Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 869: Phá Không Phù Đến Tay

- Sao thế?
Từ Khuyết chần chờ, Khương Hồng Nhan đã đi đến bên cạnh hắn, nghẹ giọng hỏi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Cấm chế này có chút lợi hại, ta đang suy nghĩ có nên dùng quyền pháp để phá tan hay không, chỉ sợ uy lực quá lớn sẽ hủy luôn cái hầm này.
- Không bằng để ta thử xem?
Đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan hơi nháy, cười nhạt hỏi.
Từ Khuyết ngẩn ra:
- Tiểu cô nương, ngươi còn có thể phá giải loại cấm chế này?
- Thử xem.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, cất bước đi đến trước miệng hầm ngầm.
Từ Khuyết yên lặng, Khương Hồng Nhan đều đã mở miệng, trên căn bản đã xác định nàng có thực lực có thể phá tan cấm chế này.
Nhưng cho tới nay, Từ Khuyết vẫn có chút đánh giá thấp thực lực của Khương Hồng Nhan, chỉ là lúc trước từng thấy qua nàng ra tay giết chết tu sĩ Độ Kiếp kỳ cùng cấp dễ như ăn cháo, hắn mới bắt đầu biết nàng rất mạnh mẽ.
Chỉ là không nghĩ tới, nàng lại còn có thể phá giải loại cấm chế cấp bậc này, đây thật đúng là quá ghê gớm.
"Vèo!"
Lúc này, Khương Hồng Nhan đã ra tay, tay nhỏ nhẹ giương, trong nháy mắt ngón tay ngọc liền hiện lên từng sợi từng sợi ánh sáng màu vàng óng ánh.
Ánh sáng màu vàng tràn ngập lực lượng mềm nhẹ, giống như tính cách của nàng vậy, tĩnh như mặt nước phẳng lặng, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong ánh sáng lại cực kỳ bàng bạc.
Xèo!
Đột nhiên, ngón tay ngọc của nàng hướng về phía trước điểm một cái, ánh vàng trong nháy mắt hóa thành một chùm sáng bé nhỏ, vọt thẳng đánh lên bên trên lớp cấm chế bình phong.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, có thể cảm thấy được toàn bộ sơn động đang nhẹ nhàng lay động, cũng may vách đá đủ vững vàng, cũng không tạo thành phá hoại gì.
Khương Hồng Nhan đối với loại cường độ này tựa hồ cũng khống chế được chính xác cùng sự ổn định, ánh vàng không ngừng trùng kích cấm chế bên trong hầm ngầm, sơn động vẫn chỉ khẽ rung như trước.
Lúc này, cường giả của Đế Cung cùng mọi người của Linh Tú Các đã đi tới.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người lập tức ngạc nhiên.
Bọn họ cũng nhìn ra được cấm chế này rất phi phàm, chí ít lấy thực lực của bọn họ, căn bản không thể nào phá đi.
- Không nghĩ tới đã qua nhiều năm không gặp như vậy, cảnh giới của Thánh Tôn giảm xuống, nhưng thực lực lại càng sâu không lường được.
Sắc mặt của một tên cường giả Đế Cung lúc này ngưng trọng nói.
Người bên ngoài cũng gật gật đầu:
- Cấm chế này chỉ sợ là Đại Thừa kỳ đỉnh phong bình thường đến, đều khó mà phá đi, Thánh Tôn tuy chỉ là Độ Kiếp kỳ, nhưng lại có thể lay động cấm chế này, thật không hổ là một đời Đế Quân của Thông Thiên Quốc ta.
Răng rắc!
Đúng lúc này, bên trong hầm ngầm đột nhiên phát sinh một tiếng vang lanh lảnh, giống như là âm thanh pha lê nứt ra.
Từ Khuyết liền vui vẻ, ánh mắt quét về phía bên trong.
Đúng như dự đoán, lớp cấm chế bình phong đã xuất hiện trạng thái rạn nứt, phủ kín vết rách, nguyên bản hào quang óng ánh, lúc này đã hoàn toàn mờ đi.
- Có thể rồi.
Lúc này, Khương Hồng Nhan cũng thu hồi pháp quyết, nhìn về phía Từ Khuyết khẽ mỉm cười.
Mọi người ở đây lập tức cả kinh.
Có thể?
Lời này có ý gì?
Chẳng lẽ thật sự phá giải cấm chế rồi?
- Thánh Tôn lợi hại! Thánh Tôn trâu bò! Thánh Tôn 666!
Husky đột nhiên kêu to lên, một khi tìm tới cơ hội liền lập tức nịnh hót.
- Phí lời, người phụ nữ của ta có thể không lợi hại sao?
Từ Khuyết vỗ lên đầu Husky một cái, đồng thời thân hình loáng lên, quay qua Khương Hồng Nhan nở nụ cười, sau đó lướt vào bên trong hầm ngầm.
Khóe miệng của mọi người không khỏi co giật, đặc biệt vài tên cường giả Đế Cung, suýt chút nữa đã muốn chửi một câu không biết xấu hổ.
...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài vách đá cách xa chỗ này, hai nam nữ Thiên Nhân tộc tận mắt thấy tình cảnh như thế liền biến sắc.
- Lớp cấm chế này... lại bị phá tan dễ dàng như thế?
Nữ tử tỏ vẻ ngơ ngác, khó có thể tin.
- Nữ tử Nhân tộc này rất lợi hại!
Trong mắt của nam tử lộ ra một vệt ánh sáng, có thâm ý nhìn chằm chằm vào Khương Hồng Nhan trong hình.
- Không ổn, phải nhanh đi bẩm báo tộc trưởng, lập tức mở ra Thiên Nhân thí luyện lưu bọn họ lại!
Lúc này, nữ tử Thiên Nhân tộc đã kịp phản ứng, tỏ vẻ lo lắng.
Nam tử Thiên Nhân tộc khẽ mỉm cười:
- Ngươi đi đi, ta lưu lại nơi này giám sát bọn họ.
Nữ tử không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp triển khai đôi cánh màu trắng sau lưng, xông lên trời, lấy tốc độ cực nhanh lao đi.
Nam tử thì lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong hình ảnh, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười:
- Nữ tử Nhân tộc xinh đẹp lại có thực lực mạnh như vậy, đúng là lần thứ nhất nhìn thấy. Nữ nhân này, Thiên Chiến ta nhất định phải có!
...
Vèo!
Giờ khắc này, Từ Khuyết đã thuận lợi lướt vào trong hầm ngầm, xuất hiện ở trước bộ di cốt kia.
Hiển nhiên, đây chính là thi hài của Trương Thiên Đạo.
Ở bên cạnh y bày ra hai cái hộp gỗ cổ lão, Từ Khuyết không chần chờ, vung tay lên, trong nháy mắt hút hai cái hộp gỗ vào trong lòng bàn tay.
Sau khi phát hiện hai cái hộp gỗ không có gì nguy hiểm, hắn mới mở ra.
Lập tức, một trận mùi hương thoang thoảng truyền đến, bên trong một cái hộp gỗ có một tấm phù lục cũ kỹ, toả ra mùi hương kỳ lạ.
Mà bên trong một cái hộp gỗ khác, ẩn giấu hai tấm phù lục màu đen.
Cùng lúc mở hộp ra, trên hai tấm phù lục màu đen phóng ra một vầng sáng nhàn nhạt, bốn phía hư không quanh vầng sáng hơi xuất hiện vặn vẹo.
- Phá Không Phù!
Từ Khuyết lập tức giật mình, trong lòng không kiềm chế được sự mừng rỡ.
Hắn vẫn cấp thiết muốn lấy được Phá Không Phù, không nghĩ tới còn không cần chờ hệ thống thăng cấp đến phiên bản 10.0, hiện tại đã tìm được rồi.
Khí vận này, nhân phẩm này, còn có ai sánh bằng?
- Hệ thống, giám định những phù lục này cho ta.
Vì chứng thực tác dụng của phù lục, Từ Khuyết cùng thu ba tấm phù lục vào trong không gian trữ vật của hệ thống.
Rất nhanh, hệ thống phân biệt làm ra giám định đối với ba tấm phù lục.
Phá Không Phù cấp thấp: Hoành Độ Hư Không, đi về hướng người sử dụng phù lục nghĩ tới! (chú ý: 1. Phù lục này chỉ có thể sử dụng ở trên khu vực hư không đan xen. 2. Chỗ cần đến nhất định phải là địa phương mà người sử dụng đã từng đi qua và tồn tại chân thực.)
"Hô!"
Lúc Từ Khuyết nhìn thấy điều này, tầng tầng thở dài một hơi, triệt để yên tâm.
Rất rõ ràng, hai tấm phù lục màu đen này chính là Phá Không Phù.
Hơn nữa cũng đã chứng thực, loại phù lục này có thể vượt qua hư không, đi đến bất kỳ địa phương nào. Cần duy nhất hai cái điều kiện, chính là phải tìm được địa điểm thích hợp để sử dụng, chỗ cần đến nhất định phải là tồn tại chân thực, không thể tự mình tưởng tượng ra được.
- Lần này thì thoải mái rồi, trở về Địa Cầu ngay trong tầm tay, thậm chí có thể lập tức khởi hành!
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười hưng phấn.
Sau đó, hắn cũng nhìn về phía một tấm phù lục màu vàng toả ra dị hương khác.
Bách Hoa Hải Phù: Lấy ảo trận phù văn vẽ thành phù lục, có thể sản sinh Bách Hoa Chi Hải, sinh động như thật.
- Phù lục chế tạo Hoa Hải?
Từ Khuyết ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía di cốt của Trương Thiên Đạo, khẽ cười khổ.
Xem ra Trương Thiên Đạo này đúng là một hạt giống si tình. Tấm Bách Hoa Hải Phù này vừa nhìn liền biết dùng để tán gái, hiển nhiên là muốn cho cô gái năm đó một sự lãng mạn bất ngờ, nhưng y lại phải chịu nỗi khổ bị tiện nhân phản bội.
- Haizz, Tiểu Trương à! Bớt đau buồn đi, nếu có cơ hội gặp phải tiện nhân kia, ta sẽ không ngại giúp ngươi ra tay báo thù.
Từ Khuyết cảm khái nói, sau đó thần hồn mở rộng, hướng về trên di hài của Trương Thiên Đạo quét một vòng.
Dù sao thứ tốt trên người tên này quá nhiều, riêng cấm chế bố trí ở lối vào động đã rất phi phàm.
Nhưng khá đáng tiếc, một vòng quét xuống, Từ Khuyết cũng không phát hiện ra thứ gì khác.
Dựa theo di ngôn của Trương Thiên Đạo miêu tả, nhẫn trữ vật đã bị người phụ nữ kia mang đi, toàn thân chỉ còn lại hai tấm Phá Không Phù là quý giá nhất, còn tấm Bách Hoa Hải Phù không có tác dụng gì lớn này, có thể được y cất giấu trong người, nói vậy cũng là vật quan trọng đối với y.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc, quyết định làm chút gì đó cho Trương Thiên Đạo.
Hắn duỗi ra song chỉ, đầu ngón tay hiện lên sức mạnh đạo uẩn, bỗng dưng quét về phía vách đá bên người Trương Thiên Đạo.
Bạch! Bạch! Bạch!
Trong nháy mắt, liền ở trên vách đá lưu lại một hàng chữ nhỏ "Họ Nhất chết cả nhà!".
- Được rồi, tạm thời chỉ có thể báo đáp ngươi như thế này, tạm biệt.
Từ Khuyết nói xong liền xoay người rời khỏi hầm ngầm.
Bọn Khương Hồng Nhan và Husky đang chờ ở bên ngoài.
Từ Khuyết vừa ra tới, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại, vô cùng quan tâm đến cùng Phá Không Phù có tới tay hay không.
- Có thể rời đi rồi.
Từ Khuyết trực tiếp nhìn về phía Khương Hồng Nhan, hơi mỉm cười nói.
Điều này cũng làm cho mọi người lập tức rõ ràng, Phá Không Phù bên trong tin đồn, hắn thật sự đã lấy tới tay.
Vài tên cường giả Đế Cung lúc này không nhịn được trở nên kích động, hướng lên trước nói:
- Đạo hữu, lúc ngươi dùng Phá Không Phù rời đi, có thể cũng mang theo chúng ta hay không?
Hiện tại đối với với bọn họ mà nói, giết thiếu chủ Thánh Hiền Cung, Huyền Chân đại lục đã không thể dung được bọn họ, chỉ rời đi mới có hi vọng tiếp tục sinh tồn, huống chi, tấm Phá Không Phù này rất có thể sẽ mang theo bọn họ đi tới Tiên giới trong truyền thuyết.
- Không dẫn theo được, địa phương ta muốn đi không thích hợp với các ngươi. Hơn nữa Phá Không Phù cũng không đi được tới Tiên giới, các ngươi vẫn nên từ bỏ hi vọng đi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói:
- Thuận tiện lại khuyên các ngươi một câu, tốt nhất vẫn nên rời khỏi nơi này đi, đi xuống chút nữa, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn.
- Chuyện này...
Vài tên cường giả Đế Cung vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức sụp đổ, tràn đầy thất lạc cùng tuyệt vọng.
Bọn họ không biết Từ Khuyết nói thật hay giả, nhưng nếu như không có cách nào rời khỏi Huyền Chân đại lục, bọn họ chỉ có thể trốn ở Đăng Tiên Lộ cả đời, thậm chí lúc nào cũng có thể sẽ bị những người khác đi vào truy sát.
- Hắn nói không sai.
Đột nhiên, một đạo âm thanh lạnh lẽo từ lối ra sơn động truyền đến.
Mọi người cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới.
Chỉ thấy một tên nam tử cao to tuấn lãng đang chậm rãi đi ra, sau lưng còn mọc ra một đôi cánh màu trắng to lớn, nhìn qua vô cùng thánh khiết.
Nhưng mà trên mặt nam tử lại mang theo ý cười trêu tức, ánh mắt trước sau ở trên người Khương Hồng Nhan dừng lại, cười giống như trào phúng nói:
- Các ngươi đi xuống chút nữa, xác thực sẽ nguy hiểm hơn. Nhưng đáng tiếc bây giờ các ngươi cũng không quay đầu lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống.
Vừa dứt lời, không trung cũng lập tức truyền đến từng tiếng nổ vang.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bên trong một chuỗi dài tiếng nổ vang vượt qua tốc độ âm thanh, trên không trung xuất hiện vô số bóng người, sau lưng mỗi người đều có một đôi cánh lớn màu trắng, từ xa nhìn lại, giống như có vô số thiên sứ giáng lâm.
- Gào! Thiên Nhân tộc chó má, tại sao lại nhiều như thế!
Husky kêu lên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận