Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1389: Không Ổn

Từ Khuyết nhìn như tùy ý chỉ tay, kì thực hắn thật sự tìm ra vị trí vị đại năng Hải tộc kia chôn thây.
Năm đó hắn vì muốn tiến vào Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc, cố ý đổi với hệ thống kỹ thuật liên quan đến trộm mộ, truyền thừa các loại bảo thuật phong thuỷ, có thể dễ dàng nhìn thấu địa thế, tìm ra vị trí long mạch.
Hiện nay hắn không chỉ mượn dùng bảo thuật phong thuỷ, còn la bàn chính là Lục Nhâm Địa Bàn lúc trước cướp được ở Địa Châu, chính là một kiện Tiên Khí.
Hai thứ kết hợp, khiến Từ Khuyết dùng bảo thuật phong thuỷ có tác dụng phóng đại, dễ dàng tìm được vị trí trung tâm trong Táng Tiên Cốc, chính là địa phương vị đại năng Hải tộc kia có thể rút lấy sức mạnh huyết tế.
Nhưng tìm được là một chuyện, muốn đào được xuống lại là chuyện khác.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Khuyết, Husky và Đoạn Cửu Đức là hai kẻ cầm đầu am hiểu nhất về việc đào mộ tổ, trộm mộ tổ, đào hầm, đám bang chúng Tạc Thiên Bang đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, mỗi người đều được phân phối một chiếc xẻng sắt đặc chế, bắt đầu đào xuống mặt đất.
Nhưng mà hơn nửa ngày trôi qua, mọi người lại chỉ đào ra được mấy chục mét địa đạo, khoảng cách tới mộ thất của vị đại năn kia, chí ít còn vài ngàn mét, đem ra so sánh, thì mấy chục mét này thực sự nhỏ bé như muối bỏ bể.
- Tiểu tử, tiếp tục như vậy không được rồi, chờ chúng ta đào tới nơi, ngươi cũng đã xong đời rồi.
Husky mệt đến mức le lưỡi, quay về phía Từ Khuyết hô lớn.
Từ Khuyết cũng cau mày, đối với hiệu suất đào bới này hắn nhìn mà phát sầu.
Trên thực tế hắn cũng tham dự quá trình đào bới, nhưng nơi này thực sự quỷ dị, độ cứng cửa đất vượt quá tưởng tượng, mỗi một sợi bùn đất đều ẩn chứa linh khí, điều này khiến máy xúc mà hắn đổi với hệ thống trực tiếp bị xếp xó, chỉ có thể dựa vào tu sĩ dùng sức đào móc.
Nhưng theo tốc độ như vậy mà đào xuống, kết quả đúng là sẽ có khả năng giống như Husky nói, hắn sẽ xong đời ở nơi này.
- Nếu không thì liều một phen? Lấy thân thể cứng rắn chống đỡ với Thiên Địa Dung Lô này, mạnh mẽ xông qua?
Trong lòng Từ Khuyết có chút rục rịch.
Dù sao thì hắn đã đạt tới Thánh Thể tiểu thành, hơn nữa giờ khắc này đứng ở bên ngoài, những người khác đều cảm giác khí huyết chịu ảnh hưởng rất lớn, linh lực trong cơ thể không ngừng trôi đi .
Mạc Quân có Minh Vương Trấn Ngục Thần đại thành, tuy rằng cũng bị ảnh hưởng, nhưng chút ảnh hưởng này tựa hồ nhỏ đến mức không đáng kể.
Mà Từ Khuyết tuy rằng cũng cảm giác được nguồn sức mạnh trong thiên địa kia, nhưng hắn là một người duy nhất chân chính không chịu ảnh hưởng.
Đương nhiên, đây là bởi vì hiện nay bọn họ vẫn ở bên ngoài khu vực biên giới, nếu như đi về phía trước, thực sự bước vào phạm vi Thiên Địa Dung Lô, nhất định đều sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn, Từ Khuyết cũng sẽ không còn là ngoại lệ.
Nhưng điều này cũng để hắn nhận ra một sự thật, thân thể càng cường đại, thì càng có thể chống lại hiệu quả huyết tế của Thiên Địa Dung Lô.
Như vậy. . . có nên thử một chút hay không, dùng Thánh Thể tiểu thành, cứng rắn chống đỡ ảnh hưởng của nơi này, trước khi bản thân bị huyết tế, đào đến lòng đất, thừa dịp vị đại năng Hải tộc kia còn chưa thức tỉnh, trực tiếp lôi y từ lòng đất ra ngoài, hầm thành một nồi canh hải sản?
Suy nghĩ này vừ xuất hiện, Từ Khuyết đã muốn thử nghiệm, hắn không dễ dàng mạo hiểm, khi có đường tắt tuyệt đối sẽ không đi đường xa, khi có thể lợi dụng sơ hở tuyệt đối sẽ xuyên qua.
Nhưng nếu bị bức ép đến mức không còn đường để đi, hắn sẽ hóa thành một người có máu cờ bạc, sự quyết tâm trong xương khiến hắn đồng ý lấy mệnh đánh cược, bởi vì nếu không cá cược, hắn đồng dạng sẽ mất đi tính mệnh, đã như vậy, tại sao không thử một lần?
- Ngừng tay đi, không cần đào nữa.
Từ Khuyết mở miệng, kêu mọi người ngừng lại.
Dù mới chỉ ở biên giới lò nung, mọi người đã sắp đào đến khu vực Thiên Địa Dung Lô, nhưng thân ở lòng đất, ảnh hưởng hiệu quả huyết tế đã giảm mạnh đối với bọn họ, nhưng đất cát cứng rắn, vẫn khiến linh khí của mọi người tiêu hao rất lớn, giờ khắc này đã có không ít người mệt bở hơi tai.
Nghe được lời Từ Khuyết, mọi người đều ngừng công việc trong tay, quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết đứng ở cửa động
- Đi ra đi.
Từ Khuyết vẫy vẫy tay với mọi người, ánh mắt yên tĩnh, hờ hững lạ kỳ:
- Lần này, tự ta đến!
Tự mình đến?
Mọi người đều ngẩn ra.
Mạc Quân Thần thoáng thở dài, y đã đoán được Từ Khuyết muốn làm gì.
Liễu Tĩnh Ngưng nhíu chặt đôi mi thanh tú, vẻ ưu sầu tràn ngập:
- Ngươi muốn một mình xông vào?
- Chỉ có thể như vậy, vốn còn muốn ung dung một chút nhưng dựa theo xu thế hiện tại này, chỉ sợ là ung dung không được nữa.
Từ Khuyết cười nói, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra có bất kỳ sốt sắng gì.
Nhưng nụ cười này của hắn lại khiến Liễu Tĩnh Ngưng càng cảm thấy bất an.
Với tính cách của Từ Khuyết, nếu như là chuyện đã chắc chắn, hắn lộ ra nụ cười bình thường là tràn ngập tự tin, đó là một loại tự tin khiến người khác cảm thấy khó có thể tin, mà kết quả lại là hắn luôn có thể làm được, kỳ tích hoàn thành.
Nếu như là chuyện không chắc chắn, tên này sẽ nhíu chặt lông mày, dáng vẻ nghiêm nghị, đương nhiên, có lúc chuyện đặc biệt chắc chắn, hắn cũng sẽ cố ý giả ra dáng vẻ rất nghiêm trọng.
Nhưng lần này hắn quá bình tĩnh, quá ung dung, giống như hoàn toàn không coi Thiên Địa Dung Lô này là chuyện to tát gì, biểu hiện này của hắn ngược lại rất khác so với biểu hiện trong quá khứ.
Vì thế, Liễu Tĩnh Ngưng mơ hồ nhìn ra gì đó.
Tên tiểu tử này, rõ ràng chính là không hề nắm chắc, một chút chắc chắn cũng không có, hắn mới như vậy, muốn để người ở bên cạnh đều yên tâm.
- Không có biện pháp khác sao?
Liễu Tĩnh Ngưng trầm ngâm một lát, nghẹ giọng hỏi.
Trong lòng nàng đã biết đáp án, nếu như có biện pháp khác, Từ Khuyết nhất định không muốn mạo hiểm.
Nhưng lần này thực sự là không có cách nào, từ đây muốn đào xuống lòng đất, chí ít cần thời gian mười mấy ngày, cứ như vậy, chẳng khác gì bỏ mặc để lời tiên đoán kia trở thành sự thật, Hiên Viên Uyển Dung bị Táng Tiên Cốc nuốt chửng, Từ Khuyết cũng phải cùng chết theo.
Vì thế, biện pháp duy nhất hiện tại, đúng là dùng mạng đặt cược một lần, vọt vào thử một chút.
- Yên tâm đi, tình huống như thế này không phải lần đầu tiên, ta sẽ trở về.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng có chút hoảng hốt, thiếu niên này ở trong mắt mình vẫn luôn là một tiểu tử, nay đã lớn rồi, trở nên mạnh mẽ, đủ để gánh vác được một vùng trời cho mình.
Nhưng hiện tại, hắn muốn đi liều mạng, làm một chuyện mà sinh tử chưa biết, hơn nữa lại làm ngay khi trước mắt mình, chuyện này thực sự khiến Liễu Tĩnh Ngưng có chút khó có thể tiếp thu.
- Tiên sư nó, tiểu tử, bản thần tôn cùng ngươi đi vào!
Lúc này, Husky cắn răng, tràn ngập quyết tâm, la lớn.
Tiếng quát này của nó khiến đám Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức trừng lớn mắt.
Không đúng, con chó ngu ngốc này từ lúc nào lại trở nên nghĩa khí như thế?
- Nhìn cái gì mà nhìn, mẹ nó, nếu không phải thấy tiểu tử ngươi lần này thật sự sắp xong, bản thần tôn cũng không muốn mạo hiểm, ngươi muốn dùng thân thể cứng rắn chống đỡ, bản thần tôn cũng được, chúng ta cùng nhau liên thủ đào vào, tóm lại so với một mình ngươi sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Husky nói ra, dáng vẻ không thèm đến xỉa.
Điều này khiến mấy người Đoạn Cửu Đức đều trở nên động dung.
- Husky lão sư, ngươi. . . khiến lão đầu ta nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.
Đoạn Cửu Đức vỗ vỗ Husky, có chút run rẩy nói.
Y biết rõ, lần này tuyệt không phải đùa giỡn, Từ Khuyết cùng Husky đi vào, có khả năng sau này không về được.
Ngày xưa tổ hợp hai người một chó Khuyết Đức Cẩu, đã từng tung hoành thiên hạ, dù bọn họ cũng từng hãm hại lẫn nhau, nhưng cũng không thiếu những lúc đồng tâm.
Nghĩ đến này, trong lòng Đoạn Cửu Đức càng khổ sở.
- Đoạn lão sư, đừng như vậy, bản thần tôn là sợ tiểu tử này một đi không trở lại, không bằng liều một phen, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
Husky vỗ vỗ vai Đoạn Cửu Đức, nghiêm túc nói.
Một người một chó đã từng nhìn nhau ngứa mắt, sau đó lại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tỉnh táo nhung nhớ, bây giờ rất có khả năng là một hồi sinh ly tử biệt, cũng không nhớ tới chuyện không vui trước kia.
- Husky lão sư, lão đầu ta ở chỗ này chờ các ngươi khải toàn, ngươi từng nói muốn dạy lão đầu ta hát một bài ca, không nên nuốt lời đấy.
Đoạn Cửu Đức vô cùng cảm khái, hai tay có chút run.
- Yên tâm đi, bản thần tôn trở về, nhất định truyền thụ bài "Sáo Mã Can" này cho ngươi, khúc này khí thế hung hồn, rất có khí khái, chúng ta tương lai cùng hát, tung hoành thiên hạ, nhất định lưu danh ngàn đời!
Husky miễn cưỡng vui cười, lẫm lẫm liệt liệt vỗ vai Đoạn Cửu Đức, làm một cái bảo đảm.
Từ Khuyết ở một bên nghe được suýt chút nữa cười lăn, Husky còn có thể hát "Sáo Mã Can"? Xem ra con chó ngu ngốc này ở Địa Cầu cũng đã học được rất nhiều thứ.
- Tiểu tử, ta ở đây đợi ngươi, nếu ngươi không trở về, ta cũng sẽ đi vào tìm ngươi.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng nhìn Từ Khuyết, nhẹ giọng nói ra.
Giọng nàng rất nhỏ, nhưng cũng lộ ra vẻ kiên định.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, gió nhẹ thổi sợi tóc trên trán hắn, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra một nụ cười:
- Được, ta nhất định trở về.
Nói đến đây, ánh mắt hắn ngắm nhìn bốn phía, rơi vào Táng Tiên ngoài cốc, cảm khái nói:
- Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh. Thật hoài niệm tất cả năm đó, thời gian trôi qua, từng có lúc ta cũng không thể ngờ đến sẽ có tình cảnh như ngày hôm nay.
Liễu Tĩnh Ngưng bình tĩnh nhìn hắn.
Mọi người tại đây đều im lặng, tâm tình phức tạp nhìn Từ Khuyết.
Mọi người đều rõ ràng, lần này rất có khả năng là một câu nó cuối cùng của bang chủ, là một câu di ngôn.
- Tiểu ma nữ.
Đột nhiên, Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, cười nhạt nói:
- Ngươi biết lâu như vậy tới nay, ta thích nhất một năm nào không?
- Một năm nào?
Liễu Tĩnh Ngưng cũng nở nụ cười, trong đầu xuất hiện, là tình cảnh lần thứ nhất ở Đông Hoang gặp lại Từ Khuyết.
Nàng cảm thấy, đây đại khái cũng là năm đó mà Từ Khuyết muốn nói.
Khóe miệng Từ Khuyết hơi giương lên, lộ ra một nụ cười:
- Yêu ngươi một vạn năm!
Nói xong, hắn xoay người, quay lưng lại với mọi người phất tay, sải bước, dứt khoát đi vào nơi sâu trong Táng Tiên Cốc.
Mọi người trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, tâm phục khẩu phục, thầm than một tiếng trâu bò, lời tâm tình như vậy, thật không hổ là bang chủ.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp, khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt như sương, không chít tiếng động nhìn theo bóng người từ từ đi xa kia.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều đang trầm mặc, không nói gì, bóng lưng một người một chó đi xa, giống như tảng đá nặng đè ép trong lòng bọn họ.
Táng Tiên Cốc Thiên Địa Dung Lô, huyết tế vạn vật.
Bên dưới lò nung, mai táng một vị đại năng Hải tộc ngủ say mấy chục ngàn năm, khi còn sống có thể so với Tiên Đế Nhân tộc.
Hai người bọn họ đi chuyến này, thật sự có thể trở về sao?
Trong lòng mọi người không có đáp án.
Mà giờ khắc này, Từ Khuyết cùng Husky đã bước vào phạm vi Thiên Địa Dung Lô, đã tiếp cận tới linh nhãn sơn mạch.
Thân thể một người một chó, không có bất kỳ khác thường gì, vừa vào bên trong thì khí huyết bắt đầu nhanh chóng trôi đi, tiên nguyên càng không ngừng bị bốc hơi lên, Husky còn tốt, nhưng nếu Từ Khuyết không mở ra công năng tự động khôi phục của hệ thống, e là hiện tại cũng đã không trụ được rồi.
- Haiz, không nghĩ tới bản bức thánh cũng có một ngày như thế, đều đạt tới Thánh Thể tiểu thành, vẫn không thể muốn làm gì thì làm.
Từ Khuyết thở dài, quay đầu nhìn về phía Husky.
Thế nhưng, hắn nhìn thấy chính là mặt chó của Husky lại cười như hoa cúc xán lạn.
Đậu xanh!
Từ Khuyết trợn to hai mắt, lần trang bức này cũng quá không ổn đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận