Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1130: Là Nàng

- Ạch! Khuyết ca, dưới tình huống bình thường, chúng ta đúng là phải trở về Thất Lạc Chi Thành, đồng thời kiến tộc cũng không có cách nào tới gần Thất Lạc Chi Thành được.
Lúc này, Lam Hà đột nhiên cười nói, không thể không giội một gáo nước lạnh cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra:
- Vì sao?
Lúc này cũng không cần chờ Lam Hà tranh nói, Thiên Quốc Vạn đã chủ động giải thích:
- Chủ thượng có chỗ không biết, thiên địa quy tắc nơi đây đã bị hủy diệt sạch, chỉ còn dư lại sinh tử quy tắc, sinh và tử chính là luân hồi, nhưng sau khi mất đi những thiên địa quy tắc khác, vùng thế giới này đã mất cân bằng, bởi vậy dẫn đến việc Nhân tộc trường kỳ ở bên dưới loại quy tắc này, sẽ bị đồng hóa.
- Bị đồng hóa? Ngươi nói là. . . biến thành sinh tử quy tắc?
Từ Khuyết ngạc nhiên nói.
Thiên Quốc Vạn gật đầu:
- Không sai, một khi Nhân tộc ở bên ngoài thành vượt quá thời gian hai năm thì sẽ bị đồng hóa, phân giải thành sinh tử quy tắc, chỉ có toà Thất Lạc Chi Thành kia được người bố trí chút ít lực lượng Ngũ Hành, bù đắp một chút thiên địa quy tắc, cho nên Nhân tộc mới có thể cư ngụ lâu được.
- Ngươi nói như thế, hình như thật sự là như vậy, lúc ta ở Thất Lạc Chi Thành, quả thật có thể cảm ứng được ngũ hành linh khí yếu ớt.
Từ Khuyết khẽ gật đầu, mới đầu hắn cho rằng chỉ là lực lượng ngũ hành một giới này lưu lại, không nghĩ tới lại là do con người bố trí ra.
Bây giờ nhìn lại, Thất Lạc Chi Thành đúng là không đơn giản.
Cũng khó trách trước khi Lệ Thiên Tuân đi còn có thể thả ra loại lời hung ác kia, hiển nhiên là cảm thấy ăn chắc mình.
- Chủ thượng, vì thế trong vòng một hai năm này, xác thực là ngài phải trở về một chuyến, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Đồng thời kiến tộc chúng ta cũng không có cách nào tới gần tòa thành kia, chỗ kia là cấm địa duy nhất của kiến tộc chúng ta, một khi tới gần, bất luận mạnh mẽ cỡ nào đều sẽ bị cấm chế tiêu diệt.
Nói đến đây, Thiên Quốc Vạn hơi dừng lại một chút, nhìn bọn Lam Hà một chút, tiếp tục nói:
- Đây cũng là lý do mà tại sao từng ấy năm tới nay, Nhân tộc không ngừng trộm cướp gạo sinh cơ của tộc ta, mà tộc ta lại chưa từng tấn công Thất Lạc Chi Thành.
- Ồ, vậy thôi đi, ta không trở về nữa, dù sao ta cũng không phải loại người thích khoa trương, hơn nữa bọn họ lại còn có thói xấu thích trộm cướp, ta không muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy.
Lúc này Từ Khuyết lộ ra vẻ ghét cay ghét đắng khiển trách nói.
Trên thực tế thì hai tháng sau hắn sẽ bố trí xong Hư Không Giao Giới Phù, triệt để rời khỏi nơi quỷ quái này, vì thế có trở về Thất Lạc Chi Thành hay không cũng không quan trọng, nếu kiến tộc không vào được, liền mang ý nghĩa là không có cách nào trang bức, trở lại làm gì nữa.
- Không trở về Thất Lạc Chi Thành? Tuyệt đối không thể được chủ thượng, ngài tuy yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ chuẩn bị tốt tất cả, trừ phi Lệ Thiên Tuân kia muốn cùng kiến tộc ta không chết không thôi, bằng không hắn sẽ không dám làm gì ngài.
Thiên Quốc Vạn tỏ vẻ ngưng trọng nói.
- Hả?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lông mày lập tức nhíu lại, hừ lạnh nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ta đường đường là thiên tuyển giả, còn phải sợ tên Lệ Thiên Tuân kia sao?
- Chủ thượng thứ tội, thuộc hạ tuyệt đối không phải có ý đó.
Trong nháy mắt mặt của Thiên Quốc Vạn biến sắc, vội vàng chắp tay cúi người nói.
Cái gọi là gần vua như gần cọp, rõ ràng là một phen ý tốt, làm sao lại chọc giận vị chủ thượng này rồi.
Trong lòng Thiên Quốc Vạn một mảnh cay đắng, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, y lại càng thêm kính nể Từ Khuyết.
- Thôi.
Cuối cùng, Từ Khuyết khoát tay áo một cái.
- Ngươi không cần lo lắng an nguy của ta, trên thực tế qua đợt này ta liền muốn rời khỏi, vì thế có trở về Thất Lạc Chi Thành hay không cũng không quan trọng.
- Thuộc hạ rõ ràng rồi.
Thiên Quốc Vạn vội vàng đáp.
- Hừm, được rồi, ngươi lui xuống trước đi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, rất là hưởng thụ loại đãi ngộ này, có thể hô đến hoán đi đối với một cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ, đúng là sảng khoái.
- Vâng.
Thiên Quốc Vạn nghe thấy vậy, cũng không nói hai lời, trực tiếp lui ra, đi vào trong hành lang.
Bên trong động thiên cũng chỉ còn sót lại đoàn người Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt.
Từ Khuyết xoay người nhìn về phía bọn họ, bộ mặt căng thẳng lúc này mới lộ ra nụ cười, vừa định há mồm nói chuyện, lại đột nhiên nghe được trong lối đi truyền đến "Ầm" một tiếng vang trầm thấp.
- Ai?
Tiếp đó, tiếng quát mắng của Thiên Quốc Vạn vang lên.
Từ Khuyết ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đường hầm.
Chỉ nghe thấy trong con đường truyền đến hai tiếng xé gió, sau đó mấy bóng người xuất hiện, trực tiếp vọt vào bên trong động thiên, chính là Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh cùng với vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh.
Bọn họ so với Lệ Thiên Tuân tiến vào trong sào huyệt của kiến vương chậm hơn một bước, rồi lại không quen đường, chỉ có thể đi loạn xung quanh, cuối cùng cũng ngơ ngơ ngác ngác đi tới phụ cận nơi này, bị Thiên Quốc Vạn truy đuổi vào.
- Từ đạo hữu, thì ra ngươi ở đây.
- Chẳng lẽ là kiến vương kia giam cầm các ngươi ở đây?
Mấy người vừa nhìn thấy Từ Khuyết, mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh chạy tới.
"Ầm!"
Lúc này, cỗ uy thế mạnh mẽ của Thiên Quốc Vạn buông xuống, giống như một toà núi lớn vô hình khủng bố, lực ngàn cân hung hăng phủ xuống.
- A!
Lúc này mấy người Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh đều kinh hô một tiếng, trong nháy mắt bị mạnh mẽ đè xuống đất, mặt không còn chút máu, tỏ vẻ sợ hãi.
Ngay sau đó, thân hình Thiên Quốc Vạn nhoáng lên liền tiến lên, trực tiếp quỳ một chân trên đất, hướng Từ Khuyết chắp tay thỉnh tội nói:
- Chủ thượng thứ tội, là thuộc hạ thất trách, để những người này xông tới, quấy rối chủ thượng nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt, đoàn người Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh hoàn toàn há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm.
Chủ thượng?
Đường đường kiến vương Địa Tiên cảnh trung kỳ, lại xưng hô với Từ Khuyết là chủ thượng? Đồng thời còn quỳ xuống đất thỉnh tội với hắn?
Trời ơi, tiểu tử này đến cùng là có lai lịch gì?
- Khà khà, không sao, mấy người này là bằng hữu của ta.
Lúc này, khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cười tủm tỉm đi lên phía trước.
Bằng hữu?
Sắc mặt của Thiên Quốc Vạn lập tức trở nên quái lạ, dù sao lúc trước Từ Khuyết cũng đã nói như thế, kêu bọn họ đánh chết đám bằng hữu này.
Bọn Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh lại thở dài ra một hơi, mặc kệ thân phận của Từ Khuyết là gì, có thể coi bọn họ là bằng hữu liền được rồi, ít nhất có thể thoát khỏi nguy hiểm.
- Chủ thượng, cần đánh chết bọn họ không?
Nhưng mà, Thiên Quốc Vạn không chỉ không thả bọn họ ra, trái lại vẻ mặt thành thật nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Đoàn người Lâm Bách Vạn lập tức ngẩn ra, cực kỳ căm tức.
CMN, chủ thượng của các ngươi đều đã nói chúng ta là bằng hữu, còn hỏi có cần đánh chết hay không?
Chuyện này có còn thiên lý hay không, có vương pháp hay không?
- Từ đạo hữu, chuyện này. . .
Lúc này Lâm Bách Vạn sầm mặt lại, nhìn về phía Từ Khuyết, hi vọng Từ Khuyết có thể cho lời giải thích.
- Ha ha, mấy vị đừng nóng giận, yên tâm đi, ta đến xử lý.
Từ Khuyết cười ha ha, cất bước đi ra, nhìn về phía Thiên Quốc Vạn.
Ngay sau đó, một lần nữa hắn sừng sộ lên, trầm giọng nói:
- Quốc vạn, ngươi đây là có ý gì? Mấy người này là bằng hữu ta, tại sao ngươi có thể đối xử với bọn họ như vậy!
- A?
Thiên Quốc Vạn lập tức sửng sốt.
Mấy người Lâm Bách Vạn lại tỏ vẻ ngạo nghễ, cười gằn nhìn về phía Thiên Quốc Vạn.
Nhưng đúng lúc này, Từ Khuyết lại nói tiếp:
- Ngươi đến cùng có nghe rõ lời ta nói hay không, vừa rồi không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao? Cứ đánh chết bọn họ! Tại sao còn phải ném xuống đất, đây là Thánh Địa, không thể bị ô nhiễm.
- ? ? ?
Lúc này, rốt cục đến phiên mấy người Lâm Bách Vạn ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cứ đánh chết bọn họ? Không thể ô nhiễm thánh địa này?
CMN, câu nói như thế này ngươi cũng nói ra được?
- Từ đạo hữu, ngươi. . . ngươi đây là có ý gì?
Lúc này, Lâm Bách Vạn tỏ vẻ âm trầm hỏi.
- Không có ý gì cả, Quốc Vạn, còn đứng ngây ra đó làm gì, hành động gọn gàng một chút.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
- Tuân lệnh!
Thiên Quốc Vạn lập tức vung tay lên, bỗng dưng đồng thời ném mấy người Lâm Bách Vạn lên.
Tu vi của mấy người vốn kém hơn Thiên Quốc Vạn, thêm vào Thiên Quốc Vạn trời sinh thần lực, trong nháy mắt đã hoàn toàn áp chế bọn họ, liền khí lực giãy dụa cũng không có.
- Từ đạo hữu, chờ chút, ngươi không thể làm như thế!
- Không phải chúng ta đã nói là liên minh rồi sao?
- Tại sao ngươi có thể như vậy?
- Làm người phải coi trọng chữ tín a!
Mấy người Lâm Bách Vạn vừa vội vừa tức hô lớn, làm sao cũng không nghĩ tới Từ Khuyết lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp muốn giết chết bọn họ.
- Coi trọng chữ tín?
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại:
- Hừ, tập tục xấu!
Ầm!
Gần như cùng lúc đó, Thiên Quốc Vạn cũng động thủ, năm ngón tay bỗng dưng nắm chặt, mạnh mẽ đập mấy người Lâm Bách Vạn về phía cửa đường hầm.
Y muốn giết mấy người Lâm Bách Vạn, dễ như ăn cháo, nhưng như Từ Khuyết từng nói, hắn cũng không muốn ô nhiễm mảnh động thiên này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Bách Vạn đột nhiên há to miệng, trong miệng bắn ra một tia ánh sáng, nhanh chóng vòng quanh thân thể xoay một cái, càng trực tiếp ngăn cách lực lượng vô hình của Thiên Quốc Vạn.
Tiếp đó thân hình y loáng một cái, bỗng nhiên nhằm phía Từ Khuyết bên này, hiển nhiên biết mình trốn không ra, chỉ có bắt lấy Từ Khuyết mới có cơ hội giữ được mạng sống.
- Hừ!
Nhưng mà Thiên Quốc Vạn phản ứng nhanh hơn y, lúc này hừ lạnh một tiếng, điểm một cái về giữa không trung.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt một luồng lực lượng vô hình bao phủ mà ra, mạnh mẽ đánh bay Lâm Bách Vạn, cả người trực tiếp lệch khỏi phương hướng, đập về phía nơi sâu xa trong động thiên.
- Không được, toà trận đài kia!
Đột nhiên, mặt của Thiên Quốc Vạn biến sắc, kinh hãi kêu thành tiếng, nhằm phía kia đi vào.
Sau khi Lâm Bách Vạn bị y đánh bay, trực tiếp đập về phía toà trận đài bên trong động thiên, đó chính là đại trận dùng để liên hệ với vị kia, khởi động một lần sẽ bị hỏng.
Nhưng mà cuối cùng thì Thiên Quốc Vạn cũng bị chậm một bước, sau khi Lâm Bách Vạn rơi vào bên trong trận đài, máu tươi trong miệng phun ra tung toé, vừa vặn phun lên trên trận đài, máu của Địa Tiên cảnh sơ kỳ, dù như thế nào cũng là tồn tại tràn ngập linh khí.
"Oanh" một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ phù văn dấu ấn trên trận đài hừng hực, trở nên óng ánh, sau khi trận đài hơi chấn động một cái tgu2 hoàn toàn bị kích hoạt.
- Xong!
Mặt của Thiên Quốc Vạn lập tức xám như tro tàn.
Dù sao tổ tiên có huấn, trừ phi có nguy cơ diệt tộc, bằng không tuyệt đối không thể quấy rối vị ngoan nhân này.
Nhưng bây giờ, toà trận đài duy nhất có thể liên lạc với vị ngoan nhân kia lại bắt đầu khởi động, y làm sao không hoảng cho được.
"Ầm!"
Lúc này, phù văn trên trận đài đột nhiên đổ nát, tiếp đó đẩy ra một vòng ánh sáng, tràn ngập toàn bộ động thiên.
Ngay sau đó, một giọng nói lanh lảnh lạnh lẽo vang lên:
- Tìm ta có chuyện gì?
- Đậu phộng!
Lúc này Từ Khuyết nhảy lên, lộ ra vẻ kinh sợ.
Thanh âm này không phải là của Hiên Viên Uyển Dung thì còn có thể là ai?
CMN, hoá ra ngoan nhân năm đó dùng một chưởng đánh thế giới này thành ra như vậy thật sự là nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận