Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1097: Ra Tay Xa Hoa

"Ầm!"
Cùng với một tiếng sấm chớp vang dội, dưới chân Từ Khuyết xuất ra Phong Hỏa Luân, tay cầm một thanh đoạn kiếm, bay lên trời.
Thân hình hắn giống như quỷ mị, trên không trung chỉ nghe được âm thanh, nhưng căn bản khó có thể bắt được bóng người của hắn.
- Tiên Khí?
- Tên tiểu tử này, thế mà lại có hai cái Tiên Khí!
- Không được, mau lui lại!
Lúc này, vài tên nam tử Kiếm Lâu Các đã biến sắc, cực kỳ nghiêm nghị nhanh chóng lui lại.
Bọn họ đều không phải kẻ ngu, sau khi nhận ra Tiên Khí, tự nhiên cũng biết chênh lệch giữa Từ Khuyết cùng với bọn họ đã bị thu hẹp lại.
Một tu sĩ Bán Tiên cảnh bọn họ còn không để trong mắt, nhưng một tu sĩ Bán Tiên cảnh có hai cái Tiên Khí thì bọn họ không thể không kiêng kỵ rồi.
Huống chi, trên thế gian này, có mấy tu sĩ Bán Tiên cảnh có thể đồng thời có tới hai kiện Tiên Khí?
Trừ một số kẻ có tư chất như yêu quái, thiên tài thực lực khủng bố, tu sĩ bình thường căn bản không kham nổi.
- Trời ạ, đôi hỏa luân dưới chân hắn là hạ phẩm Tiên Khí!
- Không, đoạn kiếm trong tay hắn mới đáng sợ, luồng sát khí này, chí ít cũng đạt tới trung phẩm Tiên Khí!
Trong nháy mắt, tiếng nghị luận của đám người vây xem cũng dồn dập vang lên, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết là tiểu tu sĩ vừa phi thăng tới, nội tình lại hùng hậu như vậy.
- Tiểu tử này. . . móa, ta nhìn nhầm rồi!
Vương Thiên Niên há hốc mồm, nếu như y biết Từ Khuyết có hai cái Tiên Khí, nhất định sẽ không để Từ Khuyết đi, khẳng định sẽ mời hắn nhập hội, tiếp theo lại lừa ra một cái Tiên Khí.
Đồng thời, trên lầu hai khách sạn, vị thiếu các chủ Kiếm Lâu Các Liễu Vấn Phong kia cũng vội vàng đứng lên, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Tuy nói y cũng có một kiện Tiên Khí, nhưng đó chỉ là bán phẩm Tiên Khí mà thôi, còn kém Từ Khuyết rất rất xa.
Với tu vi Nhân Tiên cảnh của y, nếu như có thể có được một kiện trung phẩm Tiên Khí, vậy có khả năng có thể so với Địa Tiên cảnh, chuyện này đối với Kiếm Lâu Các bọn họ mà nói là cơ duyên để tăng cấp.
- Tất cả đều không được lùi lại, người này trộm đi Tiên Khí của Kiếm Lâu Các ta, ai có thể này bắt được người này, khen thưởng 50 hạt gạo sinh cơ!
Lúc này, Liễu Vấn Phong lớn tiếng quát.
Y biết Tiên Khí này xuất hiện, người những thế lực khác tuyệt đối sẽ đỏ mắt, vì thế y muốn chiếm trước tiên cơ, trực tiếp nói Tiên Khí của Từ Khuyết là trộm từ Kiếm Lâu Các bọn họ, trước tiên phải danh chính ngôn thuận lấy cớ đã rồi nói.
- Ta trộm Tiên Khí của các ngươi? Ha ha, thú vị!
Lúc này Từ Khuyết cười to lên, chuyện giội nước bẩn như vậy, quả thực là trò trẻ con.
Trong nháy mắt hắn đưa tay về dưới khố, móc ra mấy trăm hạt gạo sinh cơ, lớn tiếng quát:
- Chư vị, thiếu các chủ Liễu Vấn Phong kia, khuya khoắt tối hôm qua, lén lút chạy vào chuồng lợn nhà ta, làm nhục lợn mẹ đã nuôi ba năm của nhà ta, quả thực là cầm thú đến cực điểm, ai có thể bắt y lại, khen thưởng 600 hạt gạo sinh cơ!
Híttt!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Không phải bọn họ tin tưởng Liễu Vấn Phong làm nhục lợn mẹ, mà là bị cái giá mà Từ Khuyết đưa ra làm cho khiếp sợ.
Dù là thiếu các chủ Kiếm Lâu Các, đưa ra giá 50 hạt gạo sinh cơ coi như đã xa hoa, kết quả Từ Khuyết này vừa ra tay, lại trực tiếp bỏ ra 600 hạt gạo sinh cơ, quả thực là một tên nhà giàu phá của.
- Làm sao có khả năng, hắn. . . hắn vừa mới đến không tới một ngày, từ đâu mà có nhiều gạo sinh cơ như vậy?
Vương Thiên Niên đã biến sắc, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Từ Khuyết có thể lấy được nhiều gạo sinh cơ như vậy, khẳng định là có bí mật lớn, nhưng y đã từ chối Từ Khuyết gia nhập Đại Phương Hội, chuyện này nếu bị hội trưởng truy cứu, y tuyệt đối sẽ không tốt.
Nghĩ tới chỗ này, mồ hôi lạnh chảy ra đầy trán Vương Thiên Niên.
Trên lầu hai khách sạn, Liễu Vấn Phong cũng tỏ vẻ tức giận, y tự hỏi mình lấy ra 50 hạt gạo sinh cơ đã là rất cao, nhưng không nghĩ đến Từ Khuyết lại đánh mặt y như thế, lại trực tiếp bỏ ra 600 hạt, quả thực khiến y mất hết mặt mũi.
- Hừ, ngươi cho rằng 600 hạt gạo sinh cơ thì sẽ có người dám ra tay với Kiếm Lâu Các ta sao? Ngươi nghĩ quá đẹp rồi!
Liễu Vấn Phong hừ lạnh nói, trong mắt tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Từ Khuyết vẫn hờ hững, chân đạp Phong Hỏa Luân, cười híp mắt đứng giữa không trung.
Hắn không sợ bại lộ Tiên Khí, cũng không sợ bại lộ gạo sinh cơ, bởi vì hắn đã xác định Luân Hồi Chưởng cũng hiệu quả đối với Nhân tộc, đây chính là lá bài tẩy tốt nhất của hắn.
Thiên địa quy tắc ở nơi này khiến Luân Hồi Chưởng của hắn tăng lên vô số lần, nếu ở bên ngoài, Luân Hồi Chưởng chắc chắn sẽ không có loại uy lực này, nhưng hiện tại thiên thời địa lợi nhân hoà, có sinh tử quy tắc chưởng khống, dù đối mặt với một hai cường giả Địa Tiên cảnh, hắn cũng có thể trực tiếp khiến đối phương chết ngắc.
Vì thế giờ phút này, Từ Khuyết không hề kiêng kỵ, căn bản không hoảng hốt, yên tâm trang bức.
- Ồ, ngươi nói không sai, 600 hạt gạo sinh cơ quả thật có chút ít! Như vậy đi, 6000 hạt gạo sinh cơ thì sao?
Từ Khuyết cười nhẹ, vung tay lên, lại thật sự lấy ra mấy ngàn hạt gạo sinh cơ, lớn tiếng quát:
- Ai có thể chặt bỏ đầu chó cùng đầu gà Liễu Vấn Phong, Tạc Thiên Bang ta sẽ khen thưởng 6000 hạt gạo sinh cơ!
"Ầm!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ồ lên, không thể bình tĩnh, triệt để vỡ òa.
6000 hạt gạo sinh cơ?
Cho dù là Kiếm Lâu Các, cũng không thể lập tức lấy ra nhiều gạo sinh cơ như vậy.
Tên tiểu tử này lấy từ đâu ra?
- Đậu xanh!
Vương Thiên Niên cũng kêu lên sợ hãi, suýt chút nữa đã phun máu ra ngoài, cảm giác lần này mình thật sự xong rồi.
- Ồ, làm sao vẫn không có ai động thủ thế, 6000 hạt vẫn không đủ sao? Tính toán một chút, dù sao chút gạo sinh cơ ấy Tạc Thiên Bang ta cũng không lọt vào mắt, tăng giá một lần cuối cùng nha, 10 ngàn hạt gạo sinh cơ! Ai có thể chặt đầu Liễu Vấn Phong, khen thưởng 10 ngàn hạt gạo sinh cơ!
Từ Khuyết lại ra giá, vô cùng bá khí mà móc tất cả gạo sinh cơ ra.
Đây là toàn bộ gạo sinh cơ hắn mà vơ vét được từ kiến chúa.
Nhưng do mấy lần ra giá cùng ngữ khí của hắn, mà ở mọi người ở đây đều nghĩ rằng hắn còn có vô số gạo sinh cơ, không thể chỉ có 10 ngàn hạt.
Vào giờ khắc này, đám người vây xem đã hoàn toàn khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Đây là một chuyện chưa từng có, từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp qua ai vì giết một người, lại lấy ra nhiều gạo sinh cơ như vậy.
Nhưng không thể không nói, cái giá này khiến vô số người rục rịch.
Giết một thiếu các chủ Kiếm Lâu Các, có thể kiếm được 10 ngàn hạt gạo sinh cơ, nhìn thế nào thì đây cũng là một giao dịch rất đáng giá, dù có bị Kiếm Lâu Các truy sát thì vẫn có thể liều lĩnh đi làm.
- Thiếu các chủ, ngươi đi mau!
Vài nam tử Kiếm Lâu Các đã lui về khách sạn, tỏ vẻ ngưng trọng nói.
Sắc mặt Liễu Vấn Phong cũng hết sức khó coi, y biết hiện tại đã bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, y vốn chưa từng kiêng kỵ chuyện gì, lập tức biến thành bốn bề thọ địch, thập diện mai phục.
Y chẳng thể nghĩ tới, Lam Tâm Nguyệt lại có thể quyến rũ được một gia hỏa giàu có như vậy, mấu chốt là tên tiểu tử này mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, nhưng ra tay lại mạnh như vậy, còn tự xưng đến từ Tạc Thiên Bang.
Ở nơi này đợi nhiều năm như vậy, y chưa từng nghe nói cái gì mà Tạc Thiên Bang.
- Hừ, Lam Tâm Nguyệt, hôm nay coi như tỷ đệ các ngươi gặp may, chúng ta lui!
Cuối cùng, Liễu Vấn Phong quyết định từ bỏ.
Vì một người phụ nữ, đem mạng mình ném vào, thực sự không đáng giá!
Huống chi, hôm nay y từ bỏ, không có nghĩa là sau này không có cơ hội.
Trong mắt y, Từ Khuyết liên tiếp để lộ ra nhiều bí mật như vậy, từ Tiên Khí đến gạo sinh cơ, thứ nào cũng đủ để khiến hắn đi vào tử lộ, hiện tại y rút đi, chờ sau khi Từ Khuyết bị giải quyết, Lam Tâm Nguyệt vẫn sẽ không trốn thoát lòng bàn tay của y.
Vèo!
Sau một tiếng vang trầm thấp, Liễu Vấn Phong trực tiếp từ khách sạn lướt ra, rơi xuống trung tâm vòng bảo hộ của vài tên nam tử Kiếm Lâu Các.
Ở trong vòng bảo vệ của mấy người này, cảnh giác chậm rãi lui ra.
Lam Tâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhỏm, vội chạy lên trước ôm lấy Lam Hà, sau đó đưa mắt nhìn về phía Từ Khuyết, trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích và lo lắng.
Nàng là một người thông minh, rất rõ ràng Từ Khuyết lộ liễu như thế, ở nơi này sẽ sống không được lâu.
Mọi người ở đây cũng không còn động tĩnh khác, nếu Liễu Vấn Phong đã rút đi, bọn họ cũng không tiện ra tay, dù sao dựa theo lẽ thường mà nói, Từ Khuyết khẳng định cũng muốn nhân nhượng cho yên chuyện, nếu như bọn họ còn ra tay giết Liễu Vấn Phong, ai có thể bảo đảm nhất định có thể lấy 10 ngàn hạt gạo sinh cơ đây.
Nhỡ tên tiểu tử này không công nhận, chẳng phải là tiền mất tật mang ư?
- Hả? Ai nói các ngươi có thể đi?
Nhưng đúng vào lúc này, Từ Khuyết lại đột nhiên mở miệng, cười lạnh nhìn về phía đoàn người Liễu Vấn Phong.
Liễu Vấn Phong trong nháy mắt nổi giận, quát to:
- Đồ hỗn trướng, ngươi không nên được voi còn đòi tiên, còn muốn thế nào?
- Không muốn thế nào, muốn mạng của ngươi mà thôi. Nếu không có ai ra tay, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình đến vậy.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, dưới chân đạp lên Phong Hỏa Luân, một tiếng nổ vang lên, thân hình biến mất trong mắt của mọi người.
Sau một khắc, một luồng sát ý mạnh mẽ, đột nhiên lan tràn ra, bao trùm toàn trường.
"Loạt xoạt!"
Sau đó cùng với một tiếng vang giòn, một tên nam tử Kiếm Lâu Các che trước mặt Liễu Vấn Phong, đường đường là tồn tại Nhân Tiên cảnh, lại bị một đoạn kiếm chém thành hai nửa tại chỗ, máu tươi bắn ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, tỏ vẻ ngơ ngác.
Tên tiểu tử này. . . thật sự động thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận