Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1152: Tạc Thiên Bang Đạo Thánh

"Hítttt!"
Trong chốc lát, người đàn ông trung niên cùng ông lão tóc bạc đều hít vào một luồng khí lạnh, tỏ vẻ kinh hãi.
Nam tử gầy yếu ăn cắp đồ vật kia, mặt trong nháy mắt không còn chút máu, cả người trở nên run rẩy.
Lập Thiên Thư Viện, đây chính là một trong tam đại đỉnh cấp thư viện của Trấn Nguyên Tiên Vực. Bên dưới có vô số học sinh, đều là trưởng lão thậm chí tông chủ của các đại tông phái thế lực hiện nay, có thể thấy được sức ảnh hưởng của nó to lớn cỡ nào.
Mà bây giờ, tôn nữ của viện trưởng đương đại Tần Hướng Thiên của Lập Thiên Thư Viện lại ngay ở trước mặt bọn họ.
Càng quan trọng hơn chính là, Tần Tố Tố còn là tồn tại đứng hàng thứ mười bên trong Nhân Bảng Thiên Đỉnh Bảng, Thiên Đỉnh Bảng chính là bảng xếp hạng thực lực quyền uy được công nhận lớn nhất trên toàn bộ Lâm Tiên Giới, bất kể là Thiên Châu Địa Châu hay là Huyền Hoàng châu, chỉ cần người có cốt linh không vượt quá hai ngàn tuổi có thực lực mạnh mẽ, đều có thể lên bảng.
Vị trí của Nhân Tiên cảnh bên trong Thiên Đỉnh Bảng là Nhân Bảng, Tần Tố Tố có thể ở bên trong vô số thiên tài ba châu bộc lộ tài năng, xếp hạng thứ mười trên Nhân Bảng, có thể thấy được thực lực nàng mạnh mẽ đến đâu.
Vì thế cho dù nàng không phải là tôn nữ của Tần Hướng Thiên, chỉ bằng vào vị trí thứ mười trên Thiên Đỉnh Bảng Nhân Bảng cũng đủ để kinh sợ bọn người đàn ông trung niên kia, chớ nói chi là cả hai thân phận này.
Ầm!
Đột nhiên, người đàn ông trung niên không nói hai lời phất tay lên, một chưởng tầng tầng đánh về phía phần lưng của nam tử gầy yếu.
Dưới một tiếng vang trầm thấp, trong nháy mắt nam tử gầy yếu kia ngã quỵ ở trên mặt đất, tỏ vẻ trắng xám, thậm chí không cần người đàn ông trung niên mở miệng, y liền cực kỳ kinh hoảng hô lên:
- Tần cô nương thứ tội, là tiểu nhân có mắt không tròng, ra tay với bằng hữu của ngài, tiểu nhân biết sai rồi, xin Tần cô nương tha mạng!
- Tha mạng? Ta không nói là muốn giết ngươi mà.
Tần Tố Tố cười híp mắt nói.
Nam tử gầy yếu vừa nghe thấy vậy, lập tức dập đầu hô:
- Đa tạ Tần cô nương, đa tạ Tần cô nương!
- Tần cô nương, việc này là hiểu lầm, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng tính toán, sau này chúng ta nhất định sẽ theo quy củ làm việc. Đồ vật bị mất của hai vị bằng hữu của ngươi, chúng ta sẽ nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.
Người đàn ông trung niên cũng lập tức mở miệng nói, vô cùng trịnh trọng.
Tần Tố Tố nghe vậy liền gật gật đầu:
- Các ngươi đã có thái độ như thế, vậy ta cũng không nói thêm gì nữa, việc này có thể bỏ qua như vậy, còn bồi thường như thế nào, các ngươi theo quy củ đưa cho hai vị bằng hữu của ta là được.
- Được được được, cảm ơn Tần cô nương khoan dung độ lượng.
Người đàn ông trung niên lập tức thở dài ra một hơi, cười nói.
Lập tức, y đá đá nam tử gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi trộm đồ vật hai vị bằng hữu của Tần cô nương, lập tức kiểm kê đi, trả lại gấp mười lần!
- Dạ!
Nam tử gầy yếu vội vàng đáp lại, hoang mang hoảng loạn sờ về phía bên hông mình, rất nhiều người của Đạo Môn đều có thói quen giấu nhẫn trữ vật ở đai lưng hoặc ở địa phương bí mật khác, bởi vì lúc nhẫn thu đồ vật vào sẽ phát sáng, lúc mang theo trên tay tiến hành đánh cắp, rất dễ gây ra sự chú ý của người khác.
Nhưng mà, sau khi y tìm tòi một hồi lâu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả người bắt đầu run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên, lộ ra vẻ bất lực nói:
- Thủ. . . thủ lĩnh, ta. . . nhẫn trữ vật của ta không thấy đâu nữa.
- Không thấy?
Người đàn ông trung niên ngẩn ra.
- Nhẫn trữ vật của tiểu nhân vẫn luôn giấu ở chỗ này, lúc ăn cắp vị công tử kia thì vẫn còn.
Nam tử gầy yếu nói, đưa tay chỉ về người thanh niên trẻ bên cạnh Tần Tố Tố.
- Vậy đồ vật trộm của y bây giờ ở đâu?
Người đàn ông trung niên chỉ về phía Từ Khuyết.
Nam tử gầy yếu lộ ra vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu nhân không trộm thành công, chuyện này. . . trên người vị công tử này hình như không có đồ vật, lúc đó tiểu nhân thật sự là không trộm được thứ gì, trước hết trở về. . . chờ chút, không đúng, loại cảm giác lúc đó hình như rất quen.
Đột nhiên, nam tử gầy yếu hồi tưởng lại tình hình lúc đụng vào Từ Khuyết, y hướng về Từ Khuyết ra tay, nhưng sau khi phát hiện ra trên người Từ Khuyết không có thứ gì liền trực tiếp rời đi.
Nhưng lúc y muốn đi, mơ hồ cảm giác được một ít thần hồn như có như không đảo qua trên người y, chỉ là y cũng không hề để ý, cho rằng chỉ là Từ Khuyết quan sát tu vi của y, nhưng bây giờ nhớ lại, loại cảm giác đó giống như đã từng quen biết, rất giống với một ít thủ pháp của Đạo Môn bọn họ.
- Là. . . Là ngươi!
Nghĩ tới đây, nam tử gầy yếu khiếp sợ nhìn Từ Khuyết nói.
Thân là một tên trộm có nhiều kinh nghiệm, y cơ bản đã có thể xác định, mình không chỉ là không thể trộm đồ vật từ trên người Từ Khuyết, mà thậm chí ngay cả nhẫn trữ vật của mình cũng bị Từ Khuyết trộm đi.
- Ta? Ta làm sao, a, nhẫn trữ vật của ngươi mất rồi, quên mất đã trộm cái gì của ta đúng không? Không sao hết không sao hết, ngươi chỉ là trộm hơn chín ngàn bán phẩm Tiên Khí của ta mà thôi, ta không cần các ngươi trả lại gấp mười lần, năm lần là được.
Từ Khuyết giả vờ giả vịt nói.
- Hơn chín ngàn kiện bán phẩm Tiên Khí?
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên có chút mơ hồ nhìn về phía Từ Khuyết, lại nhìn Tần Tố Tố một chút, hiển nhiên cũng chưa hề xem lời Từ Khuyết nói là chuyện to tát, mà đang nghi ngờ hắn nói loại lời nói khoa trương này để làm gì.
- Thủ lĩnh.
Lúc này, nam tử gầy yếu bỗng nhiên đứng dậy, tỏ vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Cái tên này cũng là kẻ trộm, hơn nữa còn là cao thủ.
- Cái gì?
Người đàn ông trung niên vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Y biết thủ hạ của mình tuyệt đối không dám nói lung tung, lại không dám lừa y, đã nói thế, nhất định không phải đang nói bậy nói bạ.
- Nhẫn trữ vật của ta là bị hắn trộm đi.
Nam tử gầy yếu nói bổ sung.
Người đàn ông trung niên lập tức liền ngổn ngang, cảm giác đầu óc đều có chút không đủ dùng, thủ hạ của mình phá hoại quy củ, trộm đồ vật của bằng hữu Tần Tố Tố, tiếp theo lại bị một người bạn khác của Tần Tố Tố trộm nhẫn trữ vật đi, nhưng bây giờ Tần Tố Tố lại mang theo hai người tới đây, nói thủ hạ mình trộm đồ vật của hai người bọn họ, đây không phải là đang lừa người sao?
- Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Vị đệ đệ này của ra trộm nhẫn trữ vật của ngươi?
Tần Tố Tố giờ phút này cũng kinh ngạc, nhìn nam tử gầy yếu hỏi.
Nam tử gầy yếu tỏ vẻ cay đắng, khúm núm nói:
- Tần cô nương, tiểu nhân lấy tâm ma tuyên thề, nếu có nửa câu nói dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Bạch!
Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, trong nháy mắt đều tập trung lên trên người Từ Khuyết.
Có thể lấy tâm ma tuyên thề, vậy khẳng định không phải là đang nói Linh Tinh, như vậy kết quả cũng chỉ có một, nhẫn trữ vật của tên trộm này, thật sự là bị Từ Khuyết trộm ngược lại.
- Đệ đệ.
Con ngươi của Tần Tố Tố hơi híp lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn sang Từ Khuyết.
- Làm gì thế muội muội, không phải là ta đã sớm nói với các ngươi rồi sao? Ta không mất đồ vật, ngược lại còn nhiều thêm chút đồ, chỉ là các ngươi không tin mà thôi.
Từ Khuyết nhún nhún vai, lộ ra vẻ không có gì lo sợ nói.
Tiếp đó, hắn còn lấy nhẫn trữ vật của tên trộm kia ra, nắm ở trên tay vô tình hay cố ý đùa bỡn, rõ ràng chính là đang khoe khoang.
- Vậy tại sao sau đó ngươi lại nói mất đồ vật? Thì ra ngươi còn có thể lừa người, không đúng, không chỉ là lừa người, hơn nữa còn biết Đạo Môn thuật.
Sắc mặt của Tần Tố Tố đã không còn nhu hòa như trước nữa, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
Dù sao lúc trước nàng cảm thấy Từ Khuyết thật sự giống như một tiểu tử ngốc, nói chuyện lại rất thú vị, vì thế nổi lên thích thú, mới nói cái gì mà nhận hắn làm đệ đệ.
Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên phát hiện ra mình đã nhìn lầm, tiểu tử này so với khỉ đều tinh ranh hơn, thủ đoạn không đơn giản một chút nào, liền nàng cũng dám trêu chọc.
- Ồ, muội muội, sao ngươi lại giận rồi? Đừng nha, ta cũng đã nói trước với các ngươi rồi, ta là Tạc Thiên Bang Bạch Triển Đường, các ngươi không nghe nói danh hiệu của ta, rõ ràng kiến thức của các ngươi quá nông cạn.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Có ý gì?
Tần Tố Tố trầm giọng hỏi.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên:
- Bởi vì người có kiến thức rộng rãi đều biết, Tạc Thiên Bang Bạch Triển Đường ta có tên gọi đại danh đỉnh đỉnh, gọi là Đạo Thánh. (Dịch: Đạo trong đây có nghĩa là ăn trộm)
Ầm!
Vừa dứt lời, trên người Từ Khuyết đột nhiên tuôn ra tiên nguyên bàng bạc, cuốn lên cuồng phong, trực tiếp bao trùm tứ phương.
Tần Tố Tố cùng với mọi người ở đây đều không khỏi giơ tay lên ngưng tụ tiên nguyên, chống lại cuồng phong thổi tới, nhưng mơ hồ nhìn thấy một bóng mờ xẹt qua trước mặt bọn họ, một cái chớp mắt đã lướt ra khỏi đầu hẻm.
Tiếp đó, âm thanh của Từ Khuyết mới từ xa xa truyền tới:
- Nhớ kỹ, lần này chỉ là cho các ngươi một chút bài học, sau này bước đi để mắt một chút, đừng tiếp tục trêu chọc ta.
Sau đó, cuồng phong ngừng lại, lúc này mọi người mới phát hiện không thấy Từ Khuyết đâu nữa, thậm chí ngay cả khí tức đều biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
- Bài học? Tên này nói bài học gì?
Tần Tố Tố lộ ra vẻ mơ hồ nói.
- Chờ một chút!
Lúc này, sắc mặt của người đàn ông trung niên đột nhiên kịch biến, sờ chỗ mình hay dùng để cất nhẫn trữ vật, nhưng giờ phút này đã trở nên trống rỗng, trong nháy mắt y nổi trận lôi đình, há mồm giận dữ hét:
- Hắn trộm nhẫn trữ vật của ta, ở trong đó chứa toàn bộ vật tư 800 năm qua của Đạo Môn Bách Hội Thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận