Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1060: Người Quen Trong Táng Tiên Cốc

- Đậu phộng, bản thần tôn biết ngay là sẽ như vậy mà!
- Chà chà, còn tưởng rằng qua mười mấy năm không gặp, tiểu tử này đã học được thiện lương, không nghĩ tới vẫn là một bụng ý nghĩ xấu như trước.
Husky cùng Đoạn Cửu Đức liên tục lắc đầu, lộ ra vẻ ghét bỏ nói, tự nhận mình cùng Từ Khuyết không phải là cùng một con đường.
Trương Tố Nguyệt lộ ra vẻ ngơ ngác, dù cho nàng biết Từ Khuyết chính là một tên chuyên hãm hại người, nhưng cũng không nghĩ tới con hàng này trở mặt nhanh như vậy, trước một giây còn vui cười hớn hở nói chuyện tín nhiệm với người, một giây sau liền trực tiếp dùng phân thân tiến hành ám hại, ở sau lưng gõ ám côn, quả thực là quá bỉ ổi rồi.
- Các ngươi biết cái gì, đây gọi là hai lần bảo đảm, Thần Hồn Chủng Tử khẳng định sẽ giúp nàng xóa đi, nhưng cũng không thể để nàng đi ra ngoài như thế được.
Từ Khuyết cười nói, tiếp tục đánh ra thủ ấn, thật sự xóa đi Thần Hồn Chủng Tử bên trong hồn phách của nữ tử cầm roi dài.
Sau đó lại vung tay lên, chân nguyên bàng bạc cuốn nữ tử lên, giấu nàng trong một bụi cỏ ở một chỗ bí mật gần đó.
- Được rồi, có thể chuẩn bị xuất phát rồi.
Làm xong tất cả những thứ này, Từ Khuyết mới triệt để yên tâm ra đi.
Hắn từ trước đến giờ không dễ dàng tin người khác, nếu như thật sự xóa đi Thần Hồn Chủng cho nữ tử cầm roi dài sau đó thả nàng rời đi, trời mới biết nàng có thể chạy đi mật báo hay không?
Vì thế trước khi bọn họ động thủ, ít nhất là phải bảo đảm nữ nhân này giữ im lặng.
- Ặc, tiểu tử, xuất phát thì không thành vấn đề, nhưng ở phía trước tối thiểu cũng có bảy, tám mươi Nhân Tiên Cảnh, như thế thì đánh như thế nào?
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ buồn khổ, ngẩng đầu nhìn về phía một ngọn núi lớn trước mắt.
Tuy nói là đã xông qua tiên trận, nhưng đám cường giả trên ngọn núi kia xác thực mới là vấn đề lớn.
Nếu như đối phương phân tán ở bên trong Táng Tiên Cốc tìm kiếm tạo hóa, ngược lại còn có thể ung dung một chút, có thể bắn tỉa từng người.
Nhưng bây giờ đám người kia đều tụ tập ở trên đỉnh núi khu vực trung tâm Táng Tiên Cốc, đang cùng ra tay phá giải mộ ấn, nếu như lỗ mãng xông lên như vậy, quả thực giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thực lực tổng hợp bây giờ của Từ Khuyết, nhiều lắm cũng chỉ có thể đồng thời đối kháng với sáu, bảy tên cường giả Bán Tiên cảnh, nhìn như ung dung tùy ý, nhưng nếu như nhân số của đối phương nhiều thêm hai, ba người nữa, thế cuộc sẽ hoàn toàn nghịch chuyển, sản sinh biến chất.
Bất luận là nhìn như thế nào, chuyến này đều không thể xông vào.
- Haizz, trận chiến này khó khăn nha!
Đoạn Cửu Đức thở dài, bước chân đã vô tình lui về phía sau, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Husky cũng không hẹn mà cùng đều đang lùi lại, lại còn quát to:
- Người thẳng thắn cương nghị như ta, cởi mở, không có gì phải sợ, tiểu tử ngươi lên trước đi, bản thần tôn ở phía sau giúp ngươi áp trận!
- Hai tên nhát gan các ngươi, nếu như dám chạy, ta là thiến các ngươi trước nhất! Mau mau, nghĩ lại xem có biện pháp gì không!
Lúc này Từ Khuyết trợn mắt nói.
- Đậu phộng, không có cách nào đâu! CMN đây căn bản không có cách nào đánh lại mà!
Trong nháy mắt Husky cùng Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ mặt đưa đám nói.
Trong lòng Trương Tố Nguyệt cũng thất kinh, lúc trước sau khi nhìn thấy Từ Khuyết dũng mãnh chém giết Bán Tiên cảnh như vậy, nàng cho rằng một chuyến này sẽ ổn thỏa, đại danh đỉnh đỉnh tổ hợp tam tiện "Khuyết Đức Cẩu" của Tạc Thiên Bang vừa xuất hiện, ai dám so tài?
Nhưng bây giờ nàng mới tỉnh táo lại, dù sao thì trên đỉnh núi kia cũng đều là Tiên Nhân, mỗi một người đều là tồn tại để cho tu sĩ ở tứ đại châu ngước nhìn mà không có cách nào với tới, bây giờ "Khuyết Đức Cẩu" hội hợp, bó tay toàn tập đối với đối phương cũng rất bình thường.
- Hả? Không đúng, làm sao lại mơ hồ cảm ứng được vài đạo khí tức quen thuộc?
Đột nhiên, Từ Khuyết hơi nhíu mày lại, ánh mắt đột nhiên cũng quét về phía đỉnh núi.
Tuy rằng Táng Tiên Cốc gọi là cốc, nhưng có sơn mới có cốc, trong này có vô số ngọn núi, núi non trùng điệp, là một mảnh thế ngoại không có người ở đã lâu.
Vị trí hiện tại của bọn họ ở trung tâm Táng Tiên Cốc ngọn núi này là cao nhất, nổi trội ở trong vô số dãy núi bốn phía, như hạc đứng giữa bầy gà.
Từ địa thế tổng thể tới xem, toàn bộ Táng Tiên Cốc chính là một cái phong thuỷ cách cục chúng tinh ủng nguyệt, tất cả linh khí cùng khí vận đều bị tụ tập đến bên trên ngọn núi này.
Lúc Từ Khuyết mới tiến vào, cũng bị những linh khí nồng nặc này hấp dẫn, nhưng bây giờ sau khi hắn đã từ từ thích ứng với hoàn cảnh của nơi này, mới đột nhiên cảm thấy được trên đỉnh núi không chỉ có khí tức của Tiên Nhân, cũng có không ít khí tức quen thuộc.
Đám "Tiên Nhân" trong này, Từ Khuyết có thể khẳng định là tuyệt đối chưa từng thấy bao giờ, vì thế có thể làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, nhất định là có người quen.
- Ồ, bản thần tôn cũng ngửi thấy được một ít mùi quen thuộc, hình như là người quen cũ.
Husky cũng sửng sốt một chút, nói.
- Nghe các ngươi vừa nói như thế, lão đầu ta cũng cảm ứng được rồi.
Đoạn Cửu Đức không cam lòng chịu thua, cũng nói theo.
Lông mày của Từ Khuyết lập tức cau đến càng sâu, ngọn núi này thực sự quá cao, lao thẳng vào trong mây, bọn họ ở phía dưới rất khó dùng thần hồn bao trùm đi qua, không có cách nào phân biệt rõ đến cùng những người quen kia là ai!
Nhưng Từ Khuyết lại mơ hồ cảm thấy bất an, tựa hồ bên trong vài đạo khí tức này, có người hắn rất quen rất để ý.
Ầm!
Lúc này, Từ Khuyết nhắm mắt lại, mi tâm hơi sáng lên, tỏa ra ánh vàng hừng hực, thần hồn trong nháy mắt tăng vọt, tràn tới đỉnh dãy núi.
- Liễu Tịnh Ngưng!
Ngay sau đó, Từ Khuyết bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên trên ngoại trừ khí tức của những "Tiên Nhân" kia, còn có khí tức của Liễu Tịnh Ngưng cùng những người khác của Cực Nhạc Tông, thậm chí còn có Đông Hoang Bạch gia cùng với người của các lớn thế lực nhỏ còn lại.
Bọn họ làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Là bị cưỡng bức chộp tới, hay là trở thành đồng lõa?
Trong lòng Từ Khuyết thất kinh, lấy sự hiểu rõ của hắn đối với Liễu Tịnh Ngưng, chắc chắn nàng không thể trợ Trụ vi ngược, nhưng Cực Nhạc Tông liền không nhất định, bản thân vị tông chủ Cực Nhạc Tông kia có chút không có tiết tháo.
- Cái gì? Tiểu tử, ngươi nói là Liễu Tịnh Ngưng ở phía trên?
Husky hỏi.
- Uh, không chỉ có nàng, Cực Nhạc Tông cùng những thế lực khác cũng có không ít người ở trên đó.
Từ Khuyết gật gật đầu.
Đoạn Cửu Đức nghe vậy sửng sốt một chút, nói ra:
- Kỳ quái, người của Cực Nhạc Tông làm sao đến đây? Trước đây lão đầu ta nghe nói Đông Hoang Bạch gia, Tiêu Diêu Lâu cùng Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái, cùng với Tứ Tượng Thanh Long Phái đều nương nhờ vào đám Tiên Nhân, nhưng Cực Nhạc Tông cùng Thiên Cơ Các không muốn đầu hàng, đều bị diệt môn.
Đông Hoang Bạch gia, Tiêu Diêu Lâu, Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái. . .
Lâu không gặp nhưng mà tên lại quen thuộc.
Con ngươi của Từ Khuyết hơi nheo lại, năm đó những môn phái này hoặc nhiều hoặc ít đều có mâu thuẫn với hắn, sau đó cũng không dám đi trêu chọc hắn, không nghĩ tới hôm nay lại nương nhờ vào đám Tiên Nhân, nhường ra địa bàn của tứ đại châu, tai họa Tạc Thiên Bang.
Nhưng mà tình huống của Thiên Cơ Các kia là như thế nào? Không phải nói là còn có một vị có thể xem thấu thiên cơ, Thiên Cơ lão nhân sao? Làm sao không tính được chuyện môn phái mình bị diệt?
Từ Khuyết ngờ vực lắc lắc đầu, ánh mắt một lần nữa ngưng lại, quét về phía trên đỉnh núi, lạnh giọng hừ nói:
- Chờ một lúc liền thu thập những người này.
Đoạn Cửu Đức lập tức cạn lời:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nói dọa, vẫn là nghĩ xem nên giải quyết những Tiên Nhân kia như thế nào đi, theo lão đầu ta xem, người của Cực Nhạc Tông rất có khả năng là bị bắt tới, hơn nữa ta còn nghe nói, mở ra mộ ấn cũng cần huyết tế, nói không chừng. . .
- Cái gì?
Từ Khuyết nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Huyết tế?
Vậy Liễu Tịnh Ngưng cùng người của Cực Nhạc Tông chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm?
- Đậu phộng, không thể lại kéo dài nữa, thời gian có hạn, mau mau giết tới đi! Mẹ nó, dám động vào nữ nhân ta, đám người kia đang tìm cái chết!
Từ Khuyết tỏ ra tức giận, khí thế hùng hổ, vung tay lên, từ dưới khố móc ra mấy Túi Linh Thú.
- Ngày hôm nay bản bức thánh không thèm đếm xỉa nữa, nguyên bản còn không muốn hi sinh trăm vạn Phệ Thiên Ma Văn này, xem ra là không có cách nào nữa rồi. Hai tên các ngươi, mau lấy ra thủ đoạn ép đáy hòm, đừng cất giấu nữa!
Từ Khuyết nói xong, ánh mắt trừng to nhìn về phía Husky cùng Đoạn Cửu Đức.
Hắn biết là hai con hàng này khẳng định có chút thủ đoạn phi phàm, bằng không sẽ không thể bình yên vô sự ở bên trong tiên trận lâu như vậy, thậm chí cuối cùng bị tiên trận phản phệ, lúc mọi người cùng nhau lao ra, chính hắn đều bị thương, hai con hàng này lại lông tóc không hề tổn hại.
Nói bọn họ yếu ớt, ai tin nổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận