Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1244: Thiên Châu Sắp Thay Đổi

Từ bên trong Khí Tông đi ra, Từ Khuyết rõ ràng cảm giác được ngoài cửa lớn đã ôn hòa lại, không còn sát khí đáng sợ, không có mùi máu tanh gay mũi, cũng không có tâm tình phẫn nộ.
Hiển nhiên, sự tình đã giải quyết xong, trong lúc bọn họ cướp sạch mọi thứ trong Khí Tông Trân Bảo Các, Mạc Quân Thần cũng đã thanh lý môn hộ xong.
Nhưng khi Từ Khuyết bước ra cửa lớn, lại phát hiện bên ngoài có thêm một vị cường giả, đều là cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong, nhưng cảnh giới không vững chắc, hiển nhiên là vừa đạt tới Kim Tiên cảnh đỉnh phong không bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ được mấy năm, so với Mạc Quân Thần là Kim Tiên cảnh đỉnh phong đã củng cố hơn một nghìn năm thì có chênh lệch rất lớn.
Mà hiện tại, vị cường giả Kim Tiên cảnh tối đỉnh nhìn rất xa lạ kia, lại quỳ gối trước mặt Mạc Quân Thần, biểu hiện rất bình tĩnh, giống như đã chuẩn bị nhận lấy tử vong bất cứ lúc nào, hơn nữa không muốn phản kháng.
- Ồ, có cần như thế này không? Tuy nói thực lực chênh lệch rất lớn, nhưng nếu muốn chạy trốn thì không phải là vấn đề lớn đi.
Từ Khuyết không khỏi sờ sờ cằm, nghi hoặc suy nghĩ.
Tuy rằng nam tử trung niên này yếu hơn Mạc Quân Thần rất nhiều, nhưng y không giống đám cường giả như Liễu Khí Đế cùng với những Kim Tiên cảnh sơ kỳ kia, với thực lực của y, dù đánh không lại, muốn chạy trốn vẫn có thể, tại sao hiện tại phải quỳ trước mặt Mạc Quân Thần, dáng vẻ chuẩn bị nhận lấy cái chết?
- Tại sao lại làm như vậy? Ngươi biết rõ ta rất chú trọng tôn chỉ Khí Tông, ngươi biết ta không cho phép Khí Tông đi tranh quyền, tại sao còn phải làm như vậy?
Lúc này, Mạc Quân Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trung niên, trầm giọng chất vấn.
Từ Khuyết không khỏi nhíu nhíu mày, rõ ràng, Mạc Quân Thần có quen nam tử trung niên này.
- Tuân theo xu hướng phát triển, không thể không làm.
Nam tử trung niên không kinh hoảng chút nào, trái lại rất kiên định đáp lại.
Nhưng khi y nói chuyện vẫn cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng Mạc Quân Thần, không phải vì y sợ hãi, mà là vì y kính trọng, là lễ nghi cùng tư thái nên có của một hậu bối ở trước mặt trưởng bối.
- Xu hướng phát triển?
Mạc Quân Thần nghe vậy, thoáng run run.
Y bị nhốt mấy ngàn năm bên trong Minh Vương Chi Cảnh, đây là một thời gian quá dài, thế gian biến hóa cũng quá lớn, nếu như đúng là bị ép như vậy, vậy y ngược lại cũng không tiện trách cứ nam tử trung niên trước mắt này.
- Hừm, xu hướng phát triển, Lâm Tiên Giới đã không phải Lâm Tiên Giới năm đó, Thiên Châu sắp thăng hoa, ta không thể trơ mắt nhìn Địa Châu bị vứt bỏ như vậy, bất kể là Địa Châu hay Huyền Hoàng Châu, vốn đều thuộc về Thiên Châu, ta cần thay đổi, bằng không chúng ta sẽ vĩnh viễn dừng lại không tiến lên được.
Nam tử trung niên khiêm tốn đáp.
- Ngươi làm những này, tên kia có biết không?
Mạc Quân Thần trực tiếp hỏi.
Thân thể nam tử trung niên khẽ run lên, trên mặt hiện lên một nụ cười tự giễu, rốt cục ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn Mạc Quân Thần cười nói:
- Nhiều năm như vậy, ta ở trong mắt ngài, vẫn không thể khiến ngài tín nhiệm bằng đệ tử của ngài sao? Ta là ngoại tôn của ngài! Ngoại công!
Ôi móa nó!
Từ Khuyết đứng cách đó không xa, nhất thời trừng lớn hai mắt, trong lòng thầm hô một tiếng.
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, trung niên nam tử này lại là ngoại tôn của Mạc Quân Thần.
Tuy rằng Mạc Quân Thần có dáng vẻ của một nam tử trung niên, hiện tại một nam tử trung niên gọi một nam tử trung niên khác là ngoại công, đây là tình cảnh rất kỳ quái, nhưng trong Tu Tiên Giới, chuyện này đúng là vô cùng bình thường.
- Ồ, Mạc hộ pháp, đang giáo huấn tôn tử đấy à?
Từ Khuyết tựa như cười mà không phải cười, cất bước đi tới, trêu chọc một câu.
Mạc Quân Thần khẽ thở dài một cái, lắc đầu nói:
- Đây là một ngoại tôn không được ta thừa nhận, vốn dĩ không có ai biết quan hệ giữa chúng ta, nhưng. . . ta không nghĩ tới bây giờ nó lại thành phó tông chủ Khí Tông.
- Nói ra chuyện xưa của ngươi một chút đi.
Hai mắt Từ Khuyết sáng ngời, đưa tay làm một tư thế xin mời.
- Không có gì để nói cả, có lẽ năm đó ta đúng là quá mức cổ hủ, không nên ngoan tâm với con gái của mình như vậy, nhưng tông quy trước sau vẫn là tông quy, nếu như ta vi phạm, làm sao có thể đối mặt với tổ tiên của ta, thậm chí sư tôn?
Mạc Quân Thần tỏ vẻ phức tạp, lắc đầu nói ra.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, cũng không truy hỏi, trái lại nhìn về phía nam tử trung niên nói:
- Vậy ngươi có cố sự không? Kỳ thực ta rất có hứng thú với xu hướng phát triển mà ngươi nói tới.
Nam tử trung niên lạnh lùng quét Từ Khuyết một chút, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường, giống như loại cảnh giới như Từ Khuyết này, căn bản không lọt nổi mắt xanh của hắn.
"Đùng!"
Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang dội vang lên.
Nam tử trung niên dại ra bưng mặt của mình, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết thu hồi thủ chưởng.
Y không nghĩ tới, một kẻ tự xưng là bang chủ Tạc Thiên Bang trong mắt y chỉ là giun dế, lại dám đánh mặt của y.
- Làm gì? Nhìn cái gì vậy, không phục nha? Ngoại công ngươi là thuộc hạ của ta, cũng coi như là đồng nghiệp, dựa theo quy củ quê nhà chúng ta, ngươi còn phải gọi ta một tiếng Từ gia gia đây.
Từ Khuyết trừng mắt, quát nam tử trung niên.
Nam tử trung niên ngẩn ngơ, y cũng không biết chuyện ngoại công mình lại gia nhập Tạc Thiên Bang, bằng không cũng không thể có thái độ này với Từ Khuyết.
Nhưng Mạc Quân Thần vẫn trầm mặc, đã nói rõ đáp án.
Khóe miệng nam tử trung niên thoáng co giật, cảm giác không biêt nói gì cho phải, ngoại công mình trong ấn tượng là một người cương trực công chính, lại cực kỳ uy nghiêm, thế mà lại gia nhập Tạc Thiên Bang, còn phải gọi một tiểu tử Nhân Tiên cảnh là bang chủ, chuyện này quả thật quá khó tiếp nhận.
- Trương Tuế, nếu bang chủ đã hỏi, ngươi nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, vẻ mặt Mạc Quân Thần đã có chút hòa hoãn, giống như cũng bắt đầu tiếp nhận ngoại tôn này.
Nam tử trung niên tên là Trương Tuế khẽ thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói:
- Cảm ơn ngài không truy hỏi nữa, ta cũng không biết Hoắc có biết rõ hành động này của ta hay không, hiện tại, rốt cục ta có thể cảm giác được ngài có một chút tín nhiệm đối với ta rồi.
Nói đến đây, trên mặt Trương Tuế xuất hiện một nụ cười.
Hai mắt Từ Khuyết híp lại, hắn phát hiện nụ cười của nam tử trung niên này rất chân thực, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, giống như một đứa bé được trưởng bối khen.
- Chà chà chà, được rồi, ít nói nhảm đi, mau mau nói chính sự.
Từ Khuyết không kiên nhẫn thúc giục.
Hắn rất lý giải loại tâm tình này của Trương Tuế, từ đối thoại ngắn gọn vừa nãy giữa Trương Tuế cùng Mạc Quân Thần, Từ Khuyết đã phán đoán ra được, Trương Tuế hẳn là hài tử của con gái Mạc Quân Thần, hơn nữa đoạn cảm tình của con gái Mạc Quân Thần cùng người khác này, khẳng định là không được Khí Tông tiếp thu, càng không cần nói tới tồn tại của Trương Tuế.
Vì thế Trương Tuế rõ ràng là không được Mạc Quân Thần chào đón, thậm chí Mạc Quân Thần cũng không chấp nhận người ngoại tôn này, có thể tưởng tượng được, chuyện này đối với một đứa bé đả kích thế nào, dù sao vẫn có câu, hài tử cuối cùng vẫn là vô tội.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết không có tâm tư đi tìm hiểu chuyện của người khác, chính sự mới là quan trọng nhất.
Lúc này, thái độ của Trương Tuế đối với Từ Khuyết cũng khẽ thay đổi, không còn coi rẻ cùng xem thường, cũng không có tính toán chuyện Từ Khuyết tát y trước mặt mọi người.
Y cảm thấy thái độ biến hóa của ngoại công đối với mình, dường như có chút nguyên nhân là do Từ Khuyết xuất hiện.
Mà trên thực tế, mọi người ở đây cũng đều cảm thấy một tát này cũng không sao cả, dù sao ngay cả Mạc Quân Thần đều gia nhập Tạc Thiên Bang, còn gọi Từ Khuyết là bang chủ, hiện tại Từ Khuyết đánh phó tông chủ Khí Tông một tát, rất có tư cách.
- Kỳ thực ta hiệu lệnh Khí Tông, đem thế lực phân bố đến thế lực lớn ở sáu Tiên Vực, Hoắc cũng biết rõ, đây là biện pháp mà hai người chúng ta thương lượng rồi nghĩ ra.
Trương Tuế mở miệng nói.
Biết rõ là tông chủ đương nhiệm Khí Tông, cũng là đệ tử thân truyền của Mạc Quân Thần, rất được Mạc Quân Thần tín nhiệm, khẳng định là sẽ tuân theo tôn chỉ của Khí Tông, nhưng y lại cùng Trương Tuế thương lượng, đánh vỡ tôn chỉ Khí Tông, mở rộng thế lực Khí Tông, nỗ lực khống chế tất cả thế lực ở sáu đại Tiên Vực, điều này hiển nhiên là do một số chuyện, khiến bọn họ không thể không làm như vậy.
- Tại sao lại làm như thế?
Lúc này, Mạc Quân Thần mở miệng hỏi.
Đây là lần thứ hai y hỏi vấn đề này, chỉ có điều ngữ khí không nghiêm khắc giống như lúc trước, cũng không phải chất vấn, mà là bình tĩnh hỏi dò.
Trương Tuế khẽ nâng lên đầu, nhìn lên không trung, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thiên Châu, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi. Nếu như chúng ta không thể để Địa Châu dựa vào chiếc thuyền lớn Thiên Châu này, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị vứt bỏ, đời này khó có thể tiến thêm một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận