Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 873: Đến Cùng Đã Nói Gì?

Vèo!
Một bóng người xuyên qua rừng rậm, dưới chân đạp lên lôi điện bàng bạc tiến lên, thân hình như là quỷ mị, thu lại khí tức, người này chính là Từ Khuyết.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, hàn quang lóng lánh, trực tiếp nhắm tới một phương hướng chạy đi.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn cũng đã cảm thấy được, từ lúc bước vào rừng rậm liền có một tên Thiên Nhân tộc theo dõi bọn họ.
Mặc dù đối phương cũng thu lại khí tức, vô cùng bí mật, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi thần hồn mạnh mẽ của Từ Khuyết.
Bạch!
Vẻn vẹn không tới mấy hơi thở, Từ Khuyết lặng yên không một tiếng động đáp lên trên một gốc cây cổ thụ.
Dưới cây cổ thụ, vừa vặn đang ẩn giấu một bóng người, còn đang lén lén lút lút chạy về phía trước.
Từ Khuyết lúc này nở nụ cười:
- Hey, người anh em, ngươi thật là sốt ruột nha, không phải đã nói ngày mai mới khai chiến sao? Tại sao bây giờ đã đến gây sự rồi?
- Hả?
Người phía dưới lập tức cả kinh, cũng không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phất tay liền bấm ra một đạo pháp quyết, hóa thành một ngọn lửa màu xanh lam, giống như rắn độc lao về hướng Từ Khuyết.
Ầm!
Hỏa diễm đập xuống cây cổ thụ, trong nháy mắt đốt cành cây thành tro than.
Mũi chân của Từ Khuyết nhẹ dẫm lên hư không, thân hình hời hợt rơi lên trên mặt đất, trực tiếp chặn ở trước mặt tên Thiên Nhân tộc này, nhìn y cười tủm tỉm:
- Ý, đây không phải là Thiên Chiến sao?
Người đến chính là tên cường giả Thiên Nhân tộc Thiên Chiến xuất hiện đầu tiên.
Lúc trước sau khi Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan lên đường rời đi, trong đầu y vẫn không xóa đi được dung mạo tuyệt mỹ của Khương Hồng Nhan, cuối cùng không nhịn được lén lút đi theo.
Chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, đã ẩn dật khí tức cẩn thận từng li từng tí một theo sau, cuối cùng vẫn bị phát hiện ra.
Nhưng mà sau khi y thấy rõ người phát hiện ra mình là Từ Khuyết, y lập tức lại thở phào nhẹ nhõm, cả người lại bình tĩnh trở lại, trên mặt còn không nhịn được hiện lên một tia ý cười trêu tức.
- Có thể phát hiện ra vị trí của ta, xem ra cảm giác của ngươi rất kinh người, nhưng đáng tiếc ngươi lại dám một mình tìm tới cửa, thực sự là không biết nên khen ngươi thông minh hay là nói ngươi ngu đây.
Thiên Chiến lắc đầu cười gằn.
Một tên tu sĩ Hợp Thể kỳ tầng bốn, lại dám một thân một mình tìm đến một tu sĩ Độ Kiếp kỳ như y, đây có khác gì tự đi tìm chết đâu? Thật cho là ta sẽ tuân thủ quy củ, đợi tới ngày mai mới động thủ sao?
Nghĩ đến điểm này, ý cười trêu tức trên mặt Thiên Chiến càng nồng.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng đang cười, hơn nữa cười còn sung sướng hơn cả Thiên Chiến, vẻ bỉ ổi trên mặt quả thực là làm cho người giận sôi.
- Khà khà, chính là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, ngươi cho rằng ngươi đang theo dõi chúng ta sao, kỳ thực là bản bức thánh đang dẫn ngươi tới cửa đấy.
- A, Nhân tộc ngu xuẩn, ngươi dẫn ta đến thì làm sao? Chỉ sợ bây giờ ngươi vẫn không nắm rõ tình hình, thậm chí còn không biết ai mới là chim sẻ.
Thiên Chiến tỏ vẻ châm chọc nói.
Dưới cái nhìn của y, bây giờ y lấy cảnh giới thủ thắng, vì thế y mới là chim sẻ, là người thắng sau cùng.
- Ai là chim sẻ? Vấn đề này hỏi rất hay, ngươi xem ngươi mọc ra một đôi cánh, danh hiệu chim sẻ này, ngươi hoàn toàn xứng đáng.
Từ Khuyết nheo mắt lại cười nói.
Thiên Chiến ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu, giễu giễu nói:
- Nếu ta là chim sẻ, vậy ngươi lại là thứ gì, bọ ngựa hay là ve sầu?
- Ta? Cả hai thứ đều không phải.
Từ Khuyết lắc đầu nói xong, liền giơ cánh tay lên.
Ầm!
Năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, trong nháy mắt nắm thành quyền, khiến hư không rung lên một tiếng vang trầm thấp, từng sợi chân nguyên bàng bạc tuôn ra, một luồng đạo uẩn bá đạo đang lưu chuyển vờn quanh nắm đấm.
Thiên Chiến khẽ cau mày, tựa hồ là bắt đầu cảm thấy được thực lực của Từ Khuyết có chút phi phàm.
Nhưng cuối cùng y cũng không quá để ý, dù sao y chính là tinh anh bên trong Độ Kiếp kỳ, đối mặt với một tên Hợp Thể kỳ thấp hơn mình một đại cảnh giới, dù cho Hợp Thể kỳ này phi phàm như thế nào đi nữa, y cũng không kiêng dè gì.
Bởi vì loại tư duy này là bình thường, càng đến loại tầng thứ như bọn họ, liền càng rõ ràng mỗi một cấp bậc bên trong mỗi cảnh giới, đều tồn tại chênh lệch bao lớn, huống hồ bây giờ kém hơn cả một đại cảnh giới như vậy.
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm chim sẻ?
Thiên Chiến lạnh cười hỏi, mười phần đùa cợt, giống như đang đùa bỡn con mồi mà mình đã nắm chắc, không thèm nhìn nắm đấm của Từ Khuyết.
Nhưng lúc này, khóe miệng của Từ Khuyết đột nhiên nhếch lên một vệt ý cười:
- Ta không làm chim sẻ, bởi vì tên của ta gọi là, Tạc Thiên Bang – kẻ hủy diệt chim nhỏ.
Vèo!
Vừa dứt lời, thân hình Từ Khuyết loáng một cái, mũi chân nhẹ dẫm lên mặt đất, cả người như mũi tên rời cung vọt thẳng về phía Thiên Chiến.
- Muốn chết!
Sắc mặt của Thiên Chiến lúc này tối sầm lại, thanh âm hung ác quát mắng, đôi cánh lớn màu trắng phía sau lưng bỗng nhiên giang ra.
"Ầm!"
Một cơn lốc trong nháy mắt cuốn thân thể của y lên, ngang trời bay lên, đồng thời, trong tay y cũng xuất hiện một ngọn lửa màu u lam, giống như một con rắn độc màu xanh lam, đánh úp về phía Từ Khuyết.
- Người muốn chết, chỉ có ngươi.
Từ Khuyết nở nụ cười, hoàn toàn không để ý tới ngọn lửa u lam này, trực tiếp một quyền giữa trời, tầng tầng đánh tới.
Ầm!
Ngọn lửa u lam đánh lên trên nắm đấm của Từ Khuyết, lập tức bị đánh tan tại chỗ, biến mất không còn tăm hơi, mà Từ Khuyết vẫn lấy tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía Thiên Chiến.
- Cái gì?
Mặt của Thiên Chiến lúc này mới biến sắc, vội vàng lui lại phía sau.
Nhưng mà lúc này đã muộn, y nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn được tốc độ của Từ Khuyết.
Sau khi Tam Thiên Lôi Động được triển khai ra, mảnh hồ quang chớp giật đan chéo quấn quanh dưới chân Từ Khuyết, trong nháy mắt xẹt qua chân trời.
Tiếp đó, hư không lấy hắn làm trung tâm, đột nhiên nổi lên từng đợt sóng gợn, thân hình của Từ Khuyết cũng từ từ trở nên mơ hồ.
- Hả? Đây là...
Thiên Chiến trong lúc lùi lại đồng thời nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên ngẩn ra.
Vèo!
Còn không chờ y kịp phản ứng, hư không phía sau y đã nổi lên gợn sóng, tiếp đó một nắm đấm ẩn chứa đạo uẩn bàng bạc đột nhiên xuất hiện.
- Sát Thần Nhất Kiếm!
Ầm!
Cùng với một tiếng quát lạnh, một nắm đấm trong nháy mắt từ phía sau Thiên Chiến xuyên qua.
Đáng sợ hơn chính là, ở ngoài nắm đấm còn mang theo chân nguyên cùng đạo uẩn cuồng bạo, điên cuồng cắn nuốt sức sống trong cơ thể Thiên Chiến.
Cả người Thiên Chiến trong nháy mắt cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, tràn ngập kinh hãi khó có thể tin, tựa hồ là còn không kịp phản ứng lại, tại sao đột nhiên mình lại thất bại? Hơn nữa còn không chịu nổi một chiêu?
- Khà khà, đã lâu chưa dùng lại một chiêu Sát Thần Nhất Kiếm này, luận đấu một chọi một, quả nhiên chiêu này vẫn sảng khoái nhất.
Lúc này, Từ Khuyết cười tủm tỉm nói, đồng thời thu hồi nắm đấm.
Mà sức sống trong cơ thể Thiên Chiến đã đứt đoạn, trước khi tắt thở, y gian nan nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía Từ Khuyết, run giọng hỏi:
- Sát... Sát Thần Nhất Kiếm, kiếm đâu?
- Ha ha, vấn đề này ngươi hỏi rất khá, ta rất thưởng thức ngươi, vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi, kỳ thực kiếm của Sát Thần Nhất Kiếm, phải nói từ chuyện thỏ trắng nhỏ đào được cà rốt.
Từ Khuyết nhếch miệng cười nói.
Thỏ trắng nhỏ?
Thiên Chiến vốn đã sắp tắt thở, nhưng sau khi nghe thấy Từ Khuyết nói, cỗ hiếu kỳ cùng với vô tận không cam lòng này vẫn khiến y kiên cường thêm một lúc, mở to hai mắt vểnh tai lên, hiển nhiên muốn nghe xong đáp án rồi mới chết.
Từ Khuyết chậm rãi ung dung nói ra:
- Thỏ trắng nhỏ đào được cà rốt, rất vui vẻ về nhà, kết quả nửa đường đột nhiên có một con con tê tê xuất hiện cướp đi cà rốt của thỏ trắng nhỏ, còn nói ra một câu với nó, thỏ trắng nhỏ nghe xong, lập tức liền tự sát.
- ? ? ?
Thiên Chiến đang thoi thóp nghe đến chỗ này, lập tức ngơ ngác, tỏ vẻ mơ hồ.
Chuyện này... CMN dây là chuyện quái gì?
Cái gì thỏ trắng nhỏ con tê tê, có quan hệ quái gì đến Sát Thần Nhất Kiếm?
- Được rồi, chuyện kể đến chỗ này thôi, muốn biết diễn biến tiếp sau, xin chờ tới lần sau.
Đột nhiên, Từ Khuyết tiến đến trước mặt Thiên Chiến, tỏ vẻ bỉ ổi cười nói.
Thiên Chiến lúc này trừng to con mắt, vết thương trí mạng ở ngực tại chỗ tăng lên.
Phốc!
Rốt cục, y tức đến không nhịn được ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người, giận dữ hét:
- Con tê tê đến cùng nói cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận