Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1093: Ngay Cả Con Kiến Cũng Không Tha

"Hống!"
Lúc này, kiến chúa lại gầm lên một tiếng giận dữ, điên cuồng từ bên trong sơn mạch giãy dụa bò ra.
Sau cái đầu to lớn vừa nhô ra thăm dò, đằng sau chính là thân thể cao lớn của nó, giống như một nhuyễn trùng màu trắng, so với cái đầu thì dẹp hơn một chút, cả thân thể nó có thể so với một ngọn núi nhỏ.
- CMN, thật quá buồn nôn, quá xấu rồi!
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng.
Dù trên địa cầu hắn đã gặp loại kiến chúa này, nhưng chưa từng thấy kiến chúa lớn như vậy, quả thực nhìn mà tê cả da đầu.
- Xem Luân Hồi Chưởng của ta!
Từ Khuyết tiếp tục trầm giọng hét một tiếng, chân đạp Phong Hỏa Luân thay đổi vị trí, đồng thời song chưởng vẽ ra một hình tròn, rồi lại đánh ra Tử Khí.
Sau khi kiến chúa ra khỏi hang động trong dãy núi, thân thể to lớn đánh về phía Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết có Phong Hỏa Luân, tốc độ có thể so với Địa Tiên cảnh, tương đương với nó, một đòn nó đánh ra lập tức vồ hụt.
"Ầm!"
Lúc này, lòng bàn tay Từ Khuyết lại đánh ra Luân Hồi Chưởng, một chùm sáng màu đen tràn ngập Tử Khí lại mạnh mẽ đập xuống thân thể kiến chúa.
Chùm sáng màu đen tràn vào thân thể kiến chúa, điên cuồng cắn nuốt, cùng sức sống trung hoà lẫn nhau.
Trong nháy mắt, Từ Khuyết lại có thêm mười năm tuổi thọ.
Kiến chúa ngược lại bị đánh nằm trên mặt đất, hai mắt tràn ngập phẫn nộ, điên cuồng rít gào, nó lại mất đi mấy trăm năm tuổi thọ.
- Hắc hắc, quá tuyệt. Cô nương, ngươi thấy không, ta đã nói là tuyệt chiêu của ta không giống người thường mà.
Từ Khuyết đắc ý nở nụ cười, còn không quên chạy đến bên nữ tử đứng dưới ngọn núi khoe khoang.
Nữ tử đã trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này.
Kiến chúa kinh khủng mạnh mẽ khiến vô số tu sĩ nhìn thấy đều nhanh chóng bỏ chạy, lúc này lại bị một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh như Từ Khuyết đánh thành như vậy?
Chuyện này quá không chân thực rồi!
- Đến đến đến, lần này ta sẽ đánh một chiêu liên hoàn kích, tranh thủ một lần kiếm 100 năm tuổi thọ.
Từ Khuyết thừa thắng truy kích, song chưởng nhanh chóng chuyển động.
"Ầm!"
Linh khí bốn phía trong nháy mắt điên cuồng hội tụ, quy tắc sinh tử trong thiên địa cũng chen chúc tới.
Chân nguyên trong cơ thể Từ Khuyết trong nháy mắt đã bị lấy sạch, nhưng có công năng tự động khôi phục của hệ thống, hắn cũng không lo lắng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, thừa dịp này kiếm thêm chút tuổi thọ, miễn cho sau này lại phải chạy đến đào gạo sinh cơ.
- Dừng tay!
Đột nhiên, kiến chúa kia lại rít lên một tiếng, thế mà lại mở miệng nói tiếng người.
Từ Khuyết ngẩn ra sau, sau đó cũng bình tĩnh lại.
Ở Tu Tiên Giới, yêu thú đạt tới Kim Đan kỳ cơ bản đều mở ra linh trí, con kiến chúa này có thể so với Địa Tiên cảnh, không mở ra linh trí mới không đúng.
Nhưng đánh vẫn phải đánh, dựa vào cái gì mà ngươi nói dừng tay thì ta phải dừng tay?
Từ Khuyết cười lạnh, tiếp tục động tác trong tay.
Nhưng sau một khắc, hắn lại há hốc mồm.
Con Kiến chúa kia thân thể vốn cực kỳ to mập, dáng vẻ đủ khiến người nhìn buồn nôn, lúc này cả người nó lại phóng ra huy mang óng ánh.
Xoạt!
Đột nhiên, cùng với một tiếng vang nhỏ, huy mang đột nhiên thu nhỏ lại, kiến chúa vốn lớn như núi, lại hóa thành một nữ tử dáng người nóng bỏng xinh đẹp, vị trí quan trọng trên người đều có khôi giáp màu đen che lấp, nhưng đôi chân thon dài trắng nõn vẫn lộ ra.
Ở trên đỉnh đầu nàng còn có một đôi râu đáng yêu, đôi mắt to tròn trịa, đang thở phì phò trừng mắt Từ Khuyết.
- Nhân tộc đê tiện nhà ngươi, bản tọa không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi đi ra! Chỗ này nhiều kiến chúa như vậy, dựa vào cái gì chỉ xông đến chỗ bản tọa?
Kiến chúa hóa thành một nữ nhân xinh đẹp, tức giận bất bình chất vấn.
Từ Khuyết dại ra, đưa tay gãi gãi đầu, nhìn về phía nữ tử bên dưới ngọn núi:
- Cô nương, kiến chúa này còn có thể biến thành hình người à?
Nữ tử cũng há hốc mồm, nàng ở đây nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng nghe nói kiến chúa có thể hóa hình thành người, dù sao những người đã gặp kiến chúa, phần lớn không phải chết thì chính là vừa nhìn thấy đã trốn xa ngàn dặm.
- Khụ, xin lỗi xin lỗi, đây là hiểu lầm.
Từ Khuyết ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục triển khai Luân Hồi Chưởng.
Kiến chúa vừa nhìn, suýt chút nữa đã tức giận đến muốn thổ huyết, căm tức nhìn về phía Từ Khuyết quát lên:
- Hiểu lầm cái gì, chưởng pháp của ngươi rõ ràng chính là truyền thừa của người kia, năm đó tổ tiên bộ tộc ta, kiến chúa Thánh Mẫu, cũng là hầu gái của chủ nhân chưởng pháp này, huống hồ ngươi cùng người này đồng dạng là người thiên tuyển, nói vậy chính là đạo lữ của nàng, vì sao còn muốn bắt nạt bộ tộc ta?
- Hả?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lông mày nhất thời nhíu lại, hành động trong tay cũng ngừng lại, trong lòng khiếp sợ.
Người thiên tuyển?
Kiến chúa này lại biết trên người bản bức thánh có Thái Ất Thiên Thư?
Chờ đã, nàng vừa nói cũng là? Hơn nữa là đạo lữ?
Chẳng lẽ. . .
Lẽ nào. . .
Năm đó người ra tay đánh nhau ở đây, thay đổi quy tắc một giới này, chính là Hiên Viên Uyển Dung dưới Táng Tiên Cốc?
CMN, có lí nào là vậy?
Đây chính là cơ hội trang bức đưa tới cửa!
Trong phút chốc, Từ Khuyết trong lòng rung động, bỗng nhiên ưỡn ngực, lớn tiếng quát lên:
- Hừ, ngươi thật là to gan, nếu biết ta là đạo lữ của người kia, ngươi còn dám đánh ta?
- Là. . . là ngươi xuất thủ trước, hơn nữa ngươi cũng không tự báo thân phận, khi nãy bản tọa cũng không rõ.
Kiến chúa vội vàng giải thích.
Kỳ thực khi Từ Khuyết xuất hiện, nàng cũng đã hoài nghi, mãi đến khi giao thủ với Từ Khuyết, nàng mới xác định trên người Từ Khuyết có khí tức thiên tuyển, hơn nữa Từ Khuyết còn có thể chưởng khống quy tắc sinh tử một giới này, nên nàng cơ bản có thể xác định người này có quan hệ cùng người năm đó.
Chỉ có điều nàng nổi lên một ít tham lam, muốn thử cướp đoạt tạo hóa, lại không nghĩ rằng không thể đánh vỡ ràng buộc quy tắc sinh tử, nếu tiếp tục bị Từ Khuyết mượn dùng Luân Hồi Chưởng, khống chế quy tắc sinh tử một giới này, mượn lực đả lực với nàng, dù nàng có nhiều sức sống hơn nữa, cũng thể tiếp tục kéo dài được.
- Thôi.
Đột nhiên, Từ Khuyết vung tay lên, lạnh nhạt nói:
- Cái gọi là người không biết thì không có tội, nể tình ngươi xinh đẹp như vậy, ta có thể bỏ qua cho ngươi một lần.
Nói đến đây, Từ Khuyết lại hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó thoát. Ta sẽ mở lòng từ bi phạt ngươi thu thập mấy trăm cân gạo sinh cơ, đêm nay một mình đưa đến phòng ta, ta có chuyện muốn đàm luận với ngươi.
- Mấy. . . mấy trăm cân gạo sinh cơ? Sao có thể?
Kiến chúa nhất thời trừng lớn mắt, vô cùng khiếp sợ.
Đồng thời, nữ tử dưới ngọn núi cũng ngơ ngác, hoàn toàn há hốc mồm.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển như thế, một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh như Từ Khuyết, đầu tiên khiến kiến chúa rơi vào thế hạ phong, hiện tại lại trực tiếp vươn mình làm chủ nhân, không hiểu ra sao lại trở thành người thiên tuyển.
Chuyện này. . . chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Máu chốt là tên tiểu tử này cũng quá buồn nôn đi, lại còn bảo kiến chúa đêm khuya một mình đi phòng của hắn?
Quả thực quá đáng sợ rồi!
Trước đây ở trên quảng trường nhìn thấy vẻ mặt hắn, còn tưởng rằng hắn là một chính nhân quân tử, không nghĩ tới ngay cả con kiến đều không buông tha!
Phi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận