Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1124: Kế Hoạch?

Lúc này, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, bất kể là Lam Tâm Nguyệt cùng bọn Lam Hà, hay là Lệ Thiên Tuân Lâm Hoan của Thiên Minh, tất cả đều trợn mắt ngoác mồm, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng ở đây muốn nói tới ngơ ngác nhất, không thể nghi ngờ chính là đám Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh bị Từ Khuyết lừa tới, người của hai phe thế lực đều tỏ vẻ dại ra, đầu trống rỗng, thậm chí là Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh cũng sững sờ hơn nửa ngày chưa phản ứng lại được.
Trước một giây Từ Khuyết còn tỏ ra tự tin, uy vũ sinh uy, bây giờ liền quay đầu chạy như thế?
Trọng điểm là con hàng này còn nói cái gì mà đừng hoảng, còn có thể thắng?
CM ngươi! Ở trên đường đến ngươi không hề nói như vậy!
Đã nói là đừng sợ hãi, gặp mặt liền đánh mà?
Đã nói ta mạnh mẽ nhất mà?
CMN toàn bộ là lừa người à?
- Tên lừa đảo, đây là một tên lừa đảo!
- A a a!
Loại cáo già như Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh, giờ phút này làm sao còn không biết chuyện gì đang xảy ra?
Bọn họ kịp thời phản ứng lại, bị lừa rồi, hoàn toàn bị lừa rồi, Từ Khuyết mang theo bọn họ giết tới, kéo tới cừu hận, kết quả là tự mình chạy trước, đây là đang đẩy bọn họ vào trong hố lửa.
- Lệ Minh chủ, ngươi nghe chúng ta giải thích đã, đây là hiểu lầm.
- Đúng đúng đúng, không sai, chúng ta căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, là Từ Khuyết nói nơi đây có bảo vật, mang chúng ta tới.
Lúc này, Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh lập tức mở miệng giải thích với Lệ Thiên Tuân.
Nhưng lúc này Lệ Thiên Tuân không có thời gian để ý tới bọn họ, sắc mặt có chút âm trầm, thần thức mạnh mẽ đã buông ra từ lâu, nhìn quét bốn phía, truy tìm tung tích Từ Khuyết.
Sở dĩ y muốn lừa gạt Từ Khuyết đến đây, chính là vì vừa ý thực lực của Từ Khuyết, có thể vì bọn họ dụ kiến sinh cơ đi, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Nhưng y chẳng thể nghĩ tới, con hàng này chỉ lừa gạt người của Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội đến, sau đó liền chạy, đơn giản khiến người ta không hiểu ra sao.
- Minh chủ, nếu không. . . đâm lao phải theo lao, để những người này bán mạng cho chúng ta đi?
Lâm Hoan tiến gần về phía Lệ Thiên Tuân, thấp giọng hỏi dò.
Y cảm thấy cùng với việc tiếp tục lãng phí thời gian trên người Từ Khuyết, còn không bằng để cho đám người của Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội đến chết thay, tranh thủ thời gian giúp bọn họ.
- Hừ, ngu xuẩn! Liền đám rác rưởi bọn chúng có thể giúp chúng ta kéo dài thêm được bao nhiêu thời gian? Nếu như có thể dùng bọn họ, bản minh chủ còn cần phải nhọc nhằn khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy sao?
Lúc này Lệ Thiên Tuân tức giận, trừng mắt nhìn về phía Lâm Hoan.
Sắc mặt của Lâm Hoan lập tức trắng bệch, vội vàng cúi đầu nói:
- Minh chủ anh minh, là thuộc hạ bị hồ đồ rồi, xin minh chủ thứ tội.
- Rác rưởi!
Lệ Thiên Tuân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại một lần nữa chăm chú nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Nếu như tiểu tử kia dám chạy, vậy chúng ta giết mấy người trước cho hắn nhìn, ta không tin hắn sẽ không ra!
Nói xong, Lệ Thiên Tuân vung tay lên.
Thành viên của Thiên Minh lập tức hiểu ý, cấp tốc mang bọn Lam Tâm Nguyệt cùng Lam Hà tiến lên.
Xèo!
Lâm Hoan tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt lấy ra một thanh phi kiếm, gác ở trên cổ Lam Hà, lớn tiếng quát:
- Từ Khuyết, chúng ta chỉ cho ngươi thời gian ba lần hô hấp, bên trong ba hơi thở nếu như không hiện thân, bọn họ đều phải chết!
"Ầm!"
Ngay sau đó, một tiếng nổ vang rền giống như phong hỏa lôi bạo vang lên.
Bóng Từ Khuyết đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, một thanh đoạn kiếm trực tiếp bổ về phía đầu Lâm Hoan.
- A. . .
Lâm Hoan sợ đến mức kêu lên tại chỗ, nhưng thân thể không kịp làm ra một chút xíu phản ứng gì.
Mắt thấy đoạn kiếm liền ở ngay trước mặt, thậm chí y còn có thể cảm giác được loại túc sát cùng hàn khí ở trên lưỡi kiếm truyền đến, nội tâm đã tuyệt vọng.
"Coong!"
Đột nhiên, cùng với một tiếng kim loại rung lanh lảnh, đoạn kiếm trong tay Từ Khuyết đã bị một vệt sáng bắn trúng, trên lưỡi kiếm bắn toé ra đốm lửa liên tiếp, gãy vỡ tại chỗ.
- CMN!
Trong nháy mắt Từ Khuyết kêu thành tiếng, khó có thể tin, trợn mắt lên, kinh hãi nhìn đoạn kiếm trong tay.
Nguyên bản lưỡi kiếm cũng đã từng bị đứt đoạn một phần ba, vào lúc này lại trực tiếp bị gãy chỉ còn lại một đoạn nhỏ, chuôi kiếm còn dài hơn so lưỡi kiếm, CMN đây vẫn còn là đoạn kiếm sao? Nó thậm chí còn ngăn hơn cả chủy thủ rồi.
- Hừ, tiểu tử vô tri, chỉ là bán phẩm Tiên Khí cũng dám giả thần giả quỷ ở trước mặt ta?
Lúc này, Lệ Thiên Tuân lạnh giọng hừ một tiếng, nói thẳng ra cấp bậc chân thực của thanh đoạn kiếm của Từ Khuyết.
Tất cả mọi người lập tức đều kinh ngạc, khó có thể tin tưởng được, đây chỉ là một thanh bán phẩm Tiên Khí.
Nhưng sự thực lại bày ra ở trước mặt bọn họ, chênh lệch to lớn nhất giữa bán phẩm Tiên Khí và trung phẩm Tiên Khí là ở chất liệu, loại cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ như Lệ Thiên Tuân, tuyệt đối không thể dễ dàng đập vỡ một kiện trung phẩm Tiên Khí như vậy, nhưng nếu như là cấp bậc bán phẩm, vậy thì thật sự là có thể làm được rồi.
- Tiên sư nó, ngươi dám làm gãy bảo bối của ta?
Trong nháy mắt Từ Khuyết cũng nổi giận, từ khi có Kiếm Linh làm chủ thanh đoạn kiếm, đoạn kiếm này liền trở thành lợi khí tốt nhất của hắn dùng để chém giết Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh, dùng vô cùng thuận tay, nhưng bây giờ lại bị Lệ Thiên Tuân làm gãy mất, hắn có thể không tức giận sao?
Cũng may là bây giờ chỉ có đoạn kiếm bị phá huỷ, nhưng Kiếm Linh vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí còn không bị phát giác, bằng không nói không chừng Từ Khuyết thật sự làm ra một đóa lục sắc Hỏa Liên, lại trộn thêm phân rồi ném tới Lệ Thiên Tuân.
- Cảm. . . cảm ơn minh chủ đã cứu mạng.
Cùng lúc đó, Lâm Hoan sau khi ở biên giới Quỷ Môn Quan đi một chuyến, tránh được một kiếp đã tỉnh táo lại, liền quỳ bò trốn về bên cạnh Lệ Thiên Tuân, điên cuồng dập đầu tạ ơn.
Vừa rồi y thật sự tưởng rằng mình sẽ chết, hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm thụ của những tu sĩ bị Từ Khuyết dùng một kiếm chém chết kia, quả thực là quá khủng bố, quá đáng sợ!
Một chiêu chém chết Nhân Tiên cảnh, thật sự là không khoa trương một chút nào.
- Rác rưởi!
Lệ Thiên Tuân một lần nữa quét qua Lâm Hoan một chút, lập tức lại nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh lùng nói:
- Từ Khuyết, bản minh chủ có thể cho ngươi một cơ hội sống sót, mang theo người của ngươi đi tới khu vực trung tâm, giúp bản minh chủ mang một thứ về, liền có thể miễn đi tội chết.
Khu vực trung tâm?
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh cùng với thành viên của hai thế lực ở phía sau vừa nghe thấy vậy, mặt lập tức biến sắc.
Bọn họ đã ở chỗ này sinh hoạt nhiều năm như vậy, không có lý do gì không biết khu vực trung tâm là địa bàn của kiến sinh cơ vương, nếu như nói phía đông ngoại thành là địa phương không nên chọc vào nhất, cửu tử nhất sinh, như vậy khu vực trung tâm phía tây ngoại thành quả thực chính là Tử Vong Chi Địa thập tử vô sinh.
Nhưng mà người của hai phe thế lực đều đóng chặt miệng, cũng không ai dám nhiều lời một câu, chỉ lo lại chọc giận Lệ Thiên Tuân, bị y ném vào nơi đó.
Nhưng lúc này Từ Khuyết căn bản không thèm để ý tới Lệ Thiên Tuân, trái lại tỏ vẻ tiếc nuối cùng đau lòng thu hồi đoạn kiếm, vốn là muốn chơi trò đánh lén, nhưng vạn vạn không nghĩ tới Lệ Thiên Tuân này lại lợi hại như vậy, khiến cho hắn đánh lén không được, ngược lại còn mất đi một thanh lợi khí giết người, quả thực là quá thiệt thòi.
- Khuyết ca, không thể đi tới khu vực trung tâm, đó là sào huyệt của kiến vương, vô cùng bài xích Nhân tộc chúng ta!
Lúc này, Lam Hà tiến đến bên cạnh Từ Khuyết, cẩn thận nhắc nhở từng li từng tí một.
- Làm càn!
Dù Lam Hà nhỏ giọng như thế nào đi nữa, nhưng làm sao có thể thoát khỏi lỗ tai của Lệ Thiên Tuân, lúc này y trầm giọng hét lên một tiếng, giống như thần lôi nổ vang, trong nháy mắt chấn động đến mức sắc mặt của Lam Hà trắng nhợt, suýt nữa chảy máu.
- Còn dám phí lời, bản minh chủ sẽ không ngại giết sạch các ngươi!
Lệ Thiên Tuân cảnh cáo.
- Ha ha!
Từ Khuyết cười nhạt, con ngươi đã híp lại, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lệ Thiên Tuân.
Hắn rất rõ ràng kế hoạch của Lệ Thiên Tuân, đơn giản chính là muốn cho mấy người bọn hắn đi vào trước, giúp y hấp dẫn công kích của đám kiến sinh cơ, lại lấy lục sắc Hỏa Liên dẫn ra kiến vương, quét sạch cản trở cho Thiên Minh bọn họ.
Ở dưới tình huống bình thường, kế hoạch này hiển nhiên không có vấn đề gì, nhưng bây giờ Từ Khuyết không chỉ có Thần Hành Độn Tẩu Phù, càng nắm giữ năng lực chưởng khống sinh tử quy tắc, nên căn bản là hắn không hề hoảng loạn một chút xíu nào.
Thậm chí sau khi đến địa phương này, hắn rõ ràng có thể cảm giác được sức mạnh của sinh tử quy tắc có tăng trưởng, so với những khu vực khác còn nồng nặc hơn nhiều, có lẽ thật sự là có quan hệ với mảnh vỡ sinh tử quy tắc trong miệng Phù Sơn Xuyên.
Điều này làm cho Từ Khuyết bỏ đi kế hoạch lui lại, ngược lại là muốn đi vào trong dạo một vòng, nhìn xem mảnh vỡ sinh tử quy tắc này đến cùng là thứ gì, liệu có thể có tác dụng gì đối với Luân Hồi Chưởng hay không.
- Làm sao? Ngươi không muốn sao?
Lúc này, Lệ Thiên Tuân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết hỏi, trong giọng nói lộ ra sát ý.
- Muốn, ai nói ta không muốn? Lam Hà, chúng ta đi thôi.
Lúc này Từ Khuyết đáp lại một tiếng, gọi bọn Lam Hà, đồng thời ánh mắt quét qua, nhìn về phía mấy người Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh ở phía sau hô:
- Hai vị đạo hữu, có muốn đi cùng hay không? Kế hoạch liên hợp của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?
Lúc này Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh đều lộ ra vẻ hoang mang, giống như tuổi già mắc chứng hay quên, lắc đầu nói:
- Kế hoạch gì?
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Kế hoạch liên hợp.
Lâm Bách Vạn:
- Liên hợp cái gì?
Từ Khuyết một lần nữa nở nụ cười:
- Liên hợp kế hoạch.
Diêu Cung Minh:
- Liên hợp cái gì hoạch?
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Kế hoạch CM ngươi, hai ngươi ở một bên chơi trứng đi.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh:
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận