Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1010: Có Thật Không?

- Sư đệ?
Đột nhiên, trong đám người có một giọng nói già nua truyền đến.
Ông lão bên cạnh Từ Khuyết lập tức cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, khiếp sợ không gì sánh nổi:
- Sư huynh, ngươi. . . làm sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải là ngươi. . .
Sắc mặt của ông lão thay đổi, kinh ngạc nhìn một lão nhân mặc áo bào đen bên trong đám người.
Sắc mặt của lão nhân mặc áo bào đen ngưng lại, đi đến chỗ này, thấp giọng nói:
- Sư đệ, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, trước tiên đi theo ta
- Ừm!
Lúc này ông lão gật đầu, liền muốn cất bước mà đi.
Mặt của đám cường giả còn lại đều biến sắc, hô lớn:
- Đừng mà, các ngươi mới đến, đừng tin loạn người khác.
- Đúng thế, thời đại này sư huynh đệ đều không dựa dẫm được, vẫn là đi theo chúng ta đi.
- Không sai không sai, chúng ta mới thật sự là người lương thiện.
Mọi người đều hô lên.
Mặt ông lão kia lại trầm xuống:
- Các ngươi nói nhăng gì đó, ta cùng sư huynh vào sinh ra tử, làm sao không dựa dẫm được?
Nói xong, y nhìn về phía Từ Khuyết, chân thành nói:
- Vương công tử, tin lão phu một lần đi, sư huynh của ta tuyệt đối có thể tin được.
- Có thể, không thành vấn đề, cùng sư huynh của ngươi đi thôi.
Từ Khuyết gật đầu cười.
Tình huống bây giờ quỷ dị như thế, ai cũng không thể tin được, vì thế đi với ai cũng không thành vấn đề, quan trọng là cần biết rõ tình huống này là thế nào.
- Đi trước đi, các ngươi đi theo ta, ta sẽ có chỗ tốt, sau khi vào thành ta lại giải thích từng việc với các ngươi.
Lúc này, lão nhân mặc áo bào đen gật gật đầu, nhìn bọn Từ Khuyết nói, trên mặt hơi có ý mừng.
Từ Khuyết cũng không thèm phí lời, hướng Khương Hồng Nhan cùng Từ Phỉ Phỉ gật đầu, liền đi theo lão nhân mặc áo bào đen.
Đông đảo cường giả ở đây lập tức tỏ vẻ thất vọng, vô cùng đau đớn, giống như đã mất đi một món làm ăn lớn, rất là cô đơn, nhưng cũng bất đắc dĩ.
Mấu chốt là bọn họ cũng đều đứng trơ mắt nhìn bọn Từ Khuyết rời đi, từ đầu tới đuôi đều không hề ra tay ngăn cản, một chút thủ đoạn cứng rắn đều không có, thậm chí ngay cả nói lời cảnh cáo cũng không, chuyện này vô cùng không phù hợp với phong cách làm việc của cường giả.
Trong lòng Từ Khuyết cũng không khỏi càng trở nên tò mò, lần nữa giơ ngọc bài trong tay lên, suy nghĩ.
. . .
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của lão nhân mặc áo bào đen, đoàn người đã tiến vào trong thành trì.
Thành trì này vô cùng khí thế, tường thành xây dựng vô cùng cao, thậm chí còn có các loại pho tượng bích hoạ tinh xảo, rất nhiều chi tiết trang trí nhỏ đều được làm rất đầy đủ, hơn nữa còn nhìn ra là không phải xuất phát từ tay của một người, giống như là được rất nhiều đại sư tập thể làm ra.
Dọc theo đường đi, hai bên đường phố có rất nhiều cường giả, lúc nhìn tới lão nhân mặc áo bào đen đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, sôi nổi nghị luận.
- Haizz, lão đầu này kiếm bộn rồi.
- Nhiều người mới như vậy, toàn bộ đều đi với y.
- Lần này chí ít y có thể lấy được hơn trăm điểm thiện.
- Chúng ta vẫn là đi ra khỏi thành thử xem, vạn nhất còn có người mới đi vào đây nữa thì sao.
- Đúng đúng, không sai, lúc này phải lấy được tiên cơ mới được.
Nói xong, có người lục tục đi ra ngoài thành.
Lão nhân mặc áo bào đen một đường im lặng, mãi đến tận lúc đưa bọn Từ Khuyết đưa vào trong khách sạn dàn xếp gian phòng xong xuôi, đoàn người mới ngồi xuống trò chuyện.
Trên mặt lão nhân mặc áo bào đen mang theo vẻ vui mừng, tựa hồ tâm tình không tệ, còn gọi một bàn lớn rượu và thức ăn.
Chưởng quỹ của khách sạn lại tự mình đưa món ăn lên, còn lộ ra ý cười hiền lành nói:
- Mấy vị đều là người vừa tới Thiện Ác thôn đi? Bàn rượu và thức ăn này coi như ta mời, tẩy trần cho các ngươi.
Nói xong, y vỗ vỗ vai của lão nhân mặc áo bào đen, cười nói:
- Lão Hắc, chút ấy điểm thiện, liền để cho ta nhé?
- Ừm, không thành vấn đề.
Lão nhân mặc áo bào đen gật đầu.
Chưởng quỹ lập tức mặt mày hớn hở nói cám ơn, hài lòng rời đi.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu chặt, dọc theo đường đi hắn đã nghe được mấy người nhắc qua "Điểm thiện ", kết hợp với khối ngọc bài này, loáng thoáng đã đoán ra được là chuyện gì, nhưng hắn vẫn muốn từ bên trong miệng của lão già mặc áo bào đen hiểu được tin tức trực tiếp nhất.
- Nói đi, lão nhân gia, tình huống ở chỗ này là thế nào?
Từ Khuyết cầm lấy chén trà, nhìn lão nhân mặc áo bào đen, cười tủm tỉm hỏi.
- Đúng rồi sư huynh, trăm năm trước ngươi cùng đi vào với chúng ta, nhưng lại đột nhiên biến mất, làm sao lại ở nơi đây?
Ông lão cũng mở miệng hỏi.
Lão nhân mặc áo bào đen cười khổ lắc lắc đầu:
- Năm đó ta đi nhầm vào một gian điện thất, lúc tỉnh lại cũng đã ở Thiện Ác thôn, kể cả những người khác ở trong thôn, đều là như vậy mà tới đây.
- Nói như vậy, các ngươi đã bị nhốt 100 năm?
Ông lão kinh ngạc nói.
- Không phải chúng ta, là ta. Những người khác bị vây ở đây, ít nhất thì cũng đã qua mấy trăm năm, nhiều thì có hơn một nghìn năm.
Lão nhân mặc áo bào đen lắc đầu nói, vẻ vui mừng trên mặt dần dần phai nhạt.
- Cái gì? Hơn một nghìn năm đều không có cách nào rời khỏi nơi này?
Ông lão động dung nói.
- Bởi vì nơi đây là Thiện Ác thôn.
Lão nhân mặc áo bào đen gật đầu.
Lập tức, y mở miệng một lần nữa, giới thiệu mấy người về nơi này.
Một toà thành trì khổng lồ như thế được gọi là Thiện Ác thôn, mà lại chưa nói tới hai chữ thiện ác, riêng chữ "thôn" này thôi cũng đã có chút không hợp.
Nhưng theo lão nhân mặc áo bào đen giảng giải, mấy người Từ Khuyết cũng coi như cũng làm rõ nguyên do.
Thì ra chỗ này vừa mới bắt đầu xác thực chính là một cái thôn xóm, vô cùng đơn sơ.
Tất cả mọi người sau khi đi vào, đều sẽ lấy được một khối ngọc bài, mỗi khi bọn họ làm chuyện tốt cùng chuyện xấu, đều sẽ được tính thành điểm thiện ác, đưa vào bên trong ngọc bài.
Một khi điểm ác quá cao, sẽ bị truyền tống vào trong nhà lao, nhất định phải ở bên trong ngục làm việc tốt, dùng điểm thiện trung hoà điểm ác, mới có thể rời khỏi nhà lao.
Đây cũng là lý do tại sao lúc nhiều cường giả nhìn thấy bọn Từ Khuyết, lại tranh nhau muốn tiếp đón bọn họ như vậy, bởi vì như vậy có thể lấy được lượng lớn điểm thiện.
Sở dĩ không dám dùng thủ đoạn cứng rắn đối với bọn họ, cũng là sợ tăng trưởng điểm ác, dẫn đến bị giam vào trong nhà lao.
Phải biết ở trong phòng giam, cơ hội để có thể làm việc thiện quả thực là quá xa vời, một khi đi vào, rất có khả năng cả đời đều không đi ra được.
- Điểm thiện này có ích lợi gì?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Lão nhân mặc áo bào đen cười nhẹ:
- Có người nói tích lũy điểm thiện đến 10 ngàn điểm liền có thể trở thành trưởng thôn của Thiện Ác thôn, được truyền thừa to lớn, đồng thời còn có thể tự do ra vào nơi đây, rời khỏi nơi quỷ quái này.
- 10 ngàn điểm thiện? Rất khó sao? Ngươi giúp chúng ta một chuyến này, được bao nhiêu điểm thiện?
Từ Khuyết nghi hoặc hỏi.
Loại hình thức này, ngược lại khá giống hệ thống trang bức của hắn, thông qua trang bức kiếm lấy điểm trang bức, chỗ này chính là thông qua việc thiện ác để thu được điểm.
- Ta vừa mới nhìn một chút, cũng là hơn tám mươi điểm thiện mà thôi.
Lão nhân mặc áo bào đen lắc đầu nói:
- Nhưng nếu như không có các ngươi, hơn tám mươi điểm thiện này, e rằng phải một hai năm mới có thể tích lũy được.
"Hítt!"
Husky nghe nói như thế, lập tức hít vào một hơi khí lạnh:
- Một hai năm mới tích lũy được hơn tám mươi điểm thiện, vậy 10 ngàn điểm thiện, chẳng phải là phải cần. . . ạch, cần bao nhiêu năm? Bản thần tôn không phải là không giỏi số học, chỉ là muốn kiểm tra các ngươi mà thôi.
Không ngờ lão nhân mặc áo bào đen lại lắc lắc đầu:
- Không phải là tính như thế, một khi điểm thiện vượt quá ngàn, tốc độ sẽ chậm xuống, khả năng mười năm hai mươi năm, mới có thể lấy được hơn tám mươi điểm thiện, nếu như lên trên nữa, tổng số điểm thiện quá ba, bốn ngàn, e rằng hơn trăm năm mới có thể lấy được mấy chục điểm thiện.
- CMN, đây rõ ràng chính là làm khó người mà!
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt.
Chỗ này quả thực còn hố hơn cả hệ thống, hệ thống thu được điểm trang bức là càng ngày càng nhiều, chỗ này thu được điểm thiện lại càng ngày càng ít.
- Haizz! Lúc ta vừa tới, tâm tình cũng giống như các ngươi vậy, nhưng dần dần cũng quen thuộc.
Lão nhân mặc áo bào đen thở dài, trên mặt có chút âm u.
Ông lão bên cạnh cũng im lặng, nhìn về phía cô gái mặc áo đen, có chút hổ thẹn:
- Hài tử, là gia gia liên lụy tới ngươi.
- Hả? Sư đệ, đây là cháu gái ngươi?
Lão nhân mặc áo bào đen vừa nghe thấy vậy, lập tức kinh ngạc.
Ông lão cười nói:
- Suýt chút nữa đã quên giới thiệu cho sư huynh, trăm năm trước sau khi ngươi biến mất, ta may mắn rời khỏi Luyện Nguyệt Cung, rốt cục đoàn tụ cùng mấy đứa trẻ, đã nhiều năm như vậy, tôn nữ tự nhiên là có. Nhi tử ngươi cũng sinh đứa bé, phẩm hạnh tư chất khắp mọi mặt đều rất tốt, ta còn đang suy nghĩ. . .
- Muốn nghĩ cái gì, việc nhà thì tối nay các ngươi lại tán gẫu, lão nhân gia, nơi đó là nơi nào?
Từ Khuyết ngắt lời hai ông lão, đưa tay chỉ về một toà tháp đen ở xa xa bên ngoài khách sạn.
Hắn rất xác định, chỗ kia chính là địa phương truyền tống lần thứ nhất, bởi vì bên trong có mấy đạo khí tức quen thuộc, chính là lúc trước ở trong lòng đất âm u ẩm ướt kia cảm ứng được.
Hơn nữa lúc ấy bên trên mặt đất, hắn còn phát hiện ra một ít trận văn, tựa hồ có thể thông qua trận văn truyền tống về băng cốc, vì thế giờ phút này hắn cũng không vì chuyện điểm thiện mà cảm thấy lo lắng.
Bởi vì chỉ cần trở lại chỗ đó, hắn có niềm tin chữa trị được trận văn, rời khỏi nơi này.
- Ở đâu?
Lão nhân mặc áo bào đen quay đầu liếc mắt nhìn, đáp:
- Nơi đó chính là nhà lao của Thiện Ác thôn, Phật ngục.
Nói xong, lão nhân mặc áo bào đen lại nói bổ sung:
- Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, tuyệt đối không thể làm bất kỳ chuyện ác nào, dù cho là làm chuyện ác như lông gà vỏ tỏi, đều sẽ bị gia tăng hơn trăm điểm ác, một khi điểm ác vượt quá 100, sẽ lập tức bị truyền tống vào trong nhà lao, sau này muốn đi ra sẽ rất khó khăn.
- Ồ? Thật vậy ư?
Từ Khuyết nghe xong, hai con mắt lập tức sáng lên, rõ ràng là tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận