Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1162: Dao Trì Thánh Địa

- Hả?
Từ Khuyết trừng to mắt, quét qua lão giả mặc áo bào trắng một chút, không để ý đến, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Tần Tố Tố hỏi:
- Đây là cha ngươi?
- Hừ, ánh mắt của ngươi thế nào đấy, tỷ tỷ ta già như vậy sao? Đây là Tam gia gia của ta.
Lúc này Tần Tố Tố căm tức nói.
- Tam gia gia?
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng, có chút ngạc nhiên.
Cảnh giới của ông lão này cao thâm khó dò, khí thế vô cùng mạnh mẽ, mới nhìn chính là Địa Tiên cảnh trung kỳ, nhưng trên thực tế lại hơn xa Địa Tiên cảnh, căn bản là khó có thể nhìn thấu thực lực chân thật.
Một vị nhân vật mạnh mẽ như vậy, lại còn là Tam gia gia của Tần Tố Tố này, hiển nhiên nội tình nhà Tần Tố Tố cũng không đơn giản.
- Lão phu Tần Tam Lập, không biết tiểu hữu đã từng nghe nói hay chưa?
Lúc này, lão giả mặc áo bào trắng cười ha ha nhìn Từ Khuyết, rất là hòa ái nói.
- Cầm ba hạt? Wow, lão nhân gia lợi hại, một lần cầm chính là ba hạt, thật không đơn giản, không giống người thường.
Từ Khuyết cả kinh nói.
- Tiểu hữu khách khí rồi.
Tần Tam Lập căn bản nghe không hiểu ý tứ của Từ Khuyết, chỉ có thể coi như là lời khen để nghe.
- Cao nhân hòa ái như Tần tiền bối thời nay đã không có nhiều. Tại hạ Tạc Thiên Bang Bạch Triển Đường, trong nhà đã không có trưởng bối, nhưng có một muội muội, cùng với. . . ạch, các ngươi chờ một chút, ta phải đếm xem trước đã, một, hai, ba, bốn, năm, a, có tám vị thê tử còn chưa vào cửa.
Từ Khuyết nói thành thật được một lần.
Một mặt là cảm thấy lão nhân này xác thực rất tốt, hòa ái dễ gần, không có loại ngạo khí cao cao tại thượng của cường giả. Mặt khác, hắn cũng muốn xem thử một chút xem có thể từ trên người Tần Tố Tố cùng với lão nhân gia này, hỏi thăm được vị trí của Dao Trì hoặc là tin tức của bọn Khương Hồng Nhan hay không.
- Tám vị thê tử? Đệ đệ, không nhìn ra được, ngươi còn rất phong lưu nha.
Tần Tố Tố cả kinh, lập tức có thâm ý cười nói.
- A, Tố Tố, lời nói không thể nói như vậy, nhớ năm đó bên cạnh Tam gia gia ngươi, có ít nhất hơn mười vị bầu bạn đây, không thể nói là phong lưu, huống chi Bạch tiểu hữu đều đã nói còn chưa cưới về mà, ngươi còn có cơ hội. . . a a a, buông tay, mau buông tay, đau quá đau, lão phu không nói không nói nữa, ngươi mau buông râu mép của lão phu ra.
Tần Tam Lập nguyên bản còn đang chậm rãi nói, kết quả còn chưa nói hết đã bị Tần Tố Tố một phát bắt được bộ râu dài dưới cằm, lập tức gấp đến độ giơ chân nói.
- Hừ, lần này nhổ của ngươi mấy cọng râu trước, còn dám nói lung tung, bổn cô nương sẽ nhổ sạch toàn bộ.
Tần Tố Tố căm tức nói, buông tay nhỏ ra.
- Ôi, râu của lão phu.
Tần Tam Lập tỏ vẻ đau lòng che cằm, sau khi xoa nhẹ mấy lần, mới nhìn về phía Từ Khuyết, có chút thẹn thùng nói:
- Tôn nữ này của lão phu thực sự không hiểu chuyện, để Bạch tiểu hữu cười chê rồi, kỳ thực bình thường nàng không như vậy.
Bình thường không như vậy?
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, bình thường sợ là nha đầu này còn ác liệt hơn đấy chứ?
Bất quá hắn cũng không vạch trần Tần Tam Lập, trực tiếp cười hỏi:
- Lão nhân gia, ngươi gọi ta tới đây, còn có chuyện gì khác sao?
- Ha ha, lão phu thấy thực lực của tiểu hữu phi phàm, lại nhất chiến thành danh, muốn mời tiểu hữu uống chén trà, không biết tiểu hữu có nể mặt hay không?
Tần Tam Lập cười ha ha, nhìn Từ Khuyết nói.
- Uống trà. . . được thôi! Đi!
Từ Khuyết chần chờ một lát, cuối cũng vẫn gật đầu đáp ứng.
Nguyên bản hắn còn muốn đi tới phủ thành chủ dạo một vòng, mò chút chỗ tốt, nhưng hiếm khi gặp phải một vị đại năng dễ nói chuyện như vậy, khẳng định vẫn phải nể nang mặt mũi đi uống chén trà, lại thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút.
Tần Tam Lập thấy Từ Khuyết đáp ứng, lập tức lông mày nhếch lên, gọi Từ Khuyết theo liền hướng một gian trà lâu phía trước mà đi.
- Tố Tố, lão phu vừa nhớ ra, lúc vừa mới ra cửa, Nhị gia gia của ngươi hình như là tìm ngươi có việc, nếu không ngươi trở về trước đi.
Lúc đến của cửa trà lâu, Tần Tam Lập tìm một cái sứt sẹo cớ, muốn đuổi Tần Tố Tố đi.
Tần Tố Tố tự nhiên đoán được Tần Tam Lập muốn làm gì, nhưng cũng lười vạch trần, trái lại trực tiếp lườm Từ Khuyết một cái, truyền âm nói:
- Đệ đệ, chờ một lúc mặc kệ lão đầu này nói cái gì, ngươi cũng đừng đáp ứng, bằng không. . . hừ hừ, tỷ tỷ sẽ chơi chết ngươi!
- Ôi đậu phộng.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế lập tức liền không vui.
Nói đùa, chỉ bằng ngươi cũng muốn đùa chết ta? Ngươi có gan trước tiên nói rõ ràng chơi thế nào đi, nhỏ nến hay là roi da?
- Đi đây.
Cuối cùng, Tần Tố Tố cho Từ Khuyết một ánh mắt cảnh cáo, tùy ý hỏi thăm một câu, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này Tần Tam Lập mới cười híp mắt nhìn Từ Khuyết nói:
- Bạch tiểu hữu, tôn nữ này của ta liền như vậy, ngươi chớ để ý, nàng vừa rồi khẳng định là nói cái gì đó với ngươi đúng không, ngươi đừng để ý tới là được, chúng ta tán gẫu chuyện chúng ta, đi.
Nói xong, Tần Tam Lập liền nhiệt tình gọi Từ Khuyết đi lên trà lâu.
Rất nhanh, hai người ngồi ở trong một gian sương phòng nhỏ, chờ sau khi hầu bàn mang trà lên rồi lui ra khỏi gian phòng, Tần Tam Lập liền không thể chờ đợi được nữa nói:
- Bạch tiểu hữu, ngươi cảm thấy Tố Tố nhà ta như thế nào?
- Hả. . . Lão nhân gia, ngươi hỏi như vậy có chút quá trực tiếp nha, ta vẫn uyển chuyển trả lời ngươi đi, không ra sao.
Từ Khuyết trợn tròn mắt nói xong, liền cầm lấy chén trà của mình uống trước.
Tần Tam Lập há hốc mồm, có chút nói không lên lời, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ đưa ra loại đáp án này.
Uyển chuyển trả lời, còn không ra sao?
Vậy nếu như không uyển chuyển, chẳng phải là càng kém?
- Bạch tiểu hữu, xem người không thể nhìn bề ngoài nha, kỳ thực tiểu tôn nữ này của ta có bản chất rất tốt đẹp.
Tần Tam Lập vội vàng giải thích.
- Không nhìn bề ngoài? Vậy thì càng không ra sao nha.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Lão nhân gia, ngươi vẫn là đừng đi vòng vèo nữa, nói rõ đi, có phải là muốn ta cưới cháu gái ngươi?
- A. . .
Tần Tam Lập lập tức ngẩn ra, không nghĩ tới Từ Khuyết lại trực tiếp như vậy, nhưng điều này đúng là đã nói trúng mục đích của y rồi.
Sau khi im lặng một lát, Tần Tam Lập cũng rất thẳng thắn gật đầu nói:
- Nếu tiểu hữu muốn đi thẳng vào vấn đề, vậy lão phu liền nói rõ đi, qua nhiều năm như vậy lão phu đã gặp vô số thiên kiêu, nhưng chưa từng gặp qua người trẻ tuổi có thiên tư trác việt xuất chúng như tiểu hữu vậy, hơn nữa lấy ánh mắt của nha đầu Tố Tố kia, có thể cùng ngươi thân cận như vậy, nói rõ ngươi là một người có nhân phẩm không tệ, vì thế lão phu cảm thấy ngươi là một nhân tuyển tốt.
Nhân phẩm khắp mọi mặt đều không tệ?
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này, lập tức rất tán thành gật gật đầu:
- Lão nhân gia, không thể không nói, ánh mắt nhìn người của ngươi cũng rất chuẩn. Nhưng phần tâm ý lần này của ngươi, tại hạ sợ là không có cách nào tiếp nhận rồi.
- Ồ? Tiểu hữu gặp phải phiền toái gì sao, không ngại nói ra, lão phu ở Trấn Nguyên Tiên Vực cũng hơi có chút sức, có lẽ có thể giúp ngươi giải quyết.
Tần Tam Lập lúc này hỏi.
- Haizz, không giải quyết được.
Từ Khuyết thở dài, lắc đầu nói:
- Ta cùng tám vị thê tử chưa vào cửa kia lạc nhau, còn có một con chó nhỏ đáng yêu lại nghe lời, trước khi tìm thấy bọn họ, ta thực sự không có tâm tư lo lắng những chuyện khác.
Nói đến đây, trong tròng mắt của Từ Khuyết xẹt qua một ít bi thương nhàn nhạt cùng tưởng niệm, bi thương là giả, nhưng tưởng niệm lại là thật sự.
Tần Tam Lập vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Từ Khuyết, sắc mặt lập tức ngưng lại, chân thành nói:
- Tiểu hữu chớ vội, các ngươi bị tách rời ở đâu? Bằng hữu của lão phu rải rác khắp thiên hạ, có lẽ sẽ có thể giúp được.
- Haiz, ta cũng không biết.
Từ Khuyết lại thở dài, nói ra:
- Ta chỉ biết là mấy vị thê tử kia của ta rất có khả năng đi tới một tông môn tên là Dao Trì, nhưng đáng tiếc ta một đường hỏi thăm mới biết, bên trong Trấn Nguyên Tiên Vực không có tông môn nào gọi là Dao Trì, vì thế ta phải nghĩ biện pháp đi tới bốn Tiên Vực khác tìm một chút, thậm chí rất có khả năng còn phải đi tới Thiên Châu.
- Dao Trì?
Tần Tam Lập sửng sốt một chút, cau mày nói:
- Tiểu hữu, ngươi xác định mấy vị thê tử kia của ngươi, là đi tới Dao Trì?
- Lão nhân gia, chẳng lẽ ngươi biết Dao Trì?
Từ Khuyết lập tức cả kinh, lập tức tràn đầy vẻ vui mừng.
Hắn vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng bây giờ từ giọng điệu của Tần Tam Lập mà xem, y hẳn biết Dao Trì!
- Không sai, một trong thập đại cổ môn, Dao Trì Thánh Địa, lão phu sao không biết được. Nhưng mà. . .
Tần Tam Lập nói đến đây, hơi nở nụ cười khổ, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu hữu, Dao Trì này chính là ở Thiên Châu, ngươi muốn đi tìm các nàng, chỉ sợ là không thể rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận