Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 480: Còn Dám Tới Gây Chuyện?

- Cái gì?
Từ Khuyết trợn to mắt tại chỗ, tỏ vẻ khiếp sợ.
Mặt đất lõm xuống một mảnh?
CMN, Tô chưởng môn cũng quá buông thả đi? Lại còn có một mặt như vậy?
Ồ, chờ chút, hình như là không đúng rồi. Tô chưởng môn nhìn qua cũng không giống loại người như vậy...
Từ Khuyết lúc này kịp phản ứng lại, Tô Vân Lam nhìn qua vô cùng chính phái, đồng thời cũng tương đối bảo thủ, không có lý do gì sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Việc này nếu như đổi thành Nhã phu nhân thì cũng rất bình thường, nhưng đổi thành Tô chưởng môn, Từ Khuyết có điểm không thể tin được.
Lông mày hắn nhíu lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn về phía nữ đệ tử kia hỏi:
- Khặc khặc, ngươi nói Tô chưởng môn ướt một mảnh, là chảy nước mắt sao?
- Đúng vậy.
Nữ đệ tử kia ra vẻ chuyện đương nhiên gật gật đầu, thậm chí còn hơi nghi hoặc một chút, hỏi ngược lại:
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, chẳng lẽ ta mới vừa nói bậy? Ngoại trừ rơi lệ, còn có ý tứ gì khác sao?
- Không có, đương nhiên không có, người chính trực thuần khiết giống như ta vậy, vừa nghe liền biết là chảy nước mắt.
Từ Khuyết vỗ ngực, nghĩa chính ngôn từ nói.
- Thì ra là như vậy.
Nữ đệ tử kia cũng gật gật đầu.
Từ Khuyết nhìn về phía những người khác, nghiêm mặt nghiêm túc nói:
- Các ngươi đều nghe rõ chứ, Tô chưởng môn là mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, ai hiểu lầm, chính là tâm linh không thuần khiết, đều cần kéo đi điện liệu, hiểu chưa?
- A? Nha... hiểu rồi hiểu rồi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, cứ việc căn bản không nghe rõ Từ Khuyết đang nói cái gì, nhưng vẫn phối hợp gật đầu liên tục.
...
Sau đó, đoàn người lại tiếp tục đi ra, không lâu lắm, rốt cục đã trở lại Thái Dịch Phái.
Từ Khuyết lại một lần mở mang tầm mắt.
Lúc trước hắn đến Thái Dịch Phái, toàn bộ môn phái đều vô cùng đơn sơ, thậm chí còn có không ít căn phòng bị thiếu tu sửa lâu năm, vách tường bị tổn hại, mọc đầy tơ nhện.
Nhưng hiện tại, toàn bộ môn phái đều rực rỡ hẳn lên, hết thảy các căn phòng đều được tân trang lại một lần nữa, vách tường quét sơn trắng mới, khắp nơi đều không nhiễm một hạt bụi, tiên phong lượn lờ, rốt cục có một loại cảm giác của tiên môn.
Chỉ có vị trí sơn môn vẫn tổn hại nghiêm trọng như trước, đồng thời còn bày ra một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, chính là khẩu hỏa pháo lúc trước Từ Khuyết dùng để đẩy lùi đám Ma Môn kia, đồng thời những vết tích chiến đấu kia, đều được bảo lưu lại.
Cả khối sơn môn bị cô lập ra, đơn độc tạo thành một địa điểm ngắm cảnh, người đi đường nối liền không dứt.
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, bây giờ nơi này đã trở thành nơi mà thế nhân kính ngưỡng kỷ niệm ngài, Thái Dịch Phái cũng bởi vậy mà đạt được không ít Linh Thạch, hấp dẫn không ít đệ tử mới bái môn, hơn nữa sơn môn cũng đã chuyển qua phía đông.
Một tên đệ tử nhiệt tình giải thích.
- Không tồi không tồi, Tô chưởng môn của các ngươi rất có đầu óc kinh doanh.
Từ Khuyết gật đầu tán thưởng liên tục.
Tô Vân Lam làm như vậy, không chỉ để cho Thái Dịch Phái được lột xác, cũng làm cho tiếng tăm của môn phái tăng mạnh, bức cách tràn đầy, tuy những du khách này là vì Thần Uy Sung Năng Pháo mà đến, nhưng tên của hai người Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm cùng Từ Khuyết đã trở thành truyền kỳ ở Hỏa Nguyên Quốc.
Cách đó không xa, một ít đệ tử cũ đang mang theo đệ tử mới tập luyện pháp quyết, Từ Khuyết được mấy người tùy tùng đi đến, lập tức hấp dẫn chú ý của không ít đệ tử mới.
Rất nhiều người đều không thể nhận ra Từ Khuyết, nhưng đệ tử cũ liền không giống, lúc này mặt lộ vẻ kinh ngạc, chợt mừng lớn nói:
- A! Tiêu Viêm thiếu hiệp! Ngươi... ngươi rốt cục trở về rồi!
Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử mới đều kinh hãi.
- Cái gì? hắn chính là Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm sao?
- Oa, quả nhiên giống hệt như trong lời đồn, một thân áo bào đen, khí chất phi phàm.
- Thực sự là không nghĩ tới, hắn chỉ có chừng ấy tuổi mà thôi.
- Nhìn qua tuổi tác chỉ xấp xỉ chúng ta mà thôi, lại có thể gia nhập Tạc Thiên Bang, thật là làm cho người ước ao.
- Đâu chỉ thế. Hắn ở phương diện luyện khí đã có trình độ như thế, thậm chí chúng ta khó có thể nhìn theo bóng lưng.
...
Rất nhiều đệ tử mới cực kỳ hưng phấn, bọn họ gia nhập Thái Dịch Phái, cũng là bởi vì mộ danh Thần Uy Sung Năng Pháo của Từ Khuyết mà đến, đều muốn có một ngày có thể mượn cơ duyên này, gia nhập Tạc Thiên Bang.
Bây giờ "Tiêu Viêm" xuất hiện, bọn họ làm sao không kích động cho được
Lập tức, một đám người chen chúc nhau mà đến, đồng thời vẫn là đệ tử cũ dẫn đầu.
Lập tức, Từ Khuyết liền bị vô số "Mê đệ" cùng "Mê muội" vây quanh.
Husky trên toàn bộ hành trình bị người bỏ quên, thậm chí còn bị bỏ ra khỏi đoàn người, lập tức tỏ vẻ căm tức, chửi ầm lên.
- Mẹ, chen cái gì mà chen?
- Tiểu tử này có gì đặc biệt, các ngươi nhìn bản thần tôn anh tư như vậy, điểm nào không bằng... á á á đau quá, mẹ, ai đạp ta mấy cái thế?
...
Nhưng mà không ai để ý tới tiếng mắng của Husky, bởi vì tiếng mọi người la lên cái tên "Tiêu Viêm" này, đã sớm đem âm thanh của Husky đè ép rồi.
Từ Khuyết như được hóa thân làm thần tượng, tỏ rõ nụ cười thân thiết, nhìn điểm Trang Bức từng chút tăng lên, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
- Được rồi được rồi, trước tiên mang ta đi tìm Tô chưởng môn của các ngươi đi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, động viên mọi người.
Đồng thời, trong đầu hắn cũng tái hiện dáng người uyển chuyển cùng dung nhan kinh diễm của Tô Vân Lam. Cũng không biết hơn một năm nay, liệu nàng có biến hóa gì không?
Một tên đệ tử chắp tay, cười nói:
- Tiêu Viêm thiếu hiệp chờ chốc lát, trước khi tới, chúng ta đã phái người đến thông báo Tô chưởng môn trước rồi. Chắc hẳn Tô chưởng môn bây giờ đã biết tin tức rồi.
- Đâu chỉ thế thôi, Tô chưởng môn khả năng đã đang trang điểm rồi...
Một nữ đệ tử che miệng cười trộm.
Những đệ tử còn lại cũng đều nhìn về phía Từ Khuyết, lộ ra nụ cười ám muội.
Có thể thấy được Tô Vân Lam bình thường cùng những đệ tử này rất thân cận, bằng không bọn họ cũng không dám trêu đùa chưởng môn của mình.
Từ Khuyết vỗ lồng ngực một cái, nghiêm túc nói:
- A a, các ngươi nghĩ gì thế? Ta và Tô chưởng môn của các ngươi, tuyệt đối chỉ là có tình hữu nghị thuần khiết, khi đó từng đồng thời bắn qua Thần Uy Sung Năng Pháo, vì thế cũng miễn cưỡng xem như là có quan hệ thuần khiết.
Đám đệ tử vừa nghe thấy vậy, ý cười trên mặt lại càng nồng.
Nhưng vào lúc này, một tên nữ đệ tử vội vã chạy tới, tỏ vẻ hoang mang.
Một tên nam đệ tử thấy thế, không khỏi ngạc nhiên nói: - Tiểu Bích, không phải cho ngươi đi thông báo Tô chưởng môn sao? Làm sao một mình trở về?
Nữ đệ tử kia tỏ vẻ lo lắng nói:
- Không tốt, người của Thiên Võ Tông lại tới nữa rồi. Lúc ta đi tìm Tô chưởng môn, bị người của Thiên Võ Tông ngăn cản không cho vào.
- Cái gì?
Lúc này, đám đệ tử đều kinh hãi.
- Thiên Võ Tông tại sao lại đến đây?
- Bọn họ quá không kiêng dè gì, xem Thái Dịch Phái chúng ta cho là nơi nào, lại dám lén lút lẻn vào!
- Đáng ghét, đây chính là ỷ thế hiếp người mà.
- Nếu không phải là có Tiêu Viêm thiếu hiệp năm đó lưu lại Bát Quái Vạn Kiếm Trận cùng với Thần Uy Sung Năng Pháo, sợ là chúng ta sớm đã bị bọn họ diệt môn.
Mọi người căm phẫn sục sôi, rất là căm tức nói ra.
Từ Khuyết vừa nghe thấy ba chữ "Thiên Võ Tông", lập tức lông mày nhíu lại.
Thiên Võ Tông? Lại còn dám đến đây gây sự?
Muốn chết!
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, trầm giọng quát lên:
- Tất cả đệ tử Thái Dịch Phái nghe lệnh, đóng cửa thả chó!
"A?"
Đám đệ tử lập tức sửng sốt.
- Tiêu... Tiêu Viêm thiếu hiệp, chúng ta không có nuôi chó.
- Không sao hết, ta có! Husky, còn không mau tiến lên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận