Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 531: Ngươi Phạm Pháp Rồi!

- Ồ? Tiểu hữu có biện pháp? Xin rửa tai lắng nghe.
Thượng Linh cảm thấy rất hứng thú, dáng vẻ vô cùng chờ mong.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ giương lên, cười nhạt nói:
- Nếu Thượng chưởng môn thấy đau lòng, không hạ thủ được, vãn bối có thể làm giúp, miễn phí luôn.
- Cái gì?
Thượng Linh nghe thấy lời này thì vô cùng sửng sốt.
Từ Khuyết cười nói:
- Thượng chưởng môn đừng vội, ta ra tay sẽ biết nặng nhẹ, để ta xuất thủ đánh y, có thể tạo cho y một nỗi hận là ta bắt nạt y. Làm như vậy có thể gợi lên lòng báo thù của y, vì vậy y sẽ cố gắng tu luyện gấp bội.
- Chuyện này...
Thượng Linh có chút chần chờ.
Từ Khuyết tiếp tục nói:
- Thượng chưởng môn cứ suy nghĩ thật kỹ, đợi đến lúc y tu luyện thành công, chúng ta sẽ nói cho y chân tướng, lúc đó y sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, như vậy không phải là vẹn toàn đôi bên sao?
Thượng Linh thoáng trầm mặc, hai tay chắp sau lưng, giống như đang chăm chú suy nghĩ xem chuyện này có thể tiến hành hay không.
Husky ở bên cạnh đã trở nên sững sờ, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Nó gặp rất nhiều tên lừa đảo, nhưng chưa từng có kẻ lừa đảo nào thất đức như vậy, làm thế cũng quá ác độc rồi, lại muốn "Phụng chỉ đánh người"?
- Thượng chưởng môn, ngươi cần phải tàn nhẫn, lần này cũng may là y đắc tội với ta, ta cũng không tính toán. Nhưng tương lai sau này nếu như y đắc tội với một người càng mạnh mẽ hơn, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được.
Từ Khuyết tận tình khuyên nhủ.
Thượng Linh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng dao động, hạ quyết tâm gật đầu nói:
- Được, cứ theo lời Gia Cát tiểu hữu nói mà làm. Chỉ là khi Gia Cát tiểu hữu ra tay, ngàn vạn không thể quá mức.
- Không thành vấn đề, trong lòng ta biết rõ, cứ bao ở trên người ta. Thượng chưởng môn, lần này ngươi nợ ta một nhân tình đấy.
Từ Khuyết mừng thầm, hai mắt cười híp lại.
- Dễ bàn dễ bàn, việc này đành phiền Gia Cát tiểu hữu, ân tình này lão phu nhất định ghi nhớ.
Thượng Linh gật đầu nói.
- Mẹ nó!
Husky không nhìn nổi, mở miệng mắng một tiếng.
Nó vô cùng khâm phục Từ Khuyết, mẹ nó, miệng lưỡi quá lợi hại. Lại có thể lừa người như thế.
Thượng Linh bị Husky làm cho hết hồn, nghi ngờ nói:
- Gia Cát tiểu hữu, sủng vật của ngươi làm sao thế?
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, đầu óc nó có chút vấn đề, Thượng chưởng môn không cần để ý đến nó. Aha, được rồi, vậy chuyện này cứ quyết định như thế, bây giờ ta lập tức lên đường đi tìm Thượng Võ, giả dạng làm người bắt nạt y, khiến y hận thù.
Từ Khuyết cười ha ha, sau đó cáo từ rời đi.
Thượng Linh chắp tay:
- Làm phiền Gia Cát tiểu hữu rồi.
...
Không lâu sau, Từ Khuyết và Husky đã xuất hiện trên đường phố, hỏi thăm được vị trí của Thượng Võ rồi nhanh chóng chạy đi.
- Tiểu tử, ngươi dùng chiêu này quá ác rồi, dùng vài phút đã có thể đùa chết người.
Trên đường đi, Husky bày tỏ lòng khâm phục với Từ Khuyết, chỉ thiếu việc giơ ngón tay cái lên.
Đây chính là chuyện lạ hiếm gặp, hiếm thấy Husky biểu thị kính phục trước mặt Từ Khuyết.
- Nói bao nhiêu lần rồi, khiêm tốn một chút, chú ý khiêm tốn.
Từ Khuyết rắm thối đáp lại.
Husky lại tỏ vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thử:
- Tiểu tử, chờ lát nữa ngươi để bản thần tôn đánh mấy quyền đi? Ngươi yên tâm, bản thần tôn sẽ khống chế lực, bảo đảm không đánh chết gã.
- Ngươi thì thôi đi, vạn nhất bị ngươi đánh chết, ta lại phải chịu trách nhiệm. Như vậy đi, lát nữa ngươi phụ trách nhổ nước bọt đi.
- Được, 666!
Một người một chó tạo thành tổ hợp hai kẻ xấu xa, trên đường đi thương lượng làm sao mới có thể giáo huấn Thượng Võ, bất tri bất giác đã tới ngoài một gian tửu lâu.
Hiện tại mặc dù là sáng sớm, nhưng trong tửu lâu đã phi thường náo nhiệt, Thượng Võ vì muốn giải sầu nên đã mời không ít hồ bằng cẩu hữu đến uống rượu vui đùa.
Một đám nữ tử trang điểm lòe loẹt, nằm trong ngực mấy tên thiếu niên, phần lớn nữ nhân trong đó đều bị Thượng Võ trái ôm phải ấp, vừa vui cười, vừa rót rượu cho gã,
Thượng Võ vô cùng đắc ý, không chút e dè nói:
- Ta nói cho các ngươi nghe, đừng thấy Gia Cát Lượng bây giờ đang hung hăng, đợi mấy ngày nữa hắn chắc chắn phải chết!
- Xem ra Thượng tướng quân đã tìm được phương pháp trừng trị hắn?
Một thiếu niên cười tủm tỉm hỏi.
Thượng Võ khinh thường cười lớn rồi nói:
- Ha ha, đối phó với một tên Gia Cát Lượng mà thôi, còn cần suy nghĩ phương pháp sao? Đợi người trong tộc cô cô ta lại đây, Gia Cát Lượng có muốn khóc cũng không kịp, nhất định sẽ mất mạng!
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên, cửa lớn của tửu lâu bỗng nhiên bị người đạp ra.
Sau đó Từ Khuyết chậm rãi ung dung bước vào, dáng vẻ trêu tức tràn đầy ý cười nói:
- Ây zô, lời Thượng tướng quân vừa nói có phải là thật không? Người đâu, đóng cửa thả chó!
-...
Bạch!
Trong nháy mắt không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, họ không nghĩ tới Từ Khuyết lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn mang theo một con chó.
Con ngươi Thượng Võ đảo một vòng, lúc này mới cười nói:
- Ha ha, hóa ra là Gia Cát Tướng quân, vừa nãy ta chỉ là nói đùa thôi, Gia Cát Tướng quân sẽ không để tâm chứ? Tối hôm qua nhờ phúc của Gia Cát Tướng quân, cha ta giáo huấn ta không ít.
Gã cố ý nhắc tới cha mình trước mặt Từ Khuyết, một mặt là muốn cảnh cáo Từ Khuyết chớ làm loạn, dù sao cha gã đang ở ngay trong thành.
Mặt khác là muốn nói cho Từ Khuyết biết, tối hôm qua ngươi hãm hại ta, hiện tại ta chỉ nói chút chuyện cười, cũng không tính quá đáng chứ.
Nhưng Từ Khuyết chỉ cười không nói đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Thượng Võ.
Husky ở một bên hưng phấn kích động, đôi mắt lóe tinh quang, nó sắp không nhịn được muốn xông lên đánh Thượng Võ một trận.
Được cha mời tới đánh con, chuyện này đối với Husky mà nói thực sự quá kích thích, chơi quá vui.
- Thượng tướng quân, nói thật không dám giấu giếm, ngày hôm nay ta tới để chấp pháp.
Một lúc sau Từ Khuyết mới mở miệng.
Nhưng lời nói của hắn khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Chấp pháp? Chấp pháp gì?
- Lời này của Gia Cát Tướng quân có ý gì? Ngươi ở Tuyết Thành cũng không có chức quan, ngươi muốn chấp pháp gì?
Thượng Võ ý thức được chuyện có điểm không đúng, cau mày hỏi, thân thể không tự chủ được lùi về sau một thoáng.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cười híp mắt nói:
- Ngươi có khả năng không biết, thời gian trước ta đã gia nhập một bộ ngành mới, gọi là quản lý trật tự đô thị, tên gọi tắt là đô thị, chuyên môn phụ trách dọn dẹp bộ mặt thành phố!
- Dọn dẹp bộ mặt thành phố?
Thượng Võ tiếp tục cau mày:
- Vậy ngươi tới nơi đây làm gì?
Từ Khuyết hờ hững đáp:
- Tới bắt ngươi!
- Cái gì?
Thượng Võ nghe thế thì rất ngạc nhiên.
- Ngươi phạm pháp, dựa theo nội quy sẽ bị đánh một trận! Husky nhanh đóng cửa!
Từ Khuyết nói xong, vén tay áo lên bước tới phía trước.
Trong nháy mắt Thượng Võ cảm thấy da đầu tê dại, gã chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, nào dám động thủ cùng Từ Khuyết, lập tức hoảng sợ, hô lớn:
- Gia Cát Lượng, ngươi chớ làm loạn, ngươi dựa vào cái gì nói ta phạm pháp?
- Ngươi không có tai sao? Ta đã nói là đến dọn dẹp bộ mặt thành phố, ngươi nhìn ngươi xấu như thế, không đeo mặt nạ đã dám ra ngoài, đây không phải là đang phá hoại bộ mặt thành phố sao?
Từ Khuyết vừa dứt lời, thân hình đột nhiên loáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thượng Võ, trực tiếp đấm một quyền lên mặt gã.
Ầm!
- A!
Thượng Võ kêu thảm thiết tại chỗ, xương mũi trực tiếp bị gãy, máu tươi chảy giàn giụa.
Nhưng Từ Khuyết không chút có ý dừng lại, giơ tay một quyền lại một quyền đánh xuống/
Ầm!
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
- Á...
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
- Á...
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
- A...
Tiếng mắng của Từ Khuyết và tiếng kêu gào thê thảm của Thượng Võ khiến tất cả mọi người ở đây đều vẻ dại ra, hoàn toàn choáng váng.
Xấu xí không đeo mặt nạ ra ngoài là phạm pháp?
Từ khi nào Tuyết Thành lại có thêm điều luật này?
Lại nói, dáng vẻ Thượng tướng quân cũng không có xấu mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận