Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1046: Tới Một Người Giết Một Người

Ngày thứ hai, tứ đại châu gió nổi mây phun.
Từ Khuyết phát ra Truyền m Phù, tuyên cáo với cả thiên hạ hắn đã trở về, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của những tông môn cùng gia tộc năm đó từng bị hắn hãm hại.
Hiện nay những gia tộc hay tông phái kia, phần lớn đều nương nhờ vào thế lực Tiên Nhân, suốt đêm điều động, thanh thế vô cùng mạnh.
Bọn họ tuyên bố với thiên hạ, thề nhất định phải diệt trừ dư nghiệt Tạc Thiên Bang, tiêu diệt Từ Khuyết!
Các bang chúng Tạc Thiên Bang trốn ở các nơi tứ đại châu cũng lặng lẽ chạy tới Nam Châu.
Một mặt là muốn tìm Từ Khuyết che chở, một mặt là muốn cùng hắn hội hợp, cùng đối kháng với ngoại địch, phát tiết những phẫn hận mà mấy năm qua phải chịu.
Đây nhất định là một ngày không bình thường.
Khắp nơi đều chạy tới Nam Châu, mà người ở Nam Châu hành động rõ ràng nhanh hơn một bước.
Thiên Giác Ngưu tộc ở Nam Châu cũng nắm giữ một phần, phản ứng trước nhất, cùng mấy tên Tiên Nhân ở lại, không ngừng không ngừng nghỉ đuổi về vị trí của Từ Khuyết.
- Tiên sư, các ngươi nhất định phải giết chết Từ Khuyết, trên người hắn có vô số chí bảo, nhất định có thứ các ngươi muốn.
- Ngàn vạn không thể xem thường hắn, năm đó tên kia có tốc độ tu luyện cực nhanh, một năm từ Nguyên Anh kỳ bước vào Anh Biến kỳ, sau đó lại tự phế tu vi, chỉ trong ba năm, hắn đã trở về đỉnh cao, còn trực tiếp bước vào Luyện Hư kỳ.
- Không sai không sai, trên người hắn nhất định có chí bảo vô thượng, hơn nữa hắn còn có một loại quyền pháp có thể sử dụng đạo vận ngưng tụ mà thành, vô cùng mạnh mẽ, lấy cảnh giới Luyện Hư kỳ đã có thể tiêu diệt cường giả Hợp Thể kỳ.
- Hắn biến mất mười mấy năm, có lời đồn nói hắn đi tới Tiên Giới, bây giờ trở về, sợ rằng cũng đã trở thành Tiên Nhân, mấy vị tiên sư nhất định phải cẩn thận.
Dọc theo đường đi, người Thiên Giác Ngưu tộc không ngừng nói với vài tên nam nữ trẻ tuổi, biểu hiện vô cùng cung kính.
Vài tên nam nữ trẻ tuổi, một thân đạo bào, trên cánh tay áo đều dùng tơ vàng thêu chữ "Thanh Đằng", một thân tu vị lại vô cùng đáng sợ, đều là cảnh giới Bán Tiên.
Mấy người đi đường, chân không chạm đất, khói xanh lượn lờ, giống như thần.
Nam như thần tử, nữ như thần nữ, vô cùng không tầm thường.
- Nếu đúng như lời các ngươi nói, người này đúng là không đơn giản.
Một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất phi phàm, mở miệng nói, giọng nói thanh thúy như ngân linh.
Một nam tử bên cạnh cũng gật đầu:
- Anh Biến Kỳ tự phế tu vi, ba năm sau đã có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao, ở Lâm Tiên Giới chúng ta cũng coi như có tư chất siêu nhiên, nhưng ở địa phương nhỏ này mà có thể như vậy, e rằng thật sự là trên người mang dị bảo.
Mấy người còn lại chỉ xem thường nở nụ cười:
- Ha ha, quan tâm hắn có dị bảo hay không, chỉ cần hắn không phải Nhân Tiên cảnh thì sao có thể là đối thủ của chúng ta?
- Nhân Tiên cảnh? Nghĩ quá nhiều rồi, lúc này mới mười mấy năm trôi qua, cho dù hắn có tư chất siêu nhiên, nhiều lắm cũng chỉ có thể ngang với chúng ta.
- Ha ha, được rồi, đừng nói nhảm, nếu là tiên sinh đã tự mình hạ lệnh, vậy chúng ta cứ đi chém đầu hắn rồi lại nói.
Nói xong, thân ảnh đoàn người lóe một cái, hóa thành một làn khói xanh, tốc độ tăng nhanh lướt về phía trước.
Phía sau là một đám người Thiên Giác Ngưu tộc, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
Năm đó Thánh Tử của bọn họ bị Từ Khuyết giết, còn phá huỷ kế hoạch thu lấy Sinh Linh Thánh Thủy bên trong bí cảnh của bọn họ, khiến toàn bộ bộ tộc thành trò cười, bây giờ bọn họ thấy cơ hội báo thù đã đến, họ sao có thể không kích động?
- Ha ha, Từ Khuyết, dù ngươi có trở thành Tiên Nhân, cũng chỉ có một con đường chết!
Đám người Thiên Giác Ngưu tộc cười to, nhanh chóng đuổi theo vài tên nam nữ trẻ tuổi.
. . .
Cùng lúc đó, gần Nam Châu bí cảnh.
Từ Khuyết dang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt khép chặt, trước người trôi nổi một thanh bảo kiếm bát phẩm, cùng với một đoạn tàn kiếm cũ nát.
Giữa hai thanh kiếm, một làn khói đen đang cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, từ bên trong bảo kiếm bát phẩm lướt về đoạn kiếm kia.
Đây là yêu cầu do Kiếm Linh đưa ra, nó rất mẫn cảm với kiếm, cảm ứng được trên người Từ Khuyết có một đoạn tàn kiếm, do Từ Khuyết ở trong Luyện Nguyệt Cung lừa được, là bán phẩm Tiên Khí, so với bảo kiếm bát phẩm cao hơn vô số cấp bậc.
- Hồng Nhan tỷ, Kiếm Linh này không phải là Quỷ Hồn chứ? Tại sao có kiếm tốt mà nó không cần, lại muốn đi tới đoạn tàn kiếm kia?
Từ Phỉ Phỉ nhìn tình cảnh Kiếm Linh đổi kiếm, không nhịn được hỏi dò Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan cười khẽ:
- Đoạn tàn kiếm kia chính là bán phẩm Tiên Khí, một cây kiếm bình thường không thể so sánh, kiếm khí càng mạnh, Kiếm Linh nhập vào trong đó, có thể phát huy ra thực lực càng mạnh mẽ, ca ca ngươi sắp tới phải đối địch với kẻ địch vô cùng mạnh mẽ, vì thế hắn nhất định phải dùng trạng thái đỉnh phong nhất để ứng đối, mà Kiếm Linh này cũng là một trong những thực lực của hắn.
- Thì ra là vậy.
Từ Phỉ Phỉ như hiểu mà không hiểu gật đầu.
- Hả? Hình như có người đang tới đây, không biết người tới là ai, Husky, ngươi đi tra. . . Ồ, Husky đâu?
Khương Hồng Nhan mới nói một nửa, đột nhiên kinh ngạc.
Không thấy Husky, hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, hơn nữa ngay cả nàng cũng không phát hiện.
- Ô, đúng rồi, sao lại không thấy Husky?
Từ Phỉ Phỉ cũng kinh ngạc nói.
Lúc này, chó Poodle đang dùng sức ma sát trên đất ngẩng đầu lên, thở hồng hộc nói:
- Nó. . . nó nói trong số mệnh nó khắc kiếm, muốn rời nhà trốn đi, không muốn đánh nhau cùng Kiếm Linh, sợ khiến Kiếm Linh bị tổn thương.
- Trong số mệnh. . . khắc kiếm?
Từ Phỉ Phỉ xạm mặt lại.
Khương Hồng Nhan chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Tên tiểu tử này, phỏng chừng là sợ Kiếm Linh, cho nên lén lút trốn đi rồi.
- Trời, tại sao lại có con chó nhát gan như vậy!
Từ Phỉ Phỉ không còn gì để nói.
- Phỉ Phỉ, ngươi tới phía sau ta đi, có không ít người đang tới gần, không biết là địch hay là bạn.
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhẹ giọng nói, kéo Từ Phỉ Phỉ về phía sau, đôi mắt đẹp nhìn kỹ một mảnh núi rừng ở phương xa.
Dùng thần hồn cảm ứng, nàng có thể nhận ra được có mười mấy bóng người đang đến gần, chỉ có điều này khí tức mười mấy bóng người này cũng không quá mạnh mẽ, chỉ có Anh Biến kỳ cùng Luyện Hư kỳ, khiến nàng bớt lo lắng.
Vèo!
Rất nhanh, bên trong núi rừng bắt đầu xuất hiện mười mấy bóng đen, cẩn thận từng li từng tí chạy tới bên này.
Khương Hồng Nhan đã phát hiện bọn họ, nhưng hình như bọn họ vẫn ở lại trong núi rừng quan sát tình hình bên này, sau đó lại cùng hô lên một tiếng hoan hô rồi cùng nhau từ bên trong chạy ra.
- Bang chủ!
- Bang chủ phu nhân!
- Chúng ta là bang chúng Tạc Thiên Bang, chúng ta đến rồi!
- Quá tốt rồi, bang chủ và bang chủ phu nhân đều trở về rồi!
- Các ngươi xem, mười mấy năm không gặp, dáng vẻ bang chủ tu luyện vẫn tiêu sái như trước, phong độ phiên phiên, đoàn hắc vụ trên đỉnh đầu kia, vừa nhìn đã biết là pháp quyết phi phàm!
- Từ khí tức khói đen này xem, bang chủ đã bước vào Tiên Nhân cảnh rồi!
- Chúng ta được cứu rồi!
Mười mấy người tranh nhau nói, tỏ vẻ hưng phấn, từ trong núi rừng chui ra.
"Vù!"
Gần như cùng lúc đó, khói đen trên đầu Từ Khuyết đã thu lại lên, bảo kiếm bát phẩm trực tiếp rơi xuống mặt đất, hóa thành tro bụi, đoạn tàn kiếm kia lại rung động kịch liệt, phát ra một tiếng kiếm reo chói tai.
Sau một khắc, rỉ sét trên đoạn tàn kiếm nhanh chóng tróc ra, lộ ra một đoạn kiếm sắc bén mới tinh.
Dù cho đã đứt mất một nửa, nhưng thanh kiếm này vẫn lộ ra sát khí mạnh mẽ cùng phong mang như trước, giống như có thể chém hết thiên địa vạn vật, khiến người hoảng hốt.
Hơn mười bang chúng tới Tạc Thiên Bang vừa chạy tới thấy thế, nhất thời đều dừng bước tiến, nín thở, một mặt kính nể.
- Kiếm ý thật mạnh!
- Bang chủ dùng kiếm từ lúc nào?
- Chẳng lẽ. . . hắn đã trở thành Kiếm Tiên trong truyền thuyết?
Mọi người thấp giọng suy đoán, thần thái trong mắt càng kích động và sáng rửa.
- Kiếm Tiên cái rắm!
Lúc này, Từ Khuyết đứng lên từ trên mặt đất, thu hồi đoạn kiếm gãy kia, ánh mắt quét về phía hơn mười tên bang chúng Tạc Thiên Bang.
Khi đoạn kiếm gãy bị thu hồi, tiếng kiếm reo cũng biến mất, sát khí làm người chấn động cả hồn phách, khiến người ta lạnh cả sống lưng, cũng đột nhiên biến mất.
Lúc này cảnh giới thực của Từ Khuyết mới hiện ra, khí tức Độ Kiếp kỳ, hết sức rõ ràng.
- Hả?
- Chuyện này. . .
Hơn mười tên bang chúng Tạc Thiên Bang trong nháy mắt ngây người, sau đó cả khuôn mặt đều cứng đờ.
Độ Kiếp kỳ?
Bang chủ biến mất nhiều năm như vậy, lại mới đạt tới Độ Kiếp kỳ?
Không thể, năm đó tốc độ tu luyện của bang chủ nhanh như vậy, làm sao đến nay lại mới đạt tới Độ Kiếp kỳ?
Thế này thì lấy cái gì để đấu với những Tiên Nhân kia?
Thế này còn làm cái lông ấy!
Xong rồi, lần này xong rồi, lên nhầm thuyền giặc rồi!
Lập tức, tâm của đám bang chúng Tạc Thiên Bang đều chìm vào đáy vực, thần thái hưng phấn trên mặt sớm đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Bọn họ sở dĩ tự tin, không chỉ vì Từ Khuyết trở về, mà là bởi vì năm đó Từ Khuyết thể hiện ra tư chất cùng thực lực khiến bọn họ hoàn toàn tin tưởng, bọn họ đều cảm thấy lần này Từ Khuyết trở về, nhất định đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân, hung hăng trở về.
Nhưng không nghĩ tới, tên tiểu tử này mới chỉ là Độ Kiếp kỳ tầng bốn!
- Này này này, một đám vô sỉ các ngươi, đây là vẻ mặt gì? Làm sao lại không giống vừa nãy? Nhìn thấy bản bức thánh lại thất vọng như thế, có ý gì?
Lúc này, Từ Khuyết trừng mắt về phía mọi người quát lên.
- Bang chủ, ngươi. . . ngươi thực sự quá hố người.
Vẻ mặt một tên bang chúng đưa đám nói.
- CMN, ta đã hố các ngươi lúc nào?
Từ Khuyết nhất thời trừng mắt.
Mọi người dở khóc dở cười nói:
- Bang chủ, ngươi dùng Truyền m Phù kêu gọi khiến chúng ta nhiệt huyết sôi trào, chúng ta đều cho rằng ngươi đã đạt tới Tiên Nhân cảnh, cho nên mới chạy đến tìm ngươi.
- Đối phương đều là Tiên Nhân đó, hơn nữa là rất nhiều Tiên Nhân, thế này còn đánh thế nào?
- Haiz, lần này xong rồi, chúng ta sợ là sắp chết hết rồi.
. . .
- Câm miệng!
Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, hừ lạnh nói:
- Các ngươi sợ hãi như thế, còn không thấy ngại mà xưng là bang chúng Tạc Thiên Bang? Là ai cho các ngươi vào bang?
Mọi người cùng đáp:
- Là Husky phó bang chủ!
- Nó là phó bang chủ cái rắm gì. Được rồi được rồi, ta gọi các ngươi đến đây, đương nhiên là có thực lực bảo vệ các ngươi, không phải là chỉ là Tiên Nhân sao, tới một tên ta giết một tên!
Từ Khuyết nói xong, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười.
Trước đây lúc mới vừa tới, ngoài miệng hắn nói lời hung ác, nhưng trong lòng một điểm nắm chắc cũng không có.
Sau khi được Phong Hỏa Luân, thực lực có thêm một nửa, bởi vì ít nhất có thể bảo vệ mệnh.
Nhưng hiện tại, thức tỉnh được Kiếm Linh, sau khi đưa nó vào đoạn kiếm gãy này, giao lưu một phen với Kiếm Linh, Từ Khuyết đã hoàn toàn tự tin.
Tiên Nhân?
Ha ha, tới một tên chém một tên!
"Ầm!"
Lúc này, trên bầu trời phía xa, đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ vang.
Từng đám mây màu xanh giống như cây mây, xuất hiện trên bầu trời, đang bay về phía này.
Trong phút chốc, Thanh Đằng đồ đằng che kín bầu trời, mấy bóng người từ bên trong bước ra, phía sau còn có mười mấy tên cường giả Thiên Giác Ngưu tộc, cùng nhau giáng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận