Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1083: Tạc Thiên Bang Phồn Hoa

Từ Táng Tiên Cốc chạy ra ngoài, sau khi hạ xuống Nam châu, Từ Khuyết lập tức mở rộng thần hồn, tìm kiếm khí tức đám người Liễu Tịnh Ngưng cùng Đoạn Cửu Đức, nhưng trước sau không thu hoạch được gì.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, Đại Thừa kỳ tầng sáu, thần hồn đã không giống dĩ vãng, nhưng thả ra đến cực hạn cũng chỉ có thể bao trùm hơn một nửa Nam Châu đại lục, vẫn không hề tìm thấy được khí tức nào quen thuộc.
Nhưng khiến Từ Khuyết hiếu kỳ chính là trước lúc hắn đi Táng Tiên Cốc, đã sai người xây dựng một phân bộ Tạc Thiên Bang ở Nam Châu Bí Cảnh, sau đó người đến đây hội hợp cũng chỉ có mấy trăm người, nhưng hôm nay số người ở vùng này rõ ràng đã tăng thêm rồi, ít nhất cũng có hơn vạn người.
- Kỳ quái, chẳng lẽ Nam Châu Bí Cảnh lại xuất hiện? Không đúng, địa phương này vẫn rất bình thường, cũng không có cảm giác được khí tức của bí cảnh.
Từ Khuyết không khỏi nghi hoặc, tăng nhanh tốc độ tiến lên.
Dù sao hắn ở dưới Táng Tiên Cốc đợi một năm, bên ngoài đã qua mười năm, lúc trước những cường giả Bán Tiên khác còn chưa giết hết, cuộc sống bang chúng Tạc Thiên Bang có lẽ sẽ không tốt.
Vì thế Từ Khuyết đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, bang chúng Tạc Thiên Bang sẽ lại trốn đi, trong đó có cả đám người Liễu Tịnh Ngưng và Husky, không thể dễ dàng tìm được như vậy, vì thế ở khu vực Nam Châu Bí Cảnh này cũng không nên có nhiều người như vậy.
Nhưng hôm nay chỗ kia lại phi thường náo nhiệt, có hơn vạn người tụ tập, chuyện này đúng là khó mà tin nổi.
"Ầm!"
Cùng với tiếng lôi điện nổ vang, Từ Khuyết đã thuận lợi tìm đến sơn cốc ngoài Nam Châu Bí Cảnh, đột nhiên cả người ngây người ra như phỗng, vô cùng ngạc nhiên.
Năm đó sau khi Nam Châu Bí Cảnh biến mất, nơi này đã sớm biến thành một vùng hoang tàn đổ nát, thậm chí rất nhiều đỉnh núi bởi vì bị chiến đấu lan đến, nên khắp nơi bừa bộn, dù sau đó Từ Khuyết cho người ở nơi này tùy tiện dựng lên nhà cửa để làm phân bộ, nhưng cũng vô cùng đơn sơ.
Hiện nay, nơi này vô cùng phồn hoa, trong phạm vi mấy vạn mét vuông, một dãy kiến trúc hùng vĩ vô cùng khí thế, bốn phía còn có tháp cao san sát, thủ vệ nghiêm ngặt.
Khiến Từ Khuyết bất ngờ nhất chính là, những thủ vệ này, còn có người bên trong, tất cả đều mặc áo bào đen, phía sau lưng còn thêu ba chữ lớn viết "Tạc Thiên Bang", cực kỳ tiêu sái.
- Móa, cứ nghĩ rằng đám người kia sẽ phải sống vất vả lắm, hiện tại xem ra thật dễ chịu nha.
Từ Khuyết thở phào ra một hơi.
Tạc Thiên Bang có thể phát triển đến như vậy, hiển nhiên là không có gặp phải áp bức gì, thậm chí còn có thực lực mạnh mẽ mới có thể đi đến một bước này.
- Người tới là người phương nào? Tới làm gì!
Lúc này, thủ vệ trên tháp cao nhận thấy được động tĩnh, phát hiện ra Từ Khuyết, lập tức lớn tiếng quát.
- Ta, Từ Khuyết, thu tiền!
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, hai tay chắp sau lưng, chân đạp Phong Hỏa Luân, lướt một cái, trực tiếp bắn về phía mặt đất.
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, vang dội bốn phía, vang vọng khắp nơi, trong phạm vi mấy vạn mét vuông đều nghe được.
Trong nháy mắt, trong phân bộ Tạc Thiên Bang đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó đều ồ lên.
- Bang chủ?"
- Trời ạ, đây là giọng nói của bang chủ, hắn trở về rồi!
- Móa, ta kháo, bang chủ vẫn còn sống!
- Đậu, ngươi muốn chết hả, dám nói bang chủ thế?
- Khụ khụ, ngại quá, nhất thời quá kích động thôi!
- Đừng nói nhảm nữa, chư vị, mau mau mở cửa đi nghênh đón bang chủ!
Trong tiếng huyên nháo, mọi người chen nhau vọt ra, vô cùng kích động và hưng phấn, nhưng trong mắt nhiều hơn là chấn động.
Bọn họ đều nghe nói, năm đó Từ Khuyết ở Táng Tiên Cốc đại sát tứ phương, nhưng cuối cùng bị một vị cường giả tuyệt thế ném vào lòng đất, lành ít dữ nhiều, rất khó trở ra.
Không nghĩ tới thời gian mười năm trôi qua, tên tiểu tử này lại xuất hiện trước mặt mọi người.
- Cung nghênh bang chủ!
- Bang chủ, ngươi thật đẹp trai!
Hơn vạn người, đều xuất hiện trước mặt Từ Khuyết, đồng thanh gào thế tựa như tiếng sấm.
Từ Khuyết nhất thời dâng trào cảm xúc, có cảm giác vô cùng thành công, cười híp mắt khoát tay một cái:
- Rất tốt, làm tốt lắm, Tạc Thiên Bang thật nở mày nở mặt.
- Từ bang chủ, ngài đã trở về rồi!
Lúc này, một lão giả tóc trắng vô cùng kích động từ trong đám người lướt ra, đi đến trước mặt Từ Khuyết.
Từ Khuyết sửng sốt một chút:
- Thật ngại quá, xin hỏi lão nhân gia là. . .
- Ngạch, Từ bang chủ, ta là đại trưởng lão Trần Trấn Cực Nhạc Tông, ngài không nhớ ta sao?
Lão giả kia trong nháy mắt tỏ vẻ quẫn bách.
- Trần Chân?
Từ Khuyết nghe thế thì hít vào một ngụm khí lạnh.
- Là Trấn, Trần Trấn, lúc trước ngài đến Cực Nhạc Tông, chính là ta đi nghênh đón ngài đấy.
Trần Trấn đen mặt lại nói, cảm giác mặt già của mình đã muốn mất hết.
- Há, đúng đúng đúng đúng, Trần Trưởng lão , ta nghĩ ra rồi. A ha ha ha, thật ngại quá, dưới đất đợi quá lâu, trí nhớ đều suy giảm rồi.
Từ Khuyết cười ha ha lên, đã nhớ tới ra thân phận của vị lão gi này, chính là đại trưởng lão Cực Nhạc Tông lúc trước.
Trần Trấn nghe vậy, lúc này mới khôi phục nụ cười tươi như hoa, mừng rỡ nói:
- Từ bang chủ, ngài quả nhiên thiên tư xuất chúng, thực lực phi phàm, vẻn vẹn mười năm liền từ chỗ đó trở về, đồng thời còn bước vào Đại Thừa kỳ, thực sự là đáng mừng.
- Không dám, đúng rồi, những người khác đâu? Tại sao không thấy bọn họ?
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, cười nói.
- y. . .
Nụ cười trên mặt Trần Trấn cứng đờ, khổ sở nói: "Từ bang chủ, những người khác đều không còn ở đây, ngài trở về chậm rồi.
- Cái gì?
Trong nháy mắt, Từ Khuyết trợn to hai mắt, khí thế trên người bỗng nhiên bùng phát ra.
Những người khác không còn ở đây?
Lời này có ý gì? Chẳng lẽ đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
- Bang chủ, trước tiên ngài đừng có gấp, nghe lão hủ nói một chút.
Trần Trấn vội mở miệng nói:
- Những người khác đều theo phu nhân Khương Hồng Nhan của ngài rời đi, đi về Lâm Tiên giới. Nếu như ngài trở về sớm một năm thì tốt rồi, nếu thế thì có thể gặp lại bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ đã rời đi, chúng ta cũng không liên lạc được với bọn họ nữa.
- Hả? Là đi Lâm Tiên Giới? CMN, đại trưởng lão, ngươi nói chuyện có thể đừng dọa người như thế được không.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, lúc này mới đen mặt lại nói, suýt chút nữa đã bị dọa sợ.
- Vâng vâng vâng, bang chủ nói phải, lão hủ nhất thời nóng ruột nói sai, nhưng. . . bang chủ, ngài vẫn nên gọi ta lão Trần đi, ta đã không còn là trưởng lão Cực Nhạc Tông nữa, bây giờ cả tông chủ Cực Nhạc Tông chúng ta đều là một thành viên Tạc Thiên Bang rồi.
Trần Trấn cười khổ nói.
- Ồ? Các ngươi có tính giác ngộ rất cao nha, cũng gia nhập Tạc Thiên Bang cả rồi à? Không đúng không đúng, trước tiên nói cho ta một chút đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn họ đều chạy tới Lâm Tiên Giới? Lúc trước nói là sẽ cứu ta mà?
Từ Khuyết lát sau mới phản ứng lại, lúc trước trước khi đám Husky rời đi, đã nói sẽ trở lại cứu hắn, không nghĩ tới lúc này mới bao nhiêu năm, toàn bộ lại chạy tới Lâm Tiên Giới.
Mấu chốt là còn do Khương Hồng Nhan dẫn đầu?
- Từ bang chủ, việc này nói rất dài dòng nha, không bằng trước tiên tiến vào phòng nghị sự ngồi xuống, thuộc hạ sẽ nói hết tất cả cho ngài.
Trần Trấn chắp tay nói ra.
- Được, dù sao mọi người đều đi rồi, không vội nhất thời, trước tiên xem xem chỗ này phát triển thế nào.
Từ Khuyết ngược lại cũng nghĩ thoáng, biết đám người Khương Hồng Nhan không xảy ra việc gì liền an tâm, lúc này gật gật đầu, để Trần Trấn dẫn đường.
Dưới sự chen chúc của đoàn người, Từ Khuyết được đón vào phân bộ Tạc Thiên Bang, đi đến phòng nghị sự.
Sau khi dâng trà bánh, Trần Trấn bắt đầu kể chuyện lúc trước xảy ra từ khi ra khỏi Táng Tiên Cốc.
Từ Khuyết nghe mà kinh sợ, suýt chút nữa đã từ trên ghế té xuống, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một tiếng:
- Tiểu Hồng Nhan nhà ta lợi hại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận