Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 488: Ngon Thì Uống Nhiều Một Chút

Muốn ta?
Nghe được tiếng nói nhẹ nhàng mà run rẩy của Tô Vân Lam, Từ Khuyết vô cùng sửng sốt.
Chuyện này... Này là sao? Tại sao hạnh phúc lại tới đột ngột như vậy? Lại có chuyện chủ động hiến thân như thế?
Bản bức vương tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất gặp phải chuyện như vậy, nên làm gì? Bình tĩnh, không thể gấp... Phi không đúng, việc này không thể chờ. Đây nhất định là thăm dò, là âm mưu, bản bức vương làm người chính trực như vậy, mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn, sao có thể có thể dễ dàng làm... làm ra chuyện như vậy?
Từ Khuyết khẽ chấn động, dáng vẻ chính khí, sau đó đôi tay mạnh mẽ... Ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé mềm mại trong lồng ngực.
- Ta biết ngươi muốn đi, nhưng ta sợ ta không chờ được ngươi, ta sợ lúc ngươi trở lại, tất cả đều thay đổi.
Tô Vân Lam nhẹ nhàng thì thầm.
Kỳ thực nếu như không có chuyện Thiên Võ Tông lần này, thì nàng cũng không có dũng khí làm ra quyết định này.
Nhưng hôm nay gặp chuyện này, khiến nàng rõ ràng một chuyện, năm tháng không đợi người.
Lần này Từ Khuyết rời đi sẽ rất lâu, không đơn giản chỉ một hai năm, nàng sợ nàng mình chờ không được lâu như vậy, nàng sợ khi Từ Khuyết trở lại, nàng đã thành người hoa tàn ít bướm, hoặc đã gặp điều gì bất trắc.
Trong giới Tu Tiên ỷ mạnh hiếp yếu đẫm máu này, tương lai như thế nào không thể dự tính được.
Cho nên nàng mới to gan làm ra chuyện như vậy, chui vào trong lòng Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngây người một lúc mới phản ứng lại, khẽ mỉm cười.
- Ta sẽ trở về, tất cả sẽ không thay đổi. Coi như thay đổi, ta cũng sẽ biến nó trở về như lúc đầu.
Ta nếu đã muốn có, trời không thể không cho, nếu ta không muốn, thì trời không thể có.
Đây chính là dã tâm cùng chấp niệm của Từ Khuyết, hắn thật lòng một hứa hẹn, sau đó, hắn chí công vô tư dâng lên thân thể của mình.
Bởi vì chuyện này rất gấp.
Làm là cầm thú!
Không làm, không bằng cầm thú!
...
"Ưm!" Một tiếng run rẩy, từ đôi môi đỏ mọng của Tô Vân Lam thoát ra.
Nàng cảm thụ được lồng ngực nóng rực, cái ôm mạnh mẽ.
Đầu óc Tô Vân Lam trở nên trống rỗng, xưa nay nàng chưa từng thân mật tiếp xúc cùng khác phái như vậy, như một đống củi khô không biết phơi dưới ánh mặt trời bao lâu, thoáng một chút đã bị nhen lửa.
Liệt hỏa hừng hực dù là tu chân giả cũng không thể chống lại mê hoặc bắt nguồn từ bản năng dục vọng cùng sức mạnh.
Khi tình yêu được kết hợp lại, đây chính là thời điểm nữ nhân hạnh phúc nhất, cũng là thời khắc có thể quên hết mọi thứ, đem tất cả của mình giao phó ra.
Mà Từ Khuyết lúc này cũng như nắng hạn gặp mưa rào, trước mắt hắn là Tô Vân Lam kiều mị, thế nhưng trong đầu lại là hình ảnh Tô chưởng môn uy nghiêm, dùng sức một người gánh toàn bộ Thái Dịch Phái.
Thế nhưng dù một người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, cuối cũng vẫn cần có một nam nhân thương yêu.
Một nữ nhân bề ngoài càng hung hăng kiên cường, kỳ thực trong nội tâm các nàng càng khát vọng có một bờ vai đáng tin cậy để dựa vào.
Mà nữ nhân như vậy, so với những nữ nhân nhu nhược, điềm đạm đáng yêu, càng khiến cho nam nhân muốn chinh phục, muốn thương tiếc.
Thương yêu một nữ nhân mạnh mẽ, càng thể hiện ra sự mạnh mẽ của nam nhân, cũng càng có thể làm hormone nam tính tuôn trào.
- Từ Khuyết! Có ngươi... Thật tốt...
Đôi môi đỏ đầy đặn, hàm răng ngọc, Tô Vân Lam hơi ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mắt, đối với nàng thì đây chính là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, nàng cảm thấy tất cả những thứ này đều là hy vọng xa vời, hoặc đây chỉ là một giấc mơ của nàng.
Nhưng mặc dù là mơ, Tô Vân Lam cũng cảm thấy mình cũng nên cảm ơn, nếu đây là một giấc mộng thì nàng tình nguyện mãi mãi không tỉnh lại.
Kỳ thực, sau câu nói của nàng còn có một nửa không nói ra, là "Dù cho chỉ có giờ khắc này!"
Đúng vậy!
Thời khắc tốt đẹp, từ xưa tới nay chưa từng có ai ghét bỏ nó quá dài.
Thế nhưng thời khắc tốt đẹp dù chỉ trong nháy mắt, cũng đủ khiến một người ghi khắc cả đời.
Bỏ qua một lần sẽ không thể nắm giữ được.
Nắm lấy cơ hội mới có thể không hối hận.
Tô Vân Lam không hối hận, nàng đã từng ảo tưởng về nam nhân mà mình thật sự có thể giao phó cả đời, đó sẽ là người như thế nào.
Thế nhưng, dù cho tưởng tượng hoàn mỹ đến đâu, nàng cũng không dám tưởng tượng tới dáng vẻ như của Từ Khuyết.
Là hắn, vào những thời điểm bất lực nhất của nàng, hắn lại như thiên thần hạ phàm, hoàn toàn nghiền ép, sau đó chỉ để lại một nụ cười tà ác.
Hắn là anh hùng, nhưng không phải loại anh hùng chính trực cương trực.
Anh hùng như vậy, Tô Vân Lam sẽ không thích.
Nhưng Từ Khuyết lại có dáng vẻ tiêu sái như thường, muốn du hí nhân gian, tựa như chuồn chuồn đạp nước nhẹ nhàng xẹt qua cuộc đời của nàng.
Một thoáng.
Chỉ một thoáng như vậy, một thoáng...
Cũng để lại trong lòng Tô Vân Lam một gợn sóng gợn thật lớn dập dờn.
Chờ.
Chờ đợi dày vò.
Cuối cùng là dày vò hạnh phúc.
Cũng không biết là có bao nhiêu tương tư, cuối cùng dày vò trở thành này một bát thuốc giải...
Ôm ấp lẫn nhau.
Tô Vân Lam nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, từ từ cảm thụ đòi hỏi bá đạo của Từ Khuyết.
Căng thẳng.
Hưng phấn.
Chờ mong.
...
Người đàn ông này.
Một nam nhân không chỉ thuộc riêng về nàng.
Đi ngang qua toàn bộ thế giới của nàng, có thể chỉ là giờ khắc này mà thôi.
Từng giọt nước mắt óng ánh.
Lăn xuống.
Một chút đau đớn nhẹ nhàng.
Sau đó là vô tận vui thích.
Quý trọng giờ khắc này.
Tô Vân Lam quên mình là ai.
Không phải vị Chưởng môn uy nghiêm của Thái Dịch Phái, cũng không phải nữ tử si tình khổ sở chờ đợi Từ Khuyết.
Ánh sao ban đêm, sáng lấp lánh.
Mây che ánh trăng, khiến màn đêm càng thêm mông lung hơn.
Lúc này, màn đêm không có chút tiếng động, chim nghỉ lại, mộng ảo đêm khuya, vào thời điểm này đã hoàn toàn được thực hiện.
...
Khi mặt trời bắt đầu leo cao, Tô Vân Lam tỉnh lại, một bên giường còn lưu lại hơi thở quen thuộc của Từ Khuyết, nhưng hắn không ở đây, tất cả giống như một giấc mộng vậy, tỉnh lại liền biến mất không thấy hình bóng, nhưng nàng không hối hận, không quan tâm đến thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng nắm giữ được cũng đã đủ.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tô Vân Lam không khỏi hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài phòng lại truyền đến một thanh âm.
- Bì Bì Tôm, chúng ta đi! Bì Bì Tôm, chúng ta trở về!
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi đừng quá phận quá đáng, sáng sớm đã kéo bản thần tôn đến làm khuân vác, thân phận bản thần tôn quý giá biết bao, chuyện nhỏ như bố trí trận pháp... Gào, đừng đánh đừng đánh, đau a!
Nghe được hai âm thanh này, Tô Vân Lam vô cùng mừng rỡ.
Từ Khuyết còn chưa đi, mà chỉ ra ngoài bố trí trận pháp.
Nàng vội vàng đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm giác được hạ thân một trận đau nhức, tê tê.
Nghĩ đến đêm qua điên cuồng, trên mặt Tô Vân Lam bắt đầu nóng bỏng, không thể làm gì khác chỉ có thể dừng hành động, nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài trắng nõn, xuống giường mặc quần áo.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đang túm lấy Husky, đi loạn trong Thái Dịch Phái, tìm kiếm địa phương bố trí mắt trận thích hợp.
Dù sao cũng là trận pháp phải dùng hơn ba ngàn điểm trang bức mới mua được, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Anh Biến kỳ thậm chí có lẽ cường giả Hợp Thể kỳ đến cũng không thể phá đi, thế nên việc bố trí cũng khó hơn.
Cũng may Từ Khuyết có thân phận pháp sư, chỉ dùng hai canh giờ ngăn ngắn, cuối cùng cũng coi như bố trí xong trận pháp, ở mỗi mắt trận nơi đều lưu lại một khối cực phẩm Linh Thạch, dùng để cung cấp linh lực cho trận pháp, bao phủ toàn bộ Thái Dịch Phái, có thể đảm bảo mấy trăm năm bất diệt.
Rất nhiều đệ tử Thái Dịch Phái nhìn trận pháp khí thế mạnh mẽ kia, đều thay đổi sắc mặt, vô cùng kích động.
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, Tô Vân Lam vừa mới mặc tốt xiêm y, đẩy cửa phòng ra đi ra, lại đột nhiên ngẩn ra.
Từ Khuyết đã bố xong trận pháp, không ngờ đang đứng trước cửa phòng, trong tay còn bưng một bát cháo nóng, cười tủm tỉm đi tới.
- Dậy rồi à? Uống chút cháo đi, bổ sung thể lực cho thân thể.
Từ Khuyết cười nói.
Trong lòng Tô Vân Lam nhất thời ấm áp, đưa tay nhận bát cháo, nhẹ nhàng nhấp một miếng, mùi vị thơm ngon, giống như mùi vị của hạnh phúc, bao vây quanh nàng.
- Cháo ngon.
Nàng cười ngọt ngào nói.
Từ Khuyết cũng cười nói:
- Ngon thì uống nhiều một chút, buổi tối cho ngươi ăn phía dưới.
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận