Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1004: Ta Dùng Thành Ý Cảm Hóa Bọn Họ

- Ngươi. . . ngươi vẫn chưa dùng hết toàn lực?
Bạch Thải Linh kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, khó có thể tin.
Vừa nãy hắn diễn tấu khúc nhạc kia, trình độ đã vượt xa tất cả những bài diễn tấu trước đó của hắn lúc ở Đổng gia, càng đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, làm toàn trường khiếp sợ.
Loại hình đó, loại xao động đó, ca khúc tràn đầy bạo phát, hầu như là lần tiếp xúc đầu tiên của tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Từ Phỉ Phỉ cùng Khương Hồng Nhan, đúng là chưa có ai nghe qua loại nhạc kim loại Rock and Roll này.
Vẻn vẹn một khúc đã làm chấn động nội tâm của vô số người, đồng thời còn đánh thức một đống lớn tàn hồn ở dưới bia mộ.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết lại nói vẫn chưa dùng hết toàn lực, Bạch Thải Linh làm sao có thể không kinh sợ được.
Nếu như khúc nhạc kia vẫn không tính là dùng hết toàn lực, vậy trình độ thanh nhạc của hắn cao cỡ nào đây?
Bạch Thải Linh nghi ngờ không thôi, con ngươi vốn đã ảm đạm đi, giờ phút này lại một lần nữa sáng lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, lại nhặt được hi vọng về.
- Đương nhiên là chưa dùng hết toàn lực, người của Tạc Thiên Bang chúng ta làm việc, có khi nào cần phải dùng hết toàn lực? Hừ, mấy lão già này đã chết đi nhiều năm như vậy, bây giờ lại một chút mặt mũi cũng không cho, ngày hôm nay ta không tin không gọi tỉnh được bọn họ!
Từ Khuyết hừ một tiếng, trực tiếp xắn tay áo lên, ngồi trở lại trước dàn trống.
Bạch Thải Linh há miệng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nàng không biết nên nói cái gì, hành động này của Từ Khuyết một lần nữa cho nàng một tia hi vọng, nàng biết không cần phải nói thêm gì nữa, nếu như Từ Khuyết thật sự có thể thành công, tất nhiên là việc tốt.
Nếu như thất bại, vậy cũng là số mệnh của nàng, nàng cảm thấy cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Vì thế lúc này nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ Từ Khuyết sáng tạo ra kỳ tích.
"Tăng!"
Lúc này, một tiếng đàn vang dội vang lên.
Từ Khuyết tách ra một tia thần hồn, kích thích dây đàn.
Một tiếng này, trong nháy mắt kéo mọi người vốn còn đắm chìm bên trong bài nhạc Rock and Roll vừa nãy trở lại.
Tất cả mọi người đều bỗng nhiên hoàn hồn, vô cùng ngạc nhiên, nhìn lẫn nhau.
- Tình huống gì thế này?
- Hắn lại bắt đầu khúc thứ hai rồi?
- Lẽ nào khúc nhạc lúc vừa nãy còn chưa đủ để đánh thức tất cả các tàn hồn sao?
- Trời ạ, các ngươi mau nhìn, thật sự là có mấy bia mộ lớn không có phản ứng, xem ra là đã thất bại.
- Híttt! Bản nhạc vừa nãy mạnh mẽ như vậy thế mà lại thất bại?
Sắc mặt của rất nhiều đệ tử Ly Diệp Tông đều thay đổi.
Vu trưởng lão cũng rất kinh ngạc, bản nhạc vừa nãy của Từ Khuyết đã vượt xa tưởng tượng của nàng, lại không nghĩ rằng vẫn không có cách nào thành công.
Vậy lần này hắn sẽ lại mang đến nhạc khúc kinh thế tuyệt luân nào đây?
Lập tức, ánh mắt rất nhiều người một lần nữa tập trung đến trên người Từ Khuyết.
Hắn yên lặng ngồi ở trước trống, con ngươi khép hờ, chỉ dùng thần hồn đi biểu diễn một chiếc đàn cổ, vẫn chưa vận dụng những nhạc cụ còn lại.
"Tăng! Tăng! Tăng!"
Sau một đoạn giai điệu gấp gáp, nhịp điệu đột nhiên chậm lại, thay vào đó là một đoạn giai điệu đơn giản tùy ý.
- Chuyện này. . . đây là. . .
Mặt của Vu trưởng lão đột nhiên biến sắc.
Bạch Thải Linh ngạc nhiên:
- Đồ, rê, mi, son, la?
Đệ tử của Ly Diệp Tông khiếp sợ:
- CMN!
- Đồ, rê, mi, son, la, đây không phải là thứ tự sắp xếp bình thường của thang âm cổ khúc hay sao?
- Thứ này cũng có thể soạn?"
. . .
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên há to miệng hát, âm thanh hào khí vạn trượng, tràn ngập lực xuyên thấu, bộc phát ra:
"Biển xanh cười, sóng dạt dào hai bờ
Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay
Trời xanh cười thế sự chìm nổi như sóng triều!
Kẻ thắng người thua, chỉ trời xanh mới biết!"
Tiếng ca mang khí thế bàng bạc, tiêu sái tự đắc, thậm chí còn mang theo một ít tang thương thấu triệt, trực tiếp không hề có chút báo trước bạo phát ra.
Trong lòng của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt nổ vang, khí huyết cả người lập tức liền sôi trào.
Thế gian này, vẫn còn có loại nhạc khúc này sao?
Đồ, rê, mi, son, la, năm thang âm bình thường nhất này, cũng có thể tạo thành khúc?
Trời ạ, tên này đến cùng là quái thai gì, trình độ thanh nhạc lại đạt đến trình độ khủng bố như thế này.
Khúc nhạc có giai điệu trôi chảy, vui sướng tràn trề kia, giọng hát đặc biệt này, trực tiếp làm cho mọi người ở đây đều thất thần.
Trong lúc hoảng hốt, bọn họ giống như là nhìn thấy một vùng biển rộng, một mảnh thiên địa rộng lớn, một loại tâm tình hào hùng vạn trượng đang sinh ra ở trong lòng bọn họ.
Bọn họ nhớ tới những năm tháng quá khứ, từng hình ảnh lúc ngày xưa phấn đấu chém giết, mạo hiểm tầm bảo, đều tự nhiên xuất hiện trong đầu, chiếu ở trước mắt.
Thậm chí là Nhân Tiên cảnh như Bạch Thải Linh, vào lúc này cũng không thể không thay đổi sắc mặt.
Mạnh mẽ như nàng vẫn bị một khúc nhạc như thế xúc động đến nội tâm, nhớ tới ở tất cả những chuyện đã trải qua ở Tiên Giới, từ lúc tu luyện, đến lúc cùng đồng môn sư huynh muội sớm chiều ở chung, tất cả đều rõ ràng hiện ra trước mặt.
Một bài "Biển Xanh Một Tiếng Cười", trực tiếp gây ra cộng hưởng của vô số người.
Nếu như nói bài nhạc Rock and Roll lúc trước chấn động đến nội tâm của bọn họ, vậy bài "Biển Xanh Một Tiếng Cười" kinh điển này, không thể nghi ngờ đã trực tiếp đánh động tới tâm linh của bọn họ.
"Biển Xanh Một Tiếng Cười" hát chính là về giang hồ.
Nhưng mà, mặc kệ ở Tu Tiên Giới hay là ở Thái Kim đại lục, nơi nào không phải là giang hồ đây?
Nơi có người, thì sẽ có giang hồ!
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mọi người bị nó cộng hưởng.
Từ Khuyết chọn ca khúc này ra, giống như là ra đại chiêu, hắn không tin sẽ không thể đánh thức tàn hồn ở dưới mấy toà bia mộ lớn này.
Nhưng mà, kết quả lại để cho hắn chấn kinh.
Mấy bia mộ lớn kia vẫn không hề nhúc nhích, âm u đầy tử khí đứng lặng ở góc, cùng vô số bia mộ rung động xung quanh, hình thành chênh lệch rõ ràng.
Bạch Thải Linh cũng phát hiện ra điểm này, biểu hiện trên mặt hơi cô đơn.
Nhưng rất nhanh, nàng liền cười nhạt.
Nàng đã tiếp thu kết cục như vậy, bởi vì nàng đã tận lực, Từ Khuyết cũng đã tận lực, nếu như vẫn không có cách nào thay đổi, đây chính là ý trời.
Nhưng mà đạo của Từ Khuyết chính là không tin trời.
Hắn tùy tâm sở dục, hắn muốn, trời không thể nói không, hắn không muốn, trời không thể nói có!
Đại đạo ba nghìn, hắn tu tùy tâm ý!
- Hừ!
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ổn định dây đàn, ngưng hẳn biểu diễn.
Ngay sau đó, hắn không hề dừng lại, trực tiếp thay đổi loại nhạc khúc, đổi thành một ca khúc khác.
"Ngươi là quả táo nhỏ của ta, sao yêu ngươi mãi không chán nhỉ!"
"Ngươi là đám mây đẹp nhất nơi chân trời của ta, để ta giữ ngươi lại!"
"Oppa Gangnam style!"
"Đại cô nương bắt mấy cái, bắt mấy cái, bắt mấy cái, bắt mấy cái hạt dưa!"
"Tiểu tử lộ ra lông đen này, lông đen này, lông đen khố này!"
Từ "Quả táo nhỏ", đến "Tối Huyễn Dân Tộc Phong", lại tới "Gangnam style", cuối cùng lại hát loạn một trận, đủ loại thần khúc, Từ Khuyết đều lấy ra hát.
Tất cả các loại phong cách, hắn đều thử nghiệm một lần.
Mọi người ở đây đã sớm bị kinh ngạc đến ngây người, lộ ra vẻ ngơ ngác.
Chẳng ai nghĩ tới, trình độ thanh nhạc của Từ Khuyết lại mạnh như vậy, thể loại lại rộng rãi như thế, quả thực là sáng mù con mắt của bọn họ, làm lỗ tai của bọn họ mang thai.
Liền ngay cả Từ Phỉ Phỉ là người đã nghe qua những ca khúc nguyên bản rồi, cũng khó có thể tin, những ca khúc này từ trong miệng Từ Khuyết phát ra lại càng không giống người thường như vậy.
Nhưng mấy toà bia mộ lớn kia vẫn không có bất cứ một động tĩnh nào.
- Trời ạ, nhiều ca khúc như vậy, mấy toà bia mộ kia tại sao vẫn không có phản ứng gì?
- Liệu có phải là tàn hồn dưới bia mộ đã sớm không còn ở đó hay không?
Người của Ly Diệp Tông ngạc nhiên, thậm chí còn suy đoán rằng tàn hồn không ở đó.
Chỉ có Bạch Thải Linh là rõ ràng, nếu như tàn hồn không ở đây, vậy cấm chế này sớm đã mở ra, không thể có một phần ba khu vực vẫn đóng chặt.
- Được rồi, Đường công tử, đừng tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Cuối cùng, Bạch Thải Linh mở miệng, lắc đầu ngăn cản Từ Khuyết còn đang muốn tiếp tục thử nghiệm những ca khúc khác.
Trên khuôn mặt già nua của nàng có một đôi mắt mỹ lệ tuổi trẻ, nhưng tràn ngập ý cười ảm đạm.
- Không cần thử lại nữa, thiên ý đã là như vậy, không cần cưỡng cầu.
Bạch Thải Linh nhẹ giọng nói, đã chấp nhận kết cục như vậy.
Mặt của Từ Khuyết lại trực tiếp đen lại, trầm giọng nói:
- Ngươi không cưỡng cầu là chuyện của ngươi, CMN ta không tin mấy lão già này lại kiên cường như thế!
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, cất bước đạp về phía trước.
Bất kể là vì tự cao cũng được, vì mặt mũi cũng được, thậm chí vì mười mấy cái hộp bên trong cấm chế của điện thất này, hắn đều muốn thành công.
- Ngươi muốn làm cái gì? Đừng hủy bia mộ đi, như thế cũng vô dụng.
Bạch Thải Linh kinh hô, cho rằng Từ Khuyết thẹn quá hóa giận, muốn đi hủy hoại bia mộ.
- Hủy cái rắm, ngày hôm nay ta muốn dùng thành ý của ta đi cảm hóa bọn họ.
Từ Khuyết lớn tiếng đáp, thẳng tắp hướng tới mấy toà bia mộ kia.
Thành ý?
Cảm hóa?
Bạch Thải Linh, kể cả mọi người ở đây đều không khỏi ngẩn ra.
Những tàn hồn này, còn có thể cảm hóa được sao?
"Lạch cạch!"
Lúc này, Từ Khuyết đã đi đến trước mấy cái bia mộ.
Ở trong ánh mắt mơ hồ của mọi người, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, giống như đang nói thầm thì, hướng gần về phía một toà bia mộ trong đó, nhẹ giọng nói một câu:
- Đậu mẹ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận