Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 704: Từ Khuyết Tài Hoa Hơn Người

Từ Khuyết không biết phải nói gì.
Bài thơ Côn Bằng này hắn chỉ nhắc tới một lần, hơn nữa là lúc ở Ngũ Hành Sơn, đề cập tới ở trước mặt Đoạn Cửu Đức.
Bây giờ bài thơ này lại xuất hiện ở Bắc Hải, hơn nữa còn cố ý ký tên "Tác giả Tạc Thiên Bang Từ Khuyết", ngoại trừ lão vương bát đản Đoạn Cửu Đức kia, còn có ai có thể làm ra loại chuyện thất đức này?
- Từ Khuyết, ngươi còn gì để nói không?
Vài tên nam nữ Côn Bằng tộc trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, lạnh giọng hỏi.
Liễu Tĩnh Ngưng đứng ở một bên, nhìn bài thơ này, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút dở khóc dở cười.
Bởi vì từ phong cách của bài thơ này mà xem, xác thực chỉ có Từ Khuyết mới làm ra được.
- Ta bằng vào tiết tháo của mình xin thề, đây tuyệt đối không phải do ta làm ra. Đây tuyệt đối là có người cố ý hãm hại ta.
Đột nhiên, Từ Khuyết giơ tay lên, leng keng mạnh mẽ nói.
- Hừ, không phải ngươi thì còn có ai? Bài thơ này chính là Đoạn Cửu Đức tự tay viết xuống, đã truyền lưu ở Bắc Hải, trở thành sỉ nhục đối với Côn Bằng tốc ta. Mặc kệ là ngươi hay là Đoạn Cửu Đức, đều sẽ phải nghênh tiếp lửa giận của Côn Bằng tộc ta!
Nữ tử Côn Bằng lạnh lùng nói.
Mí mắt của Từ Khuyết giật lên, trợn mắt nói:
- Các ngươi quá không nói đạo lý, không biết rõ tình hình liền dám đến hưng binh vấn tội, có tin ta dùng Nông Phu Tam Quyền trực tiếp diệt Côn Bằng tộc chó má các ngươi hay không?
- A, Nông Phu Tam Quyền? Ngươi thật cho là chúng ta sẽ tin ngươi dùng ba quyền đánh chết lão tổ Hợp Thể kỳ sao? Cho dù ngươi nói thật đi chăng nữa, cường giả Hợp Thể kỳ của Côn Bằng tộc ta có tới mấy chục, sao có thể sợ ngươi?
Một tên nam tử Côn Bằng tộc lập tức cười gằn.
- Câm miệng!
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai từ nơi không xa truyền đến.
Tiếp đó, chỉ thấy một đạo bóng đen to lớn nhanh chóng lướt tới, là một con Côn Bằng to lớn như núi.
Nó giương cánh ngang trời mà đi, che kín bầu trời, khí thế ngập trời, trong nháy mắt rơi xuống phía trước vài tên Côn Bằng trẻ tuổi, hiển hóa ra hình người, là một vị mỹ phụ vóc người nóng bỏng, khuôn mặt lạnh lùng.
- Bát trưởng lão! Ngài... ngài làm sao đến đây?
Vài tên Côn Bằng trẻ tuổi lập tức biến sắc, cực kỳ kính nể nói.
- Hừ, ta không đến, chỉ sợ các ngươi không còn mạng để nói nhảm nữa rồi. Thực lực của Từ đạo hữu từ lâu đã vượt qua Hợp Thể kỳ, các ngươi há có thể nghi vấn?
Mỹ phụ Côn Bằng trầm giọng răn dạy.
- Cái gì?
Mấy người lập tức trợn to con mắt, cực kỳ kinh hãi.
Vị Bát Trưởng lão này ở trong tộc nổi tiếng nghiêm khắc, hiện tại nói thực lực của Từ Khuyết vượt qua Hợp Thể kỳ? Hơn nữa còn gọi hắn là Từ đạo hữu? Đây chẳng phải là mang ý nghĩa, Từ Khuyết trong nháy mắt đã cao hơn đám người bọn họ vài bậc?
Lẽ nào... chuyện hoang đường ba quyền đánh chết lão tổ Hợp Thể kỳ trong truyền thuyết kia là thật?
Nghĩ đến điểm này, vài tên nam nữ Côn Bằng trẻ tuổi trong nháy mắt không khỏi sợ hãi chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Nếu là chuyện thật, vậy vừa nãy bọn họ đã ở trước tử môn quan đi dạo một vòng rồi.
- Từ đạo hữu.
Lúc này, mỹ phụ kia nhìn về phía Từ Khuyết, sắc mặt tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng điệu lại có chút ôn hòa.
- Côn Bằng Đạo hữu.
Từ Khuyết cười nhẹ, chắp tay đáp lại.
Dù sao đưa tay không đánh người mặt tươi cười, mặc dù đối phương cũng không cười, nhưng tốt xấu gì cũng ngăn lại một hồi xung đột khôi hài phát sinh. Hơn nữa nói đến cùng, bài thơ Côn Bằng này đúng là do hắn làm ra.
Côn Bằng Đạo hữu?
Nghe được Từ Khuyết nói lời này, khóe mắt của mỹ phụ Côn Bằng lúc này khẽ giật, nhàn nhạt nói:
- Bản tôn ở trong tộc xếp thứ tám, tên là Dịch Bát Muội.
- A, Muội đạo hữu... Ạch không đúng, Dịch đạo hữu, ngươi khỏe chứ.
Từ Khuyết tỏ vẻ đàng hoàng gật đầu, không hề có một chút lúng túng nào, chỉ là hiếu kỳ tên của đối phương sao lại kỳ quái như vậy, vạn nhất người khác gọi tên đầy đủ của nàng, chẳng phải là nàng sẽ chịu thiệt?
Dịch Bát Muội cũng không thèm để ý tới chuyện Từ Khuyết gọi sai nàng là Muội đạo hữu, đôi mắt đẹp lạnh lùng quét về phía tở giấy trắng trong tay hắn kia, nhàn nhạt hỏi:
- Từ đạo hữu, ngươi nói bài thơ này cũng không phải là do ngươi làm, vậy sẽ là người phương nào làm ra?
- Đoạn Cửu Đức! Tuyệt đối là Đoạn Cửu Đức!
Từ Khuyết không chút do dự đáp.
- Đoạn Cửu Đức? Chỉ sợ y còn không có loại "Tài học" này.
Dịch Bát Muội lạnh lùng nói, đặc biệt lúc nói đến hai chữ "Tài học", giọng điệu hơi tăng cao, tựa hồ mang theo một ít châm chọc.
- Đúng là y. Chân thực không dám giấu giếm, ta vẫn luôn khá là kính ngưỡng Côn Bằng tộc các ngươi, vì thế đã từng làm một bài thơ ca ngợi Côn Bằng tộc, lúc đó chỉ có Đoạn Cửu Đức nghe được, nhưng vạn vạn không nghĩ tới. Đoạn Cửu Đức lại đê tiện vô sỉ như vậy, đem một bài thơ đứng đắn, đổi thành thế này.
Nói đến đây, Từ Khuyết vô cùng đau đớn nắm chặt nắm đấm, nện lên ngực mình một cái, cắn răng nói:
- Y vu oan hãm hại ta không quan trọng, quan là y tự ý bóp méo tác phẩm của ta, đây là sỉ nhục đối với Côn Bằng bộ tộc các ngươi, cũng là sỉ nhục ta. Chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho y.
- Ồ? Bài thơ này còn có thể ca ngợi tộc ta?
Dịch Bát Muội rất hứng thú đánh giá Từ Khuyết một cái, hiển nhiên không tin chuyện hoang đường của hắn.
- Đó là đương nhiên.
Từ Khuyết lại đàng hoàng trịnh trọng đáp.
Trên dung nhan lạnh lùng của Dịch Bát Muội lúc này mới xẹt qua vẻ tựa như cười mà không phải cười, mang theo giễu cợt nói:
- Từ đạo hữu, đã như vậy, mời ngươi đọc bài thơ nguyên bản một lần, lấy đó chứng minh sự trong sạch của ngươi.
Bốn tên Côn Bằng trẻ tuổi khác cũng lộ vẻ cười lạnh.
Bọn họ có thể thấy, vị bát trưởng lão này tuy rằng tôn trọng thực lực của Từ Khuyết, nhưng cũng không phải là sợ hắn, bây giờ chính là muốn nói lý với hắn, thanh toán chuyện liên quan tới bài thơ này.
- Được.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vung tay lên, cái đầu trong nháy mắt ngửa góc 45 độ mặt nhìn lên bầu trời, lộ ra một ít thâm trầm, há mồm liền thì thầm:
- Bắc Minh có cá, kỳ danh là côn! Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm...
Hả?
Trong nháy mắt, kể cả Dịch Bát Muội ở bên trong, vài người Côn Bằng tộc đều kinh hãi.
Từ Khuyết đọc lên câu này, hầu như gần giống với câu thơ trên tờ giấy trắng, nhưng một câu tiếp theo lại thay đổi.
Côn to lớn, không biết mấy ngàn dặm.
Chỉ cần câu nói này cũng đã rất phi phàm, trong nháy mắt đem thần tư của Côn Bằng tộc bọn họ miêu tả đến khí thế bàng bạc.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã nói ra câu sau:
- Hóa làm chim, mang tên Bằng. Lưng chim Bằng không biết mấy ngàn dặm. Bay vút lên, cánh như đám mây che cả trời!
Híttt!
Trong giây lát, vài tên Côn Bằng trẻ tuổi hít vào một hơi khí lạnh, trừng lớn hai con mắt, khó có thể tin.
Dịch Bát Muội càng là choáng váng tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết thật sự đọc bài thơ này ra.
Đồng thời so với bài thơ sỉ nhục Côn Bằng kia, hiển nhiên một bài này càng thêm phù hợp thơ từ vận vị, quan trọng hơn chính là ở trong mỗi một chữ, hầu như đều thể hiện ra hình ảnh Côn Bằng tộc các nàng to lớn và bàng bạc, vô cùng thô bạo.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
- Tên tiểu tử này, ngày thường nhìn cà lơ phất phơ, không có một câu đứng đắn, không nghĩ tới lại còn có một mặt đầy bụng kinh luân, tài hoa như vậy, quả thực có thể nói hơn người.
Trong lòng nàng thất kinh, không khỏi nhìn Từ Khuyết với cặp mắt khác.
- Từ đạo hữu thật sự là đại tài, xem ra đúng là tộc ta trách oan ngươi, quả nhiên chúng ta không nên tin tưởng lão già khốn kiếp Đoạn Cửu Đức kia. Ta ở đây đại biểu Côn Bằng bộ tộc xin lỗi ngươi, đồng thời cảm tạ bài thơ này của ngươi.
Dịch Bát Muội lúc này nhìn Từ Khuyết, không còn nửa điểm trêu tức và xem thường, đôi mắt đẹp lạnh lùng có thêm một ít hảo cảm.
Không phải là bởi vì nàng yêu thích tài hoa của Từ Khuyết, mà là bài thơ này của Từ Khuyết, thật sự đang ca ngợi Côn Bằng tộc các nàng.
- Chờ đã chờ đã, đừng ngắt lời ta, ta còn có bài thơ khác chưa đọc đây.
Lúc này, Từ Khuyết giơ tay, ra hiệu Dịch Bát Muội đừng nói chuyện.
Lập tức ánh mắt của hắn lại nghiêng 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hai tay chắp sau lưng, như một vị thi nhân tài hoa hơn người, cao giọng ngâm:
"Đại Bằng nhất nhật đồng phong khởi, đoàn dao trực thượng cửu vạn lý.
Giả lệnh phong hiết thì hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy."
Híttt!
Vài tên nam nữ Côn Bằng trẻ tuổi lần nữa hít vào một hơi khí lạnh.
Dịch Bát Muội và Liễu Tĩnh Ngưng lần nữa kinh ngạc.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 2100 điểm trang bức!
Từ Khuyết bước tới trước một bước, vung ống tay áo lên, lại thì thầm:
"Côn bằng triển sí, cửu vạn lý, phiên động phù dao dương giác. Bối phụ thanh thiên triêu hạ khán, đô thị nhân gian thành quách!"
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 2300 điểm trang bức!
Từ Khuyết lại bước trước một bước:
"Côn bằng thủy kích tam thiên lý, tổ luyện trường khu thập vạn phu. Phong lý côn bằng khi đại điểu, vũ trung sồ yến cạnh khinh tuấn!"
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, khen thưởng 2400 điểm trang bức!
Từ Khuyết lại bước tới trước một bước...
Vài tên nam nữ Côn Bằng trẻ tuổi, kể cả Dịch Bát Muội và Liễu Tĩnh Ngưng, ở trong lúc Từ Khuyết một bài tiếp một bài thơ về Côn Bằng đọc ra triệt để há hốc mồm, ngổn ngang ở trong gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận