giới này không có công pháp dung hợp Âm Dương, e rằng mình tiện tay lấy ra một cái pháp quyết Âm Dương giao hòa cấp thấp nhất ra cũng khiến tứ phương khiếp sợ, mạnh mẽ trang bức một cái?
Thái Cực Quyền?
Huyền Minh Âm Dương Quyết?
Còn có này cái gì? Song tu... Băng Hỏa Liệt Diễm Cửu Trọng Thiên?
Khà khà, đạt được nhiều thêm đi, sau đó phương pháp Âm Dương giao hòa này, chính là đặc sản của Tạc Thiên Bang chúng ta rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Từ Khuyết giương lên, bàn tay lớn đột nhiên phất lên.
Vèo một tiếng!
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, toàn bộ chí bảo được sưu tầm trong lầu các, toàn bộ bị hắn quét một cái sạch sành sanh, thu vào bên trong không gian chứa đồ của hệ thống.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Đại ca, ngươi... ngươi đây là cũng quá tàn nhẫn đi?
Chí bảo Hỏa Nguyên Quốc hơn vạn năm truyền thừa xuống, ngươi vung tay lên liền thu toàn bộ?
Ngươi từ đâu tới nhẫn chứa đồ lớn như vậy?
Những quần chúng xem trò vui kia, con mắt từng người đều bốc lên kim quang.
Đây chính là Tàng Bảo khố của Hỏa Quốc đó.
Phần lớn bảo vật bọn họ nhận thức cũng đã có giá trị liên thành, mỗi một cái lấy ra cũng có thể đưa tới huyết chiến, còn có càng nhiều thứ rõ ràng vừa nhìn chính là mặt hàng cao cấp, những bảo bối không biết, nhưng đều là trân phẩm các đời Hỏa Hoàng thu thập đến.
Những trân phẩm này, tu sĩ tầm thường chỉ cần được một cái, chỉ sợ đều phải đem làm truyền gia bảo từng đời một cẩn thận từng li từng tí một truyền xuống.
Thế nhưng lúc này ở dưới tay Từ Khuyết, thật giống như là rau cải trắng, vừa thu lại liền một đống lớn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, giống như còn không có chút nào để ý.
Chẳng trách ánh mắt mọi người hướng về Từ Khuyết, là vừa ước ao đố kị, lại cảm thấy Từ Khuyết này quá thiếu đạo đức. Các đời Hỏa Hoàng nhọc nhằn khổ sở tích góp những của cải này, lần này tất cả đều cho ngươi hết.
- Nhìn cái gì vậy? Ta cùng Hỏa Hoàng quan hệ không tệ, bảo tàng của y chính là bảo tàng của ta, vợ hắn, chính là vợ của ta, việc này các ngươi cũng không phải không biết, có gì đáng kinh ngạc.
Từ Khuyết trừng mắt về phía mọi người nói.
Tất cả mọi người không có gì để nói.
Dù sao lời này... Nghe tới, tựa hồ cũng không có vấn đề gì.
Hiện tại đoàn người cũng đều biết, chuyện Hỏa Hoàng để Huyễn Phi giả mạo công chúa lừa dối phò mã.
Tuy rằng việc này cũng là Hỏa Hoàng chủ động, nhưng ngươi quang minh chính đại lấy ra giảng như thế, liền không tử tế rồi.
Nhưng mọi người dĩ nhiên hiểu rõ tính nết Từ Khuyết, biết hắn chính là người vô sỉ như thế, cũng chỉ có thể không nói gì.
Nhưng những chí bảo trong lầu các kia, quả thật làm cho rất nhiều người đều ý động, nếu như không phải kiêng kỵ thủ đoạn tàn nhẫn của Từ Khuyết, đám người kia đã sớm phát rồ xông lên tranh đoạt.
- Đi thôi, đi đến Hoàng Lăng tìm cẩu Hoàng Đế kia tính sổ. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc. Ngày hôm nay ta liền muốn cùng cẩu Hoàng Đế này triệt để có một cái kết thúc. Các ngươi muốn xem náo nhiệt thì tự theo tới, không thu tiền vé vào cửa của các ngươi...
Từ Khuyết nói xong, vung tay lên, thu hồi 10 cái máy xúc kia.
Kêu mọi người đến xem cũng là vì Trang Bức, Trang Bức phải có người xem, cái bức này mới có thể thành.
Hắn hơi nghiêng người, nhảy lên tế đài Truyền Tống Trận.
Sau đó, nhanh chóng từ bên trong không gian chứa đồ của hệ thống lấy ra một khối cực phẩm Linh Thạch, đặt vào trong trận.
Mọi người thấy thế, đầu tiên là do dự một chút, thế nhưng phần lớn người cuối cùng vẫn là theo sát mà tới.
Dù sao, mọi người đều muốn nhìn trận tranh tài của Từ Khuyết và Hỏa Hoàng, đến tột cùng là thắng hay thua.
Hơn nữa, kỳ thực ở trong lòng mỗi người đều có một loại tâm lý khó có thể che giấu, đó là muốn xem Hỏa Hoàng bị treo lên đánh. Muốn nhìn xem, Hỏa Hoàng bệ hạ bình thường cao cao tại thượng, không cho phép người khác nói một tiếng không, lại bị một tiểu tử hố hàng treo lên đánh như thế, đánh tới không còn cách nào khác, đánh tới làm con rùa đen rút đầu, đánh tới chạy trốn...
Loại cơ hội xem Hỏa Hoàng bị treo lên đánh này, không phải là hàng năm đều có.
Chỉ cần nhìn như thế, liền cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Vì thế, há có đạo lý không đi tham gia trò vui?
Mà Nữ Đế nhìn thấy Từ Khuyết quả nhiên không tha thứ muốn truy sát tới, chần chờ chốc lát, cũng phi thân tới, chung quy không yên lòng, lo lắng hạt giống tốt này liền bị hủy như thế.
"Ầm ầm!"
Theo truyền tống trận vận chuyển, một trận lực hút mạnh mẽ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại trận.
Ngay sau đó, hư không xuất hiện vặn vẹo, cảnh tượng hoàn toàn mơ hồ, trước mắt đột nhiên lóe qua một tia sáng trắng.
Bọn Từ Khuyết xuất hiện ở bên trong một mảnh trống trải hoang dã.
Đông đảo tu sĩ vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, lập tức sửng sốt một chút.
- Thật đến Hoàng Lăng phía đông ngoại thành rồi.
- Lẽ nào Hỏa Hoàng thật sự có thể tế thiên mời tới Hỏa Thần?
- Đó chỉ là một cái truyền thuyết, không phải vạn bất đắc dĩ là sẽ không triển khai, dù sao từ khi khai quốc đến nay, các đời Đế Hoàng cũng chưa bao giờ có loại cục diện này.
- Đó là bởi vì các đời Đế Hoàng cũng chưa từng đụng phải yêu nghiệt như Từ Khuyết.
- Nói thế cũng đúng, Hỏa Hoàng này... Cũng không quá dễ chịu rồi.
...
Mọi người thấp giọng bắt đầu bàn luận, lại cũng không có thiếu người đột nhiên có chút đồng tình với Hỏa Hoàng.
Từ Khuyết sau khi rơi xuống truyền tống trận, ánh mắt hướng đàn tế trời trên đỉnh cao nhất Hoàng Lăng.
Lúc này Hỏa Hoàng cùng với đông đảo đại thần, toàn bộ đứng ở phía trên.
Hơn nữa, xem tư thế nghiêm túc kia, vẫn đúng là muốn chuẩn bị bắt đầu tế thiên.
Loại khúc nhạc dạo trước lúc phát đại chiêu này, thông thường mà nói, hẳn là tương đối nghiêm túc.
Thế nhưng, Từ Khuyết thấy thế, lại khà khà vui mừng, chỉ vào mặt Hỏa Hoàng cười mắng:
- Cẩu Hoàng Đế! Đại đao của ta đã khát khao khó nhịn, mau mau... Hạ xuống ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
Đối với chuyện bọn Từ Khuyết đến, Hỏa Hoàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, trái lại cười lạnh nói:
- Trẫm đã sớm đoán được mấy con chó thiến nhát gan kia không dám phá trận, nhưng ngươi chung quy vẫn là tới chậm một bước.
Vèo!
Chỉ thấy lưu quang lóe lên, một màn ánh sáng đột nhiên đột nhiên xuất hiện, bao phủ xuống, bao vây toàn bộ đàn tế thiên.
Đám Hỏa Hoàng lần nữa được cấm chế bảo vệ.
- Ha ha ha, Từ Khuyết, ngươi còn có thể làm gì? Chờ ngươi phá xong cấm chế này, trẫm đã tế thiên thành công.
Hỏa Hoàng trêu tức cười to, phảng phất đã thấy hi vọng báo thù.
Mọi người tới đây nhìn thấy tình cảnh này cũng đều kinh ngạc.
Hỏa Hoàng dĩ nhiên lại mở ra cấm chế?
- Ha ha, cẩu Hoàng Đế, ngươi lại làm con rùa đen rút đầu nữa rồi? Ngươi cho rằng trốn ở bên trong cấm chế, liền thật có thể thuận lợi tế thiên sao?
Từ Khuyết cũng cười to, căn bản chưa từng lo lắng.
Nữ Đế lúc này vừa vặn đến bên cạnh Từ Khuyết, sắc mặt nghiêm nghị, lắc đầu nói:
- Từ Khuyết, không kịp rồi! Ngươi bây giờ lập tức đi theo ta! Hỏa Hoàng nói đúng, chờ ngươi phá giải xong cấm chế, gã đã tế thiên thành công! Đến lúc có sức mạnh của Hỏa Thần gia trì, ngay cả ta đều không bảo vệ nổi ngươi...
Đến lúc này, Nữ Đế cũng không thể chú ý nhiều như vậy, dù cho thật sự phải cùng Hỏa Nguyên Quốc triệt để trở mặt, nàng cũng phải đem Từ Khuyết an toàn rời đi.
- Ai nói ta muốn phá giải cấm chế?
Từ Khuyết chớp mắt, cười híp mắt nói.
Mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Không phá cấm chế, vậy ngươi làm gì nữa?
Ngồi đợi Hỏa Hoàng tế thiên xin mời thần che chở, đưa ngươi tiêu diệt ở nơi đây sao?
- Làm sao, đã chịu thua rồi hả? Nhưng ngươi vẫn phải chết!
Hỏa Hoàng cũng nghe được Từ Khuyết nói, tỏ vẻ giễu giễu nói.
Từ Khuyết cười nhạt:
- Không phải, ta chỉ là muốn nói cho ngươi một chuyện, em gái ngươi Nhã phu nhân, ta cũng tới qua rồi! A, ngươi còn muốn tế thiên à, được thôi, ngươi trước tiên tế đi, ta có thể chờ ngươi một lúc, không vội vã, mời ngươi cứ tự nhiên, tuyệt đối đừng cảm thấy không tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận