Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 839: Ngươi Nghe Ta Nói

Trong thời gian ngắn, Tằng Đại Phật Gia nghẹn họng không biết nói gì, đứng tại chỗ cùng Từ Khuyết mắt to trừng mắt nhỏ, nửa câu cũng không nói ra được.
Y không nghĩ tới, Từ Khuyết nói tới kẻ thù, lại là một trong mấy người chí cường của Huyền Chân đại lục.
Tuy rằng Tằng Đại Phật Gia y cũng là một người trong đó, nhưng cũng bởi vì thực lực càng mạnh, sau khi đứng ở nơi càng cao, lá gan của mọi người cũng sẽ càng nhỏ lại.
Nếu như không phải có thâm cừu đại hận gì, mấy người trên đỉnh cao hoàn toàn không muốn giao chiến.
Dù sao đạt đến cấp bậc này, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Tiên Nhân Cảnh, nếu như đại chiến lẫn nhau, cũng chỉ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương, thậm chí còn có khả năng bị kẻ thù thừa lúc vắng mà vào, thực sự không cần thiết.
Nhưng vấn đề là y đã đáp ứng với Từ Khuyết, sẽ xuất thủ một lần, hiện tại muốn cự tuyệt đã chậm, chỉ có thể lâm vào tình thế khó xử, cảm thấy không biết phải làm sao.
- Vào bên trong rồi nói.
Tằng Đại Phật Gia khoát tay áo một cái, vẻ mặt nghiêm nghị ôm lấy tiểu Phật nữ cất bước đi vào Phật tháp.
Từ Khuyết cười nhẹ nhìn Khương Hồng Nhan trong đám người, rồi lập tức cất bước đi theo.
Khi hắn vừa đi vào trong nháy mắt, lập tức có mấy chục tên võ tăng chạy tới, trực tiếp phong tỏa Phật tháp, ngăn cản những người khác tới gần.
Lúc này, trên mặt Phật gia mới miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười:
- Tiểu hữu, ngươi... ngươi không nói đùa chứ?
Y ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Từ Khuyết, rất hi vọng đây thật sự chỉ là chuyện đùa.
Từ Khuyết nhất thời cười nhạt, vỗ tay nói:
- Ha ha ha, lợi hại lợi hại, Phật gia quả thực thông tuệ hơn người, không sai, ta vừa nãy đúng là nói đùa. Kỳ thực đồ vật trong bảo khố ta đều muốn, không thể cùng ngươi chia chín một.
Đậu!
Nghe hắn nói thế, khóe miệng Tằng Đại Phật Gia co giật, suýt nữa bị tức đến phun máu.
Vừa nghe được nửa câu trước, y còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe đến nửa câu nói sau thì nhịp thở lại lập tức rối loạn, suýt chút nữa y đã tắt thở vì đau tim.
Ta nói với ngươi là chuyện thánh thượng kìa, ai muốn hàn huyên với ngươi về bảo khố?
- Tiểu hữu, việc này ngàn vạn không thể đùa được đâu. Thực lực thánh thượng không kém ta, huống hồ... con gái y chính là nữ đế hiện nay, đã bế quan mấy trăm năm, làm sao có thể là phu nhân của ngươi?
Tằng Đại Phật Gia trực tiếp lựa chọn truyền âm, hết sức cẩn thận, sợ nội dung nói chuyện bị người hữu tâm nghe lén được.
- Bế quan mấy trăm năm? Ha ha, có một số việc nói ra, sợ rằng sẽ khiến các ngươi giật cả mình đấy.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người đi ra cửa lớn Phật tháp.
Hắn đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía Khương Hồng Nhan trong đám người, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay:
- Phu nhân, tới đây một chút, Phật gia nói có lễ ra mắt muốn tặng cho ngươi.
Móa!
Tằng Đại Phật Gia nhất thời trừng lớn hai mắt, bản tọa nói muốn tặng đồ vật lúc nào?
Vừa mới lừa ta một cây Tiên Ẩn Thảo, hiện tại lại hãm hại tiếp?
Nhưng sau một khắc, tkhi Khương Hồng Nhan từ trong đám người bước ra, Tằng Đại Phật Gia đã hoàn toàn choáng váng.
Lúc trước Khương Hồng Nhan vẫn mang theo mặt nạ da người, chỉ là khi nàng đi tới Phật tháp đã quay đã âm thầm tháo mặt nạ ra, lộ ra dung mạo thực sự.
- Phật gia, đã lâu không gặp.
Khương Hồng Nhan cười nhạt một tiếng, dáng vẻ vô cùng đoan trang tao nhã, ung dung hoa quý, khí chất đế vương bẩm sinh trên người nàng khiến nàng như như đấng chí tôn.
Tằng Đại Phật Gia trực tiếp á khẩu không trả lời được.
Nhiều năm trước, y thực sự đã từng gặp vị nữ đế này, vì thế bây giờ có thể nhận ra được, người trước mắt này cùng với nữ đế năm đó giống nhau như đúc, thậm chí khí chất trên người cũng chưa từng thay đổi.
Duy nhất khiến y kinh ngạc chính là cảnh giới thực lực của vị nữ đế này, tựa hồ không còn cường đại như năm đó, chỉ còn Độ Kiếp kỳ tầng ba.
- Tằng mỗ gặp qua Thánh Tôn.
Tằng Đại Phật Gia khẽ cười khổ, cúi chào tượng trưng.
Kỳ thực lấy thân phận của y đã không cần tuân theo quy củ của Thông Thiên Quốc, nhìn thấy đế vương cũng không cần hành lễ, nhưng bây giờ nể mặt Từ Khuyết, y vẫn khách khí một phen.
- Như thế nào, hiện tại tin tưởng lời nói của ta rồi chứ? Ài, lão Phật à! Không phải ta nói ngươi, mọi người đều quen biết như thế, tại sao ngươi lại hoài nghi ta chứ? Ngươi nhìn khuôn mặt đẹp trai này một chút, ta có giống loại người chuyên nói lời hoang đường không?
Từ Khuyết nói, vỗ vỗ gò má của chính mình.
Tằng Đại Phật Gia không khỏi tức đến xạm mặt lại, hận không thể lớn tiếng nói một câu "giống"!
Nhưng lúc này y không còn tâm tình, Khương Hồng Nhan xuất hiện khiến y hoàn toàn tin tưởng mục đích của Từ Khuyết, trăm phần trăm chính là muốn thánh thượng.
Nhưng đối với y mà nói, quyết định này thực sự quá khó khăn.
Nếu đánh thắng thì tốt, vạn nhất đánh thua, chỉ sợ Vạn Phật Môn của y sẽ cửa nát nhà tan.
- Phật ca, đừng ủ rũ mặt mày, không phải chỉ là một thánh thượng sao? Có cái gì phải sợ, nhân vật như chúng ta bây giờ hẳn đã coi nhẹ sinh tử, không phục liền đánh!
Từ Khuyết đưa tay vỗ lên bả vai Phật gia, dáng vẻ như quen thân từ lâu đang khuyên nhủ.
Hơn nữa Từ Khuyết xưng hô với hắn cũng thay đổi, từ Phật gia thành lão Phật, hiện tại lại biến thành Phật ca.
Nhưng Phật gia căn bản không có tâm tư để ý những thứ này, y cười khổ lắc đầu nói:
- Tiểu hữu, ngươi có thể coi nhẹ sinh tử, nhưng ta không thẻ. Nếu ta xảy ra chuyện gì, tiểu Phật nữ biết làm sao bây giờ?
- Không sao hết, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc con bé.
Từ Khuyết lúc này vỗ ngực, nghiêm túc bảo đảm nói.
Phật gia nghe xong suýt chút nữa đã muốn xông đánh chết hắn.
Nói đùa, ngươi tới chăm sóc? Vậy tiểu nữ nhà ta chẳng phải sẽ bị ngươi dạy thành nữ lưu manh luôn sao?
Huống chi lời này cũng không đúng, nói là cùng đi đế cung, dựa vào cái gì chỉ có ta chết, ngươi còn có thể sống?
- Ài, tiểu Phật à, ngươi nghe ta nói, có một câu châm ngôn rất hay, không vào hang hổ sao bắt được hổ con, nếu ngươi giúp ta, nói không chừng ta có biện pháp giúp ngươi đánh vỡ ràng buộc, nỗ lực đạt tới Tiên Nhân Cảnh đấy.
Lúc này Từ Khuyết mở miệng lần nữa, ý tứ sâu xa tung một chiêu mê hoặc.
Tằng Đại Phật Gia nghe vậy quả nhiên có phản ứng, con ngươi lóe lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng về Từ Khuyết:
- Tiểu hữu, chẳng lẽ ngươi nói chính là cây Thành Đạo Thụ của thánh thượng? Chẳng lẽ... ngươi đồng ý cho ta Thành Đạo Quả?
- Không không không, Thành Đạo Quả ta phải lấy, kẻ điên kia sở dĩ có thể bồi dưỡng nên Thành Đạo Thụ, chính là vì đoạt một tia hồn phách của phu nhân ta cho vào, vì thế không thể tặng cho ngươi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái.
- Cái gì?
Tằng Đại Phật Gia nhất thời biến sắc, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Hiển nhiên, y muốn hỏi Khương Hồng Nhan xem lời của Từ Khuyết có phải là thật hay không, thánh thượng có phải là thật sự làm ra chuyện khiến nhân thần cộng phẫn này hay không?
Khương Hồng Nhan biểu hiện vẫn bình tĩnh như nước, thanh nhã đoan trang, không có chút rung động nào gật đầu.
- Chuyện này...
Lúc này Tằng Đại Phật Gia mới chấn động, há miệng, lại phát hiện không biết nên nói cái gì cho phải.
Y thật sự không nghĩ tới, thánh thượng vì muốn bồi dưỡng Thành Đạo Thụ, lại có thể xuống tay tâm ngoan thủ lạt như vậy.
- Tiểu hữu, đã như vậy, ngươi giúp ta đánh vỡ ràng buộc đột phá cảnh giới đây như thế nào đây?
Cuối cùng, Tằng Đại Phật Gia vẫn đem trọng điểm vấn đề dẫn trở về đề tài chính.
Bởi vì Từ Khuyết đưa ra điều kiện khiến y động lòng, đánh vỡ ràng buộc, đột phá đến Tiên Nhân Cảnh, đây là mục tiêu cuối cùng mà bao nhiêu người đều theo đuổi.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, thủy chung không có ai có thể thành công, bởi vì đến cảnh giới như bọn họ, muốn tiến them một bước, trừ phi có được Thành Đạo Quả hoặc là Tiên Cốt Quả, bằng không thực sự là chỉ nói chuyện viễn vông.
Nhưng hiện tại lời Từ Khuyết nói khiến y gần như sắp từ bỏ mục tiêu, lại lần nữa dấy lên hi vọng, có chút muốn mạo hiểm thử một lần.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tằng Đại Phật Gia, khóe miệng Từ Khuyết nhất thời hơi giương lên.
Con ngươi đen như mực lóe qua một tia thâm ý, cười nhạt nói:
- Đồ vật có thể giúp ngươi đột phá cảnh giới, chính là đặc sản bí chế độc môn của Tạc Thiên Bang, tên của nó gọi là siêu cấp Orleans chi vô địch đùi gà chung cực bảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận