Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1522: Gọi Người

Trên thực tế, muốn phá giải lần tình kiếp này, độ khó cực kỳ cao.
Từ Khuyết mới đầu cũng rất choáng váng, cảm giác trước mắt là một mảnh đen, đầu tiên hắn cũng không có hứng thú với Hiên Viên Uyển Dung, thậm chí còn có chút bài xích, đồng thời Hiên Viên Uyển Dung đối với hắn cũng có cái cảm giác này.
Như vậy muốn hai người đi tới với nhau, tâm liền tâm, cùng nhau độ tình kiếp?
Có mà cùng nhau đi gặp quỷ ấy!
Tuy rằng lấy thủ đoạn cua gái của Từ Khuyết, từ từ tiến tới, hắn đúng là có lòng tin, nếu như dụng tâm, Hiên Viên Uyển Dung cũng không quá khó ghẹo.
Nhưng vấn đề là hắn có thể tận lực không căm ghét Hiên Viên Uyển Dung, không xem Hiên Viên Uyển Dung là cừu nhân, cũng đã rất tốt.
Muốn bảo hắn dụng tâm đi ghẹo Hiên Viên Uyển Dung, cuối cùng động tâm với Hiên Viên Uyển Dung, hai người trở thành đạo lữ, tâm ý tương thông?
Không thể, chuyện này căn bản không tồn tại, dù cho có thể sử dụng các loại thủ đoạn đánh động Hiên Viên Uyển Dung, Từ Khuyết cũng không qua được lòng mình, mình không có cách nào yêu thích Hiên Viên Uyển Dung, trước sau cũng không có cách nào vượt qua tình kiếp.
Thế gian này thích chính là thích, không thích chính là không thích, vô cùng thuần túy, cái thứ gọi là tình cảm này, không thể cưỡng cầu được.
Vì thế tình hình của hai người chính là, không qua được tình kiếp, cả hai đều phải chết.
Đổi thành tình huống bình thường, Từ Khuyết còn có thể thử một chút, chịu nhục, cố hết sức ghẹo Hiên Viên Uyển Dung.
Nhưng hắn lại nắm giữ hệ thống.
Dù cho nơi này là thế giới ký ức, thứ hắn nắm giữ chỉ là một cái hệ thống bản sao chép, bên trong thương thành cũng chỉ có thể mua vài quỷ võ học bí tịch, nhưng những công năng phụ trợ khác vẫn còn lưu lại.
Ví dụ như giải quyết tình kiếp này như thế nào, hệ thống vẫn có thể tính toán ra một phương pháp giải quyết.
Hiện tại bọn họ đối mặt với tình kiếp, tiến vào thế giới mộng cảnh, tất cả đều đến từ thần lực của Thái Ất thiên thạch.
Từ một góc độ khác tới xem, có thể hiểu rằng bọn họ bị nhốt vào một cái ảo trận cực kỳ cao cấp.
Mà cái thế giới mộng cảnh này, hoàn toàn là căn cứ vào ký ức Từ Khuyết lập lên, có thể làm cho những ký ức kia hiện thực hóa ra, tất cả đều dựa vào những thần lực kia, dựa theo ký ức của Từ Khuyết suy đoán và phát triển, nhưng cuối cùng, hết thảy đều là giả tạo.
Vì thế, hệ thống có thể hỗ trợ phá giải cái "ảo trận" này, nhưng phải cần lượng lớn điểm trang bức.
Từ Khuyết vốn định trước tiên kiếm một mớ điểm trang bức, sau đó hối đoái Thiên Ma Thần Công, lại ăn vào Thiên Ma Đan có được từ trong gói quà tân thủ, trong nháy mắt nắm giữ 50 năm nội lực, cũng tu luyện Linh Tê Nhất Chỉ cùng Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt liền có thể vô địch thiên hạ, trở thành võ lâm cao nhân không thể tồn tại trên Địa Cầu.
Đến lúc đó hắn liền có thể lần thứ hai muốn làm gì thì làm, kiếm đủ điểm trang bức, sau đó để hệ thống loại bỏ lần này tình kiếp.
Nhưng hiện tại, hắn thay đổi ý nghĩ.
Hệ thống loại bỏ tình kiếp, tổng cộng cần 3000 điểm điểm trang bức.
Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, trước tiên cần tích lũy hai ngàn điểm điểm trang bức đi hối đoái Thiên Ma Thần Công, sau đó vô địch thiên hạ, rồi lại tiếp tục kiếm thêm ba ngàn điểm điểm trang bức, chuyện này thực sự có hơi chầm chậm.
Mà Hạ Lạc Kình xuất hiện, khiến Từ Khuyết nhìn thấy cơ hội một bước lên trời, một hơi kiếm ba ngàn điểm điểm trang bức.
Hạ gia đại thiếu Kinh Thành, thân phận này cũng không nhỏ, chỉ cần không để ý hậu quả tùy ý hành sự, phá hủy tất cả, có lẽ cuối cùng sẽ không chỉ ngừng lại ở con số ba ngàn điểm trang bức.
Đương nhiên, chuyện này cũng là một hồi đánh cược, nếu như kết quả không như Từ Khuyết mong muốn, kiếm được ba ngàn điểm điểm trang bức, vậy hậu quả hắn tùy ý làm bậy, đều sẽ đưa tới vô số thế lực trên Địa Cầu truy sát, vạn nhất chết, vậy liền thật sự chết luôn.
- Hô. . . Đã lâu không có loại cảm giác căng thẳng này rồi.
Từ Khuyết đứng bên ngoài một tòa khách sạn sang trọng huy hoàng, nhìn cao ốc trước mắt, hai tay hắn hơi nắm chặt, lòng bàn tay chẳng biết đã chảy mồ hôi từ lúc nào.
Sau khi hắn đáp ứng lời mời của Hạ Lạc Kình, liền được Hạ Lạc Kình dẫn tới cái khách sạn này, đồng hành còn có Hiên Viên Uyển Dung và Lâm Ngữ Hi.
Bất quá Hiên Viên Uyển Dung ăn mặc thực sự có chút "kỳ lạ", nhà hàng này rất có danh tiếng, đồng thời cũng có yêu cầu đối với cách ăn mặc của khách hàng, Hiên Viên Uyển Dung vừa đến thang máy chuyên dụng của nhà hàng, liền bị tiếp viên lễ phép ngăn lại.
Nguyên bản lấy thân phận Hạ Lạc Kình đứng ra, nhà hàng nhất định sẽ nể mặt, cho Hiên Viên Uyển Dung đi vào, nhưng Hạ Lạc Kình tựa hồ muốn Hiên Viên Uyển Dung tránh mặt, nên vẫn chưa mở miệng nói gì.
- Ngữ Hi, nếu không cậu dẫn Uyển Dung đến cửa hàng kia mua vài bộ quần áo đi?
Từ Khuyết cũng không để ý Hiên Viên Uyển Dung và Lâm Ngữ Hi có ở đây hay không, hắn mơ hồ có thể đoán được dụng ý của Hạ Lạc Kình, đơn giản liền mở miệng bảo Hiên Viên Uyển Dung đi mua chút quần áo mới.
Lâm Ngữ Hi đến hiện tại đều có chút mơ hồ, dù sao lúc này nàng cũng không có chân chính hẹn hò với Từ Khuyết, cũng không hoàn toàn hiểu rõ Từ Khuyết, chỉ là thuần túy cảm thấy nam đồng học duy nhất mình có hảo cảm, tựa hồ đã có biến hóa rất lớn.
Bất quá Từ Khuyết đã mở miệng, Lâm Ngữ Hi cũng đương nhiên gật đầu đáp ứng:
- Được, xung quanh đây cũng có một khu thương mại.
Hiên Viên Uyển Dung nguyên bản có chút chần chờ, nhìn Từ Khuyết một lúc, con ngươi lóe qua một ít kinh ngạc, tựa hồ hơi đoán được cái gì, khó có thể tin.
- Ngươi nhớ được tất cả?
Nàng dựa vào bên cạnh Từ Khuyết, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe hỏi.
- Hả? Nhớ tới cái gì?
Từ Khuyết vào lúc này vẫn giả vờ ngây ngốc, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
Hiên Viên Uyển Dung hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái:
- Không có gì, ngươi cẩn thận một chút.
Nàng thấp giọng căn dặn một câu, liền xoay người cùng Lâm Ngữ Hi rời đi.
Nguyên bản nàng cảm thấy Từ Khuyết hình như đã lấy lại được ký ức, nhưng Từ Khuyết một mặt mơ hồ, khiến cho nàng phủ định suy đoán kia.
Dù sao đây là mộng cảnh thế giới do Thái Ất thiên thạch sáng tạo ra, là thế giới căn cứ ký ức một người đắp nặn ra, người kia cũng chỉ có ký ức của "hiện tại", không thể có ký ức của "tương lai" mới đúng.
Vì thế, vào lúc này Từ Khuyết chủ động đẩy nàng ra, khiến cho nàng chỉ có thể dùng một cái lý do khác giải thích tình huống như thế.
Nàng suy đoán Từ Khuyết hẳn là biết có nguy hiểm, tuy có võ học, nhưng cũng không thể bảo đảm an toàn, bảo nàng đi cũng là vì không cần phải phân tâm bảo vệ nàng.
Dù sao bây giờ nàng đúng là tay trói gà không chặt, một người phàm tục mà thôi.
- Từ đồng học, vậy chúng ta đi lên trước gọi món ăn đi.
Lâm Ngữ Hi cùng Hiên Viên Uyển Dung rời đi, Hạ Lạc Kình liền không thể chờ đợi được nữa mở miệng nói.
- Được.
Từ Khuyết lúc này cười híp mắt đáp.
Giờ khắc này hắn lại giống như sắp đi lĩnh một phần thưởng vô cùng to lớn, trong lòng hưng phấn, kích động không thôi, không nhịn được run chân bước vào cửa lớn.
Vào lúc này, Hiên Viên Uyển Dung đã đi ra mười mấy mét, vừa vặn quay đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy bóng lưng Từ Khuyết "run rẩy", nội tâm không khỏi hơi hồi hộp một chút.
- Cái tên này, sợ thành như vậy rồi còn muốn đuổi ta đi, một thân một mình đi mạo hiểm? Xem ra có chút dáng vẻ của nam tử hán rồi.
Trong lòng nàng thất kinh, lẽ nào mình trước đây nhìn lầm phẩm tính của tên này?
. . .
Rất nhanh, Từ Khuyết cùng Hạ Lạc Kình đi thang máy, thẳng tới tầng cao nhất của khách sạn.
Đây là một nhà hàng mở ở tầng cao nhất của khách sạn, phong cách trang trí nữa lộ thiên, đỉnh trần nhà gia công bằng thủy tinh công nghiệp, còn có thể điều chỉnh để đóng vào mở ra.
Bên trong phòng ăn trang trí xa hoa, tráng lệ, vô cùng khí thế, những người giữa trưa không có chuyện gì chạy đến đây ăn cơm, không giàu sang thì cũng phú quý, thân phận đều không đơn giản, tùy tiện một gian phòng khách, hoặc là trên một cái bàn ăn nào đó, bọn họ có thể bản luận một hạng mục hàng trăm hàng ngàn tỷ, thậm chí còn có thể nâng chén tâm tình, liền quyết định công việc của vô số người.
Từ một trình độ nào đó mà nói, phần lớn người ăn cơm ở đây, đều được gọi là đại lão hô mưa gọi gió trong thành phố.
Hạ Lạc Kình đến, cũng lập tức làm rất nhiều "đại nhân vật" chú ý, có thể ăn cơm ở phòng ăn đại sảnh, hoặc là là không chuyện quan trọng trao đổi, hoặc là thân phận còn chưa đủ cao.
Nhưng những người ngồi ở đại sảnh, tựa hồ có không ít người nhận ra Hạ Lạc Kình.
- Lưu bá bá, Lâm tổng, Lý tổng. . .
Hạ Lạc Kình cũng vô cùng bình tĩnh, biểu hiện ra sự thành thục ổn định không tương xứng với tuổi, chào hỏi với rất nhiều trưởng bối.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên, Hạ Lạc Kình cùng Từ Khuyết cất bước tiến vào một gian phòng bao lớn.
"Đùng!"
Mới vừa vào gian phòng, người phục vụ còn không tới kịp bày bộ đồ ăn, Từ Khuyết đã đặt mông ngồi xuống ghế, hai tay khoanh ở trước ngực, cười híp mắt nhìn về phía Hạ Lạc Kình:
- Gọi người đi, có bao nhiêu đến bao nhiêu, tôi có việc gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận