Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 805: Hắn Là Phúc Của Nhân Tộc Ta

Lời nói của Từ Khuyết lấy chân nguyên bàng bạc hô lên, hầu như vang vọng hơn nửa mảnh chiến trường, rõ rõ ràng ràng truyền vào trong tai của tất cả mọi người.
Trong chốc lát, vô số thiên Thú Nhân tộc ở đây đều sửng sốt.
Thư nguyền rủa?
Chờ đã, cái tên này làm sao biết chuyện thư nguyền rủa?
Đậu phộng, lẽ nào thật sự là cái tên đáng băm ngàn đao này làm ra?
CMN...
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, ngay lập tức dẫn phát ra vô số tiếng gào thét nổi giận.
- Là hắn làm ra!
- Hóa ra là hắn làm ra!
Vô số cự nhân tráng hán cao hơn hai mét đột nhiên chỉ vào Từ Khuyết, lên tiếng rống to.
Vẻ mặt của mấy tên tráng hán này giống như từng bị Từ Khuyết đè ở trên giường bắt nạt, bên trong uất ức mang theo tràn đầy phẫn hận và xấu hổ.
Bởi vì thư nguyền rủa này, bọn họ từ xem thường cho tới lo lắng sợ hãi, kinh hoảng sống qua ngày, cuối cùng còn bởi vậy bị tướng lĩnh gọi từng người lên, tặng một trận đánh đập.
Cuối cùng náo loạn nửa ngày, mọi người hợp lại mà tính toán, mới biết tất cả đều chỉ là trùng hợp.
Cái gọi là thư nguyền rủa quỷ quái gì kia, căn bản không thể tin!
Vì thế bọn họ chịu phạt, tất cả đều là nhận không, mãi đến tận trước khi xuất chinh một ngày, trong doanh địa vẫn còn có vô số người đang điều tra thư nguyền rủa đến cùng là do ai làm ra, xin thề một khi bắt được người gây sự kia, nhất định sẽ ngàn đao bầm thây.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên Nhân tộc đột nhiên xuất hiện nói thư nguyền rủa là do hắn làm ra, còn cười bỉ ổi nói có gan liền đi đánh hắn.
Mẹ nó chứ, việc này sao có thể nhịn?
Lão tử đánh chết ngươi!
- Aaaa!
- Lên, cùng tiến lên!
- Giết chết hắn!
Trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ đều gầm thét lên giết hướng về phía Từ Khuyết.
- Không nên xúc động, tiểu tử này là cố ý, chúng ta nhịn một chút, trước hết giết những người khác!
Có người duy trì tỉnh táo, la lớn.
Nhưng loại thanh âm này rất nhanh đã bị nhấn chìm ở bên trong tiếng gào thét to lớn.
Nhịn?
Nhịn tiêu nhịn tiểu cũng không thể nhẫn nhịn tên tiểu tử này!
Lúc này lửa giận cùng phẫn hận đã công kích lý trí bọn họ, từ lâu đã không để ý quy tắc chiến trường, trực tiếp như nước vỡ đê vọt tới.
Bên trong đám Thiên Thú Nhân thậm chí còn có mấy tên tướng lĩnh Độ Kiếp kỳ tỏ vẻ tức giận, hiển nhiên cũng là một trong những người bị hại do sự kiện thư nguyền rủa kia.
- Ha ha ha, đến đây đến đây, đến đánh ta đi! Ta nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay hoặc là các ngươi giết ta, hoặc là ta giết các ngươi, ai cũng đừng hòng cản được ta!
Đối mặt với thiên quân vạn mã, Từ Khuyết vẫn lộ ra nụ cười bỉ ổi như cũ, cực kỳ muốn ăn đòn nói ra lời hung ác, còn vẫy tay hướng về Thiên Thú Nhân tộc.
Loại cử động trào phúng kịch liệt này chình là hành động đổ thêm dầu vào lửa, làm đám Thiên Thú cự nhân càng mất đi lý trí, hận không thể xé nát Từ Khuyết.
Nhân tộc bên này đều choáng váng, đầu óc mơ hồ.
Trước một giây bọn họ còn cùng Thiên Thú cự nhân đánh cho có qua có lại, không hề đoạn hậu lui lại, kết quả là bởi vì một câu "Thư nguyền rủa" gì đó của Từ Khuyết, những Thiên Thú cự nhân kia đột nhiên rầm một cái liền toàn bộ xông tới Từ Khuyết, lưu lại bọn họ sững sờ tại chỗ.
Đây là có chuyện gì?
Chúng ta nhiều người như vậy, còn chưa đủ quan trọng bằng một câu trào phúng của người ta?
Tiểu tử kia đến cùng đã làm chuyện thất đức gì với Thiên Thú Nhân tộc?
Mà lúc này Khương Hồng Nhan biết ngọn nguồn sự việc, mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
Dù cho thực lực của nàng mạnh mẽ, cũng không nắm chắc có thể hoàn hảo không chút tổn hại đối kháng với đại quân Thiên Thú cự nhân đáng sợ như thế.
- Từ Khuyết, phải cẩn thận đấy.
Khương Hồng Nhan mở miệng nhắc nhở, đồng thời trên tay ngọc lướt ra ánh sáng màu vàng óng ánh thánh khiết, chuẩn bị ra tay.
Từ Khuyết lại biến sắc mặt, vội kinh hô:
- Đừng đừng, tiểu cô nương ngươi tránh ra, đừng cướp quái với ta.
Nói xong, hắn vội vội vàng vàng ngăn ở trước mặt Khương Hồng Nhan, một tay giơ kiếm, một tay nắm thành quyền, hung hăng công kích về phía thiên quân vạn mã Thiên Thú Nhân tộc.
Khương Hồng Nhan lập tức choáng váng, nói:
- Tiểu tử, lúc như thế này không cần bảo vệ ta, để ta ra tay giúp ngươi!
- Không cần, ngươi đứng ở phía sau ta là được rồi, ngoan.
Từ Khuyết ngoái đầu nhìn lại, lộ ra nụ cười xán lạn.
Đùa gì thế, thật vất vả mới kéo tới nhiều quái như vậy, tất cả đều là kinh nghiệm đó.
Ta có thể thăng cấp tới Hợp Thể kỳ hay không, liền phải xem đám quái này, làm sao có thể phân quái cho ngươi được.
Khương Hồng Nhan lại cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn bóng lưng của Từ Khuyết, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại tình cảnh độ kiếp năm đó.
Nàng vốn không chống đỡ nổi lượt thiên kiếp đó, nhưng Từ Khuyết giống như bây giờ vậy, việc nghĩa chẳng từ nan đứng ở trước mặt nàng, lấy bóng người gầy gò này, vì nàng đẩy lên một mảnh trời.
Nghĩ tới đây, Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng nở nụ cười, gật gật đầu, không tiếp tục ra tay nữa, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Từ Khuyết.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã đem tất cả tinh lực tập trung vào trên hàng ngàn hàng vạn Thiên Thú cự nhân ở trước mắt.
Mỗi một kiếm chém xuống, đều đánh bay đám lớn cự nhân.
Sau đó Bức Vương Quyền nổ ra, lay động hư không, thiên địa vặn vẹo, làm vô số Thiên Thú cự nhân Hợp Thể kỳ hóa thành mưa máu, trên bầu trời giống như nổ tung từng quả pháo hoa màu đỏ, rơi xuống như mưa.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết cường giả Hợp Thể kỳ siêu cấp, thu được 20 triệu điểm kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết cường giả Hợp Thể kỳ siêu cấp, thu được 20 triệu điểm kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết tu sĩ bán bộ Độ Kiếp kỳ, thu được 40 triệu điểm kinh nghiệm!
...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 10 ngàn điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 12 ngàn điểm trang bức!
...
Âm thanh thông báo của hệ thống không ngừng vang lên, kinh nghiệm tăng vọt, cảnh giới cũng bắt đầu đột phá.
Từ Luyện Hư kỳ tầng ba, đến Luyện Hư kỳ tầng bốn, Luyện Hư kỳ tầng năm...
Đồng thời điểm trang bức tiêu hao do hắn triển khai Bức Vương Quyền không chỉ không bị hao tổn, ngược lại còn vơ vét thêm một khoản lớn.
Cuối cùng, ở lúc vừa vặn sắp xung kích Luyện Hư kỳ tầng thứ sáu, Từ Khuyết rốt cục ngừng lại.
Đạo uẩn đã dùng hết rồi.
Bức Vương Quyền không có cách nào tiêp tục triển khai nữa.
Toàn bộ chiến trường chảy đầy máu màu đỏ tươi, máu chảy thành sông, vô số Thiên Thú cự nhân bị hắn giết chết, liền thi thể đều không có cách nào tiếp tục tồn tại.
Đổi thành dĩ vãng, kẻ địch sớm đã bị doạ lui.
Nhưng tính cách của Thiên Thú Nhân tộc vốn hung tàn, căn bản không biết cái gì gọi là sợ, loại tình cảnh máu tanh này càng kích thích thú tính của bọn họ trở nên càng cuồng bạo.
- Giết!
Vô số Thiên Thú cự nhân gào thét kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, mù quáng vọt tới Từ Khuyết.
Tu sĩ Nhân tộc đã lui tới biên giới chiến trường chính, cũng đã trợn mắt ngoác mồm.
Chẳng ai nghĩ tới, thiếu niên Luyện Hư kỳ này, thực lực lại khủng bố như vậy.
Vẻn vẹn lấy sức một người lại chém giết nhiều Thiên Thú cự nhânnhư vậy!.
- Thật quá đáng sợ!
- Người phụ nữ Độ Kiếp kỳ phía sau hắn chưa từng ra tay, nhưng lại có chiến công như thế.
- Người này đến cùng là có lai lịch gì?
- Chỉ bằng vào số lượng Thiên Thú cự nhân hắn giết ngày hôm nay, đủ để so với công lao hai ngày gộp lại trong dĩ vãng của tất cả mọi người chúng ta nha.
- Sau khi về nơi đóng quân nhìn Binh Tướng Bảng một chút, xem thứ tự của ai tăng lên nhanh nhất là biết được thôi.
- Nhân tộc ta có thiếu niên này, thực sự là trời ban phúc xuống!
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc trên chiến trường cảm khái nói.
Mà trên tường thành Nhân tộc, một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, người mặc tử kim khôi giáp, mắt hổ lấp lánh, cũng đang nhìn kỹ Từ Khuyết ở bên trong chiến trường.
- Người này thiên phú dị bẩm, là một hạt giống không tệ, nhanh chóng tra rõ thân phận của hắn, bản soái phải đem hắn nhét vào Thần Tử Doanh.
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
Người bên ngoài lập tức biến sắc mặt, vội vàng trả lời:
- Tướng soái, người này khoác khôi giáp ra chiến trường, bên hông còn mang theo thân phận bài, nhất định đã gia nhập quân đội của thánh thượng, chúng ta cướp người như vậy, e rằng không hay lắm đâu?
- Hừ, thánh thượng chó má gì, y thật coi mình là đế hoàng của cả Nhân Tộc sao?
Người đàn ông trung niên lúc này hừ lạnh một tiếng, con ngươi lạnh như băng nói:
- Bản soái nếu không phải vì rèn luyện tướng sĩ Thần Tử Doanh, lần này căn bản không thể đến trợ giúp y bảo vệ mảnh đất này, bây giờ chỉ là muốn một người của y mà thôi, chẳng lẽ y còn dám không nể mặt mũi bản soái?
- Chuyện này...
Người bên ngoài có chút chần chờ.
Người đàn ông trung niên lúc này xoay người lại, trợn mắt nhìn.
Người bên ngoài lập tức sợ hết hồn, vội chắp tay nói:
- Thuộc hạ ngay lập tức sẽ đi điều tra thân phận của thiếu niên kia.
Nói xong liền cấp tốc lui xuống.
Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng người kia rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu một cái, lạnh giọng nói nhỏ:
- Xem ra những năm này ta quá biết điều, thật để cho lão già kia che mất danh tiếng.
Lập tức, ánh mắt của ông ta mới lần nữa quét về phía chiến trường, nhìn Từ Khuyết đã ngừng chém giết, thần tình trên mặt mới hơi có vẻ hòa hoãn, vui mừng nói:
- Người này có thiên tư như vậy, thật là sự may mắn của Nhân tộc ta, nếu chiêu mộ hắn vào Thần Tử Doanh, tất phải bồi dưỡng cẩn thận...
Nói còn chưa dứt lời, người đàn ông trung niên lại đột nhiên choáng váng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Trên chiến trường, Từ Khuyết đã tiêu hao hết đạo uẩn, đang điên cuồng chạy trốn.
Hắn nắm tay Khương Hồng Nhan, cực kỳ chật vật từ bên trong vòng vây của đám Thiên Thú Nhân tộc vọt ra, điên cuồng chạy về thế lực Nhân tộc bên này, từ lâu không còn loại thô bạo một người giữ quan vạn người không phá nổi lúc trước kia.
- CMN, cái tên này sao lại chạy?
- Chân nguyên trên người hắn rõ ràng còn rất bàng bạc mà?
- Xem ra là những Thiên Thú cự nhân này đã phát điên, hắn khó có thể chống đối.
- Ồ, mau nhìn tay của hắn, hắn đang sờ dưới khố mình kìa!
- Hình như là đang móc đồ vật gì đó!
- Đậu phộng, là một tấm bùa, hắn muốn làm gì?
- Không đúng, lẽ nào là có đấu pháp mới gì đó?
Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc đều ngạc nhiên, lập tức lại trở nên hưng phấn, con mắt tỏa ánh sáng.
Phương thức Từ Khuyết giết địch lúc trước đã sớm làm bọn họ nhìn tới mệt mỏi, mỗi lần đều là một kiếm một quyền, lập tức đánh chết mảng lớn Thiên Thú cự nhân, lúc vừa bắt đầu nhìn còn rất trâu bò, nhưng dần dần cũng đã giảm nhiệt, cảm thấy khô khan.
Bây giờ Từ Khuyết lấy ra một tấm bùa chú, không khỏi để mọi người tràn ngập chờ mong.
Liền ngay cả người đàn ông trung niên tướng soái đang quan chiến trên tường thành kia, trên mặt cũng hiện lên một vệt vui mừng cười nhạt:
- Đến đây đi, thiếu niên, liền để bản soái nhìn, ngươi còn có thủ đoạn kinh người gì!
Vèo!
Lúc này, Từ Khuyết một tay bấm lấy phù lục, một tay nắm Khương Hồng Nhan, đột nhiên lên tiếng quát to:
- Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phát y khứ, thâm tàng công dữ danh! (Vế sau: xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng công và danh)
Nói xong, Thần Hành Độn Tẩu Phù trên tay hắn lóe lên, hư không hơi vặn vẹo.
Lập tức bá một cái, hai người trong nháy mắt biến mất tại chỗ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong phút chốc, toàn trường đột nhiên rơi vào khoảng lặng.
Bất kể là Thiên Thú cự nhân đang phát điên hay là tu sĩ Nhân tộc lòng tràn đầy chờ mong, tất cả đều há hốc mồm.
Thậm chí là vị trung niên tướng soái thân phận phi phàm kia cũng suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Xong chuyện phủi áo đi?
Thâm tàng công và danh?
Kháo em gái ngươi chứ mà xong chuyện phủi áo ra đi, việc này căn bản chưa xong mà.
Kháo em gái ngươi chứ mà thâm tàng công và danh, cần ngươi giấu công danh?
Cmn ngươi trở lại cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận