Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 831: Thần Đan Đại Hội

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.
Từ Khuyết không quen ở đây, bị hương hỏa hun đến sắp mơ mơ màng màng, nếu không phải chỉ cần chờ hai ngày, hắn đã sớm chạy trốn.
Cũng may sau hai ngày chịu đựng, rốt cục cũng đợi được Thần Đan đại hội.
Đại hội này có thể nói là một cuộc tỷ thí luyện đan.
Khi Từ Khuyết tới, mảnh đất vốn trống trải bên ngoài lầu tháp, lúc này đã đông nghìn nghịt, quần chúng vây xem đứng đầy.
Mà bên trong bày vô số lò luyện đan, liếc nhìn một cái đã có ít nhất hơn trăm lò luyện đan, nhìn kỹ thì ít nhất có hơn 500 lò.
Điều này mang ý nghĩa là người tham gia Thần Đan đại hội, tiến hành tỷ thí luyện đan, ít nhất là 500 người.
- Chỉ là một Vạn Phật Môn, lại có nhiều Luyện Đan Sư như vậy sao? Nhỡ may đến lúc đó thật sự có người có thể luyện ra đan dược trị chứng kén ăn, chẳng phải là mình khổ rồi rồi?
Từ Khuyết không khỏi tặc lưỡi, có chút không chắc chắn.
Dù sao trên Địa Cầu, chứng kén ăn không phải không thể trị hết, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.
Mà hiện tại ở trong Tu Tiên giới này, tu sĩ thần thông quảng đại có không ít, chỉ là một chứng kén ăn, không đến nỗi làm khó tất cả mọi người chứ?
Từ Khuyết nhíu mày, có chút lo lắng về chuyện sẽ có người chữa khỏi được chứng bệnh này.
- Chớ lo lắng, nếu thất bại, chúng ta lại tìm Phật gia nói chuyện.
Lúc này, tay ngọc của Khương Hồng Nhan vươn sang nắm chặt tay Từ Khuyết, nhẹ giọng nói ra.
Nàng hiểu rõ Từ Khuyết, nếu như hắn hoàn toàn tự tin, thì tên này hiện tại sẽ bày ra dáng vẻ đắc ý, chứ không đến nỗi cau mày như thế.
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Ta không phải là căng thẳng, mà là lo lắng sẽ bị những người khác nhanh chân đến trước, hoặc là bệnh trạng tiểu Phật nữ thật sự nghiêm trọng, đan dược luyện ra không đủ dược lực, không thể giải quyết chứng kén ăn của nàng.
- Không sao, mau đi đi, ta ở đây chờ ngươi.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua gò má Từ Khuyết.
Trên mặt Từ Khuyết dâng lên vẻ tự tin, gật đầu nói:
- Chờ ta chiến thằng trở về.
Nói xong, hắn cất bước đi về phía trước.
Khóe miệng hắn cũng không nhịn được mà cong lên, chẳng trách nói sau lưng thành công của nam nhân, đều có một bóng dáng của một nữ nhân.
Khương Hồng Nhan không chỉ vĩ đại, mà còn mạnh mẽ, đồng thời còn rất hiểu ý, tuyệt đối là nữ nhân hoàn mỹ.
Khi nãy nội tâm Từ Khuyết có không ít tạp niệm, lo lắng bị người cướp đoạt trước, người bình thường sau khi thấy thế khẳng định chỉ an ủi vài câu, sau cổ vũ một câu "Cố lên, ngươi có thể" là xong việc.
Nhưng Khương Hồng Nhan không như thế, chỉ một câu "Mau đi đi, ta ở đây chờ ngươi", để Từ Khuyết hiểu nàng không để ý thành công hay là thất bại, mà là muốn Từ Khuyết làm xong mọi chuyện rồi nhanh chong trở về.
Dùng một câu để khái quát ý của nàng chính là "Đối với ta mà nói, thành công hay thất bại cũng không đáng kể, ngươi mới là quan trọng nhất".
...
Từ Khuyết chen qua đám người, đi đến trước vài tên võ tăng đang canh gác ở lối vào, giao ra thần đan bài.
Vài tên võ tăng lập tức cho hắn cho đi vào, cũng dẫn hắn đến trước một lò luyện đan.
587!
Đây là dãy số trên mộc bài của Từ Khuyết, cũng là số thứ tự của lò luyện đan trước mắt này.
Có thể tưởng tượng được, khi Từ Khuyết báo danh, trước đó cũng đã có hơn năm trăm tám mươi người, nên vị trí hiện tại của hắn vô cùng thấp, ở trong góc không đáng chú ý chút nào.
Trước các lò luyện đan khác, hầu như tất cả Luyện Đan Sư đều đã vào chỗ, khiến người ta chú ý nhất chính là mấy lò luyện đan độc lập ở hàng đầu tiên, lúc này còn chưa có người nào.
Bình thường trong tình cảnh như thế này, Từ Khuyết đã yêu cầu đổi vị trí rồi.
Thân là một bức thánh, hẳn phải đứng ở vị trí muôn người chú ý, sao có thể đứng ở góc này được?
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy không đáng kể.
Bởi vì dưới đám người đang quan sát kia, luôn có một ánh mắt ôn nhu nhìn kỹ hắn, như vậy đủ rồi.
"Coong!"
Lúc này, một tăng nhân gõ vào chuông lớn, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
- Cung nghênh cửu tinh Luyện Đan Đại Sư Vân Dương Tử tiền bối!
Khi tăng nhân thét to một tiếng, một lão giả bước vào sân, đứng trước một lò luyện đan độc lập ở hàng đầu tiên.
Đám Luyện Đan Sư ở đây đều dùng ánh mắt sùng kính nhìn tới, đoàn người vây xem cũng ồn ào lên.
- Trời ạ, Phật gia thực sự là lợi hại, ngay cả Vân Dương Tử cũng có thể mời tới.
- Vị tiền bối Vân Dương Tử này chính là một cửu tinh Luyện Đan Đại Sư hiếm hoi ở Huyền Chân đại lục chúng ta, người có thể khiến y nể mặt tự mình tới đây luyện đan cũng không nhiều.
- Đây tính là gì, có người nói lần này Phật gia còn tự thân mời được cả Đan Ma lão nhân tới đấy.
- Sặc, vậy Thần Đan đại hội lần này sợ rằng đã trở thành đại hội tỷ thí của mấy vị kia mất.
- Đây là đương nhiên, ngoại trừ mấy vị kia có hi vọng luyện ra đan dược trị quái bệnh cho tiểu Phật nữ, những người còn lại chỉ đến góp đủ số thôi.
- Ha ha, g đúng, mấy vị đại sư ra tay, những người khác sẽ thành nền hết, thế mới biết mấy vị kia mạnh mẽ đến đâu.
Đám người vây xem nghị luận sôi nổi, Từ Khuyết cũng ngẩng đầu nhìn về phía lão giả kia.
Cũng chẳng có gì khác biệt, nhìn qua chính là một lão giả tiên phong đạo cốt, tóc trắng xoá, ở trong Tu Tiên giới thì dáng vẻ này vô cùng thông thường.
Nhưng có danh hiệu cửu tinh Luyện Đan Đại Sư thì không còn tầm thường rồi.
Luyện đan đại sư cùng Luyện Đan Sư chỉ kém một chữ "Đại", nhưng đây chính là một cái lạch trời khiến mọi người khó có thể vượt qua.
Ở Ngũ Hành Sơn, cửu tinh Luyện Đan Sư chính là tồn tại như thần.
Ở tứ đại châu, địa vị cửu tinh Luyện Đan Sư cũng rất phi phàm, nhưng nếu như vượt qua cửu tinh Luyện Đan Sư, bước tới cấp bậc nhất tinh Luyện Đan Đại Sư, đây chính là tồn tại mà vô số tông môn thế lực đều tranh nhau lấy lòng.
Hiện nay, Huyền Chân đại lục lại xuất hiện cửu tinh Luyện Đan Đại Sư, nếu như ở tứ đại châu, có lẽ đã đưa tới một đám đại nhân vật cúng bái cùng quỳ lạy.
"Coong!"
Lúc này, lại một tiếng chuông ngân lên.
- Cung nghênh cửu tinh Luyện Đan Đại Sư Trác Phong tiền bối!
Trong nháy mắt, lại một lão giả lên sàn.
Mọi người lại ồ lên, khóe miệng Từ Khuyết cũng co giật, quả nhiên Huyền Chân đại lục không chỉ mạnh hơn tứ đại châu một điểm hay nửa điểm, cửu tinh Luyện Đan Đại Sư lại có thể xuất hiện nhan nhản đầy đất.
"Coong!"
Rất nhanh, tiếng chuông tiếp tục vang lên.
- Cho mời Phật gia!
Coong!
- Cung nghênh nhất tinh Luyện Đan Tông Sư Đan Ma tiền bối!
Liên tiếp hatiếng thét to, đám Luyện Đan Sư ở đây đều trở nên động dung, thậm chí hai vị đại sư Dương Tử cùng với Trác Phong cũng lập tức quay đầu nhìn với vẻ ngạc nhiên cùng kính sợ.
Đồng thời, đoàn người vây xem cũng trực tiếp sôi trào.
- Trời ơi, Phật gia thật sự mời được Đan Ma lão nhân tới.
- Y chính là Luyện Đan Tông Sư duy nhất ở trên Huyền Chân đại lục đấy.
- Xong rồi, lần này quái bệnh của tiểu Phật nữ có thể cứu rồi.
- Xem ra Phật gia đã trả giá không nhỏ, Đan Ma lão nhân tính khí rất thúi, không nể mặt người nào, không phải người nào cũng có thể tùy ý mời được.
...
Trong tiếng bàn luận sôi nổi, Từ Khuyết cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử trung niên bụng phệ đang dắt tay một bé gái xanh xao vàng vọt, đi lên đài cao.
Đồng thời, phía sau bọn họ còn có một lão giả mặt đen, không quan tâm đến ánh mắt chú ý cùng tiếng nghị luận của mọi người, tràn đầy vẻ cân nhắc, bước đến trước một lò luyện đan.
Rõ ràng, nam tử trung niên bụng phệ cười lên như Phật Di Lặc chính là vị Tằng Đại Phật Gia kia, mà ông lão mặt đen kia chính là Luyện Đan Tông Sư duy nhất Đan Ma lão nhân.
Nhưng khiến Từ Khuyết đặc biệt quan tâm là bé gái bên cạnh nam tử trung niên, đây có lẽ chính là tiểu Phật nữ mắc chứng kén ăn.
Cho dù nàng xanh xao vàng vọt, nhưng ngũ quan rất tinh xảo, ngoan ngoãn đứng trên đài cao, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, chẳng trách sau khi bị bệnh, lại có nhiều người đau lòng như vậy.
- Hơi rắc rối rồi.
Từ Khuyết nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi sờ sờ cằm, nhíu mày, thấp giọng tự nói:
- Ốm thành như vậy, đoán chừng là đã lâu không ăn đồ ăn, thuốc tiêu sợ là không có tác dụng lớn.
Nhưng một lát sau, hai mắt hắn lại sáng ngời.
- Xem ra, đến lúc dùng vật kia rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận