Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 593: Mũi Giày Hỏi Đường

Trời đêm yên tĩnh, sao sáng đầy trời.
Một chiếc giày vẽ ra một đường cong trên không trung "Lạch cạch" một tiếng, rơi xuống đất, mũi giày chỉ về hướng đông nam.
Liễu Tĩnh Ngưng và Husky nhìn thấy thế thì choáng váng, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Tuyệt chiêu?
Mẹ nó, cái này là tuyệt chiêu?
Đại ca à, tuyệt chiêu này của ngươi cũng quá tùy ý rồi, mũi giày hỏi đường, hỏi em gái ngươi ấy.
- Ngươi không phải đã nói vận xấu quấn người ta sao? Vậy ta ném như thế, mũi giày chỉ về Đông Nam, chắc chắn sẽ không phải phương hướng chính xác, thế thì chúng ta đi về phương hướng ngược lại là Tây Bắc thì sẽ không sai.
Từ Khuyết vô cùng tự tin, hai tay chống eo, chí khí ngất trời.
Liễu Tĩnh Ngưng không nói gì, lắc đầu nói:
- Ngươi chính là làm bừa, vận xấu quấn người, không có nghĩa làm ngược lại sẽ đúng. Lại nói, ngươi ném một lần, cũng không thể tiếp tục, chờ ngươi đi tới nơi cuối cùng theo hướng Tây Bắc, nhưng vẫn không thấy Khương Hồng Nhan, ngươi sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ lại ném một lần, lại đi một lần sao? Chuyện này căn bản là đang lãng phí thời gian, đến lúc đó thí luyện bí cảnh Nam Châu cũng kết thúc rồi.
- Vậy ta có thể làm sao? Ta cũng rất tuyệt vọng nha, ngươi biết rõ ràng nàng ở đâu, nhưng không nói cho ta.
Từ Khuyết vung tay, bất đắc dĩ nói.
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời nở nụ cười:
- Vậy ngươi không cần tìm nàng, huống hồ trước khi nàng độ kiếp cũng không muốn gặp ngươi, ngươi cần gì phải làm thế chứ?
- Nàng không gặp ta là vì sợ liên luỵ ta, nhưng ta muốn gặp nàng, là bởi vì ta muốn liên... Ạch không phải, là bởi vì ta phải cứu nàng, mạng người quan trọng có hiểu hay không, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn một sinh mệnh cứ như thế ngã xuống sao?
Từ Khuyết chính khí nói.
Liễu Tĩnh Ngưng thấy thế thì trợn tròn mắt, mạng người quan trọng? Lời này nếu xuất phát từ miệng người khác thì còn có thể, nhưng từ miệng Từ Khuyết cả người đầy sát khí này nói ra, thì tuyệt đối không thể tin được.
Ai cũng biết, tên tiểu tử này giết người không ít.
- Nếu như ngươi lại tới gần nàng, vận xấu sẽ càng mạnh hơn, đến lúc chết người thì chỉ có thể là ngươi thôi.
Liễu Tĩnh Ngưng vẫn lắc lắc đầu, nàng không phải đang nói đùa.
Cả người Từ Khuyết khẽ chấn động:
- Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục!
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời kinh ngạc, cổ quái nói:
- Ngươi còn có thể giác ngộ như thế? Nhưng mặc kệ ngươi có phải nên xuống địa ngục hay không, thì cũng không phải hiện tại, ngươi vẫn nên theo ta đi Nam Châu đi.
- Không đi!
Từ Khuyết thẳng thắn từ chối.
- Chuyện này tùy ngươi, dù sao ta không thể nói cho ngươi vị trí của Khương Hồng Nhan.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng mất kiên trì, sầm mặt lại, ngậm miệng không tiếp tục nói nữa.
- Ngươi có nói hay không cũng không quan trọng, dù sao không cần ngươi, ta cũng có thể tìm được.
Từ Khuyết cũng căm tức.
Vốn hắn chỉ là muốn tiết kiệm chút điểm trang bức, thông qua Liễu Tĩnh Ngưng để biết được vị trí của Khương Hồng Nhan, nhưng xem ra, chiêu này không thể thực hiện được.
Nhưng không thể thực hiện được thì thế nào, thật sự cho rằng tuyệt chiêu "Mũi giày hỏi đường" của Tạc Thiên Bang Thủy Ngư là đùa giỡn hả?
Nói đùa, không có khí vận quang hoàn dùng mũi giày hỏi đường, còn có thể gọi là hỏi đường sao?
Xuất hiện nào, khí vận quang hoàn của bản bức vương.
Ding, khí vận quang hoàn đã khởi động, mỗi giây tiêu hao một ngàn điểm điểm trang bức!
Tiếng nhắc nhở của hệ thống nhanh chóng vang lên.
Mẹ nó!
Mỗi giây một ngàn?
Từ Khuyết bị dọa sợ hết hồn, hai mắt trợn to, thân hình trong nháy mắt vọt lên phía trước, cầm lấy chiếc giày tung lên không trung.
Lạch cạch!
Giày bay cao lên rồi lại xuống mặt đất!
Lần này, phương hướng nó chỉ là tây nam.
- Mẹ nó, hệ thống nhanh, nhanh đóng quang hoàn!
Giày vừa rơi xuống đất, Từ Khuyết lập tức hô lên với hệ thống, ngừng lại điểm trang bức đang trôi mất.
Trong lòng hắn vẫn chảy máu ròng ròng, vốn có hơn tám vạn điểm trang bức, khi hệ thống tăng hai cấp, rồi tiêu linh tinh một chút thì chỉ còn lại hơn một vạn điểm!
Sau đó trên đại hội cược đá lại mạnh mẽ trang bức mấy lần, kiếm được hơn hai vạn điểm điểm trang bức.
Thế mà hiện tại mới chỉ mở ra khí vận quang hoàn một lát, từ k bay lên rồi rơi xuống đất, tốn mất năm giây, trong nháy mắt năm ngàn điểm điểm trang bức đã ra đi.
Thế này thì quá đắt rồi, nếu một đường đi đều ném như thế, hơn hai vạn điểm điểm trang bức có thể chịu được mấy lần? Nhiều lắm cũng chỉ được nămu lần.
- Khương Hồng Nhan à Khương Hồng Nhan, ngươi đừng có trốn quá xa đấy, bằng không bản bức vương sẽ thật sự phá sản rồi.
Từ Khuyết vừa thầm oán một vừa chậm rãi ung dung đi lên phía trước, xỏ giày vào.
Liễu Tĩnh Ngưng thấy thế mí mắt khẽ giật giật.
Nàng không biết tại sao Từ Khuyết lại đột nhiên ném giày một lần nữa, nhưng lần này giày chỉ phương hướng lại đúng rồi, nếu muốn đi tìm Khương Hồng Nhan, hiện tại đúng là nên đi về phía tây nam.
- Husky, đi!
Lúc này, Từ Khuyết lên tiếng, không để ý tới Liễu Tĩnh Ngưng, mang theo Husky bay đi, chạy về phía tây nam.
Liễu Tĩnh Ngưng cả kinh, vô cùng ngạc nhiên, tên tiểu tử này sao lại xác định phương hướng này là đúng? Không phải nói muốn đi về phương hướng ngược lại sao?
Chẳng lẽ hắn còn biết thần thuật bói toán Thiên Mệnh của Thiên Cơ Các?
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, Từ Khuyết không thể biết được loại Thiên Mệnh thần thuật kia, bằng không hắn cũng sẽ không bị vận xấu quấn người.
- Tên tiểu tử này, có lẽ vừa nãy chỉ gặp đươc một tia may mắn. Thôi vậy, dù sao hắn cũng không thể tìm được Khương Hồng Nhan, cho dù thật sự tìm tới, hắn có thể làm gì được? Người trẻ tuổi vốn luôn ngông cuồng, không cân nhắc hậu quả mà tùy tiện làm bừa, ài.
Liễu Tĩnh Ngưng chỉ đành thở dài một tiếng, hơi nghiêng người đi, hóa thành một bóng mờ, đuổi theo Từ Khuyết.
Nàng cũng không biết, tuy Từ Khuyết luôn thích làm gì thì làm, nhưng với tính tình của hắn, nếu như lúc nào cũng cân nhắc hậu quả, thì tới hôm nay hắn sẽ không thể đạt được thực lực mạnh mẽ như vậy, rất có khả năng hiện tại vẫn loanh quanh ở Ngũ Hành Sơn.
Từ Khuyết sở dĩ gấp gáp đi tìm Nữ Đế như vậy, là bởi vì hắn biết rõ tính cách của Nữ Đế.
Vốn đã ước định gặp ở Minh Nguyệt Lâu, kết quả nàng lại đột nhiên thất ước, còn cố ý để Liễu Tĩnh Ngưng đến đây, chắc chắn là do nàng gặp phải phiền toái lớn.
Có lẽ là các đại gia tộc và môn phtruy sát nàng là một trong những phiền phức, nhưng với tính cách cảu Khương Hồng Nhan, không thể kiêng kỵ các đại gia tộc và môn phái như vậy, nếu không nàng lúc bắt đầu nàng sẽ không xuất hiện ở Minh Nguyệt Lâu!
Nhưng cuối cùng nàng vẫn rời đi, cộng với biểu hiện của Liễu Tĩnh Ngưng, chứng minh bản thân Khương Hồng Nhan có khả năng đã gặp vấn đề, gặp phải phiền toái lớn nghiêm trọng đến mức không thể giải quyết, cho nên mới rời đi, thậm chí biến mất không có dấu vết.
Từ Khuyết cũng chính vì đoán được điểm ấy, vì thế cho rằng việc cần làm bây giờ là phải tìm được Nữ Đế trước, nhìn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hắn đến hải ngoại vốn là vì tìm Đoạn Cửu Đức tính sổ, đoạt lại Thái Sơ Thổ Linh Thảo cùng Thái Sơ Mộc Linh Thảo trong tay ông ta, tập hợp đủ Ngũ Linh Thảo để phục sinh Tiểu Nhu.
Nhưng bây giờ người chết đi còn chưa phục sinh, người còn sống lại có khả năng sắp chết.
Từ Khuyết biết nặng nhẹ, chuyện phục sinh Tiểu Nhu không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể hoàn thành, huống hồ sau khi tìm được Đoạn Cửu Đức đoạt lại hai cây linh thảo, hắn vẫn thiếu một loại phụ dược, là Sinh Linh Thánh Thủy.
Vì thế việc cấp bách bây giờ vẫn là trước tiên phải cứu được người sống, rồi tiếp tục tìm cách phục sinh Tiểu Nhu.
Còn mấy thứ "Hồng Nhan họa thủy", hay "Vận xấu quấn người", Từ Khuyết chưa từng sợ.
Bản bức vương ta ngay cả trời cũng đã phá, ngay cả trời cũng dám oán hận, còn sợ vận xấu cái rắm gì.
Trang bức là gì, trang bức chính là không sợ chuyện gì, nếu sợ thì sẽ không làm được việc gì cả.
Có cái vận xấu quấn quanh người kia, nói rõ sau này hắn không phải lo không có ai tới cửa gây chuyện với hắn, Từ Khuyết cao hứng còn không kịp đây, sao có thể sợ được!
...
Cùng lúc đó, bên ngoài cách xa thành cổ.
Sau khi Khương Ly Mộc bóp vỡ Thần Hành Độn Tẩu Phù thuận lợi trốn đi, lại thu được Truyền Âm Phù của Khương Ngọc Thụ, muốn ông ta trở lại giao thần vật ra.
Nhưng giờ khắc này, Khương Ly Mộc đã mất hết niềm tin, khóc không ra nước mắt.
Ông ta biết lần này mình bị Từ Khuyết lừa thảm rồi, nhảy vào hố phân cũng không rửa sạch được, chuyện duy nhất có thể làm chính là trốn đi càng xa càng tốt.
Bởi vì ông ta không thể giải thích rõ ràng với Khương gia, sẽ không có ai tin ông ta, nếu như trở lại mà không giao ra thần vật, ông ta chắc chắn phải chết.
Kết quả là, hừng đông ngày thứ hai.
Ở ngoại ô cổ thành đứng đợi ròng rã một buổi tối, vẻ mặt Khương Ngọc Thụ cùng với cường giả hai đại gia tộc khác đã vô cùng lạnh lẽo.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tin chắc một sự thực —— Khương Ly Mộc đã mang theo thần vật chạy trốn.
- Khương Ngọc Thụ, hiện tại ngươi còn có gì để nói? Khương gia các ngươi làm việc như vậy, rõ ràng là đang bắt nạt Cung gia và Bạch gia, các ngươi chờ đấy!
Cung Hoa Bình không nhịn được nổi giận, mang theo tộc nhân, phẫn nộ rời đi.
- Ha ha, Khương gia được lắm!
Người Bạch gia cũng cười lạnh châm chọc một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Khương Ngọc Thụ vô cùng tức giận, nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, ông ta biết tình thế vô cùng nghiêm trọng, nếu không thể cho Cung gia cùng Bạch gia một câu trả lời hài lòng, Khương gia sẽ phải đối mặt với một tai nạn khổng lồ.
- Thứ hỗn trướng, người đâu, truyền lệnh bản Trưởng lão, truy nã Khương Ly Mộc khắp thiên hạ, nếu y dám phản kháng, chém giết ngay tại chỗ, đoạt lại thần vật!
Sắc mặt Khương Ngọc Thụ âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, cắn răng cả giận nói:
- Tất cả những thứ này, cũng là do Hồng Nhan họa thủy ban tặng, một ngày nàng không chết, Khương gia ta mãi mãi không có ngày yên ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận