Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1296: Ngươi Có Bệnh

Ầm ầm!
Trong không gian đen kịt, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, sau đó đất trời rung chuyển, giống như toàn bộ thần cách đen kịt bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Từ Khuyết cũng không tán gẫu với Liễu Tĩnh Ngưng nữa, ánh mắt nhìn về phía trước, Husky và Đoạn Cửu Đức đang đứng phía sau Bạch Thải Linh, Bạch Thải Linh lấy ra tơ lụa màu trắng kia, dải lụa lập loè huy mang, một đầu trong đó đang dần dần bay tới.
Hiển nhiên hành động của Bạch Thải Linh còn cả dải lụa Tiên Khí này đã khiến thần cách tức giận.
- Không được, nó nổi giận rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng biến sắc, trầm giọng nói.
Từ Khuyết cũng nhíu mày:
- Thần cách này còn có linh trí sao?
- Hẳn là có, lúc ta tiến vào, nó từng để ta nhìn thấy một hình ảnh, vô số Thần Linh đang đấu pháp tử chiến, thiên địa đều nứt toác, cuối cùng có một thần đao từ trên trời giáng xuống, chém giết nó. Lúc ấy, ta có thể cảm nhận được nó muốn thôn phệ thần hồn đạo uẩn của ta, để nó lớn mạnh hơn, đợi tới một ngày để có thể phục sinh.
Sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng ngưng trọng nói.
- Trâu bò như vậy? Đã chết nhiều năm như vậy rồi, còn có thể dựa vào thần cách phục sinh?
Từ Khuyết nghe xong vô cùng ngạc nhiên.
Thật đáng sợ, nếu tương lai những thần cách này thật sự có thể phục sinh, vậy Thiên Châu chẳng phải là muốn xong đời, chí ít sẽ bị một đám Thần Linh trấn áp một lần nữa, đến thời điểm đó Thánh Tông chó má cùng các loại Thiên Cung Thư Viện đều chỉ là giun dế mà thôi.
- Cũng không nhất định là vậy, bởi vì ta có thể cảm giác được, dù có thôn phệ nhiều người hơn nữa, nó vẫn rất khó thức tỉnh, lượng đạo uẩn nó cần thực sự quá khổng lồ.
Liễu Tĩnh Ngưng lắc lắc đầu, tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng cũng không thể ngăn cản thần cách muốn thôn phệ bọn họ.
Dù cho là hi vọng xa vời, nhưng thần cách vẫn sẽ thôn phệ tất cả thần hồn đạo uẩn, vĩnh viễn không đình chỉ, trong tương lai xa xôi, đợi nó thật sự thôn phệ đủ lượng thần hồn đạo uẩn, thì Thần Linh có lẽ sẽ phục sinh.
- Ha, nó cần càng nhiều, thì chứng minh nó càng yếu, tiểu ma nữ, e là chúng ta đã đánh giá cao thực lực của thần cách này rồi.
Từ Khuyết đột nhiên nở nụ cười.
Hắn đưa tay chỉ về phía trước, Bạch Thải Linh khống chế dải tơ lụa màu trắng, dĩ nhiên đang tới gần bọn họ, tuy rằng tốc độ càng ngày càng chậm, bị thần cách áp chế gắt gao, nhưng vẫn không thể ngăn cản tơ lụa màu trắng tiến lên.
Điều này cũng có nghĩa là thần cách này vô cùng suy yếu, không hề mạnh mẽ như cảm giác bên ngoài, bằng không nó sẽ không nổi giận, cũng không thể không ngăn cản được tơ lụa màu trắng.
Dù sao đó chỉ là một hạ phẩm Tiên Khí, mà Bạch Thải Linh cũng chỉ là một tu sĩ Thiên Tiên cảnh, ngay cả trình độ này mà thần cách cũng không ngăn nổi, vậy còn có gì đáng sợ chứ, tối thiểu còn có một tia cơ hội nghịch chuyển thế cờ.
- Ngươi muốn để đầu tơ lụa này, mang theo chúng ta ra ngoài sao?
Liễu Tĩnh Ngưng giống như cũng đoán được ý đồ của Từ Khuyết, mở miệng hỏi.
Từ Khuyết gật đầu:
- Đây chỉ là một bước trong đó mà thôi.
Một bước trong đó?
Liễu Tĩnh Ngưng ngạc nhiên, lẽ nào ngoại trừ chuyện đi ra ngoài, Từ Khuyết còn có ý đồ khác?
Nhưng Từ Khuyết không nhiều lời, Liễu Tĩnh Ngưng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Hiện tại nàng chỉ hi vọng Từ Khuyết có thể sống rời đi, tiếp theo mới là nàng cũng có thể sống đi ra ngoài, còn các chuyện khác thì nàng không muốn để ý.
"Ầm!"
Mắt thấy dải tơ lụa màu trắng càng ngày gần, không gian thần cách đen kịt này cũng chấn động càng kịch liệt.
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng đều có thể cảm giác được, bên trong vùng không gian này dường như xuất hiện một luồng tức giận, loại tức giận này tựa như một vị thần cao cao tại thượng không thể xâm phạm, đột nhiên có một số kẻ như giun dế bất kính với y, khiến cho y phẫn nộ.
Nhưng luồng tức giận càng mạnh, nụ cười trên mặt Từ Khuyết càng đắc ý.
Hai mắt hắn sáng ngời, nhìn kỹ bốn phía xung quanh, giống như chim ưng săn mồi, chờ đợi con mồi xuất hiện.
Một lát sau, không gian thần cách đen kịt vẫn đang lung lay, Bạch Thải Linh khống chế dải tơ lụa cũng đang tiếp tục chầm chậm tiến lên, Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng đều yên tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi.
Bọn họ đã thử đi về phía trước, nhưng kỳ thực vẫn dậm chân tại chỗ, vì thế thẳng thắn đã từ bỏ, trực tiếp chờ đợi dải tơ lụa kia đến bên người.
- Nó thật sự sẽ thả chúng ta đi ra ngoài sao?
Liễu Tĩnh Ngưng có chút lo lắng nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Bởi vì chuyện này quá thuận lợi, thực sự không phù hợp với hiểu biết của nàng về Thần Linh, dù cho hiện chỉ đang đối mặt với thần cách do Thần Linh chết đi lưu lại.
Từ Khuyết chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, ta hiện tại sẽ chờ nó. . .
Nói chưa dứt lời, hai mắt Từ Khuyết đột nhiên quét tới phía trước, sau đó khóe miệng giương lên:
- Rốt cục cũng tóm được ngươi rồi.
Vèo!
Trong nháy mắt, hắn giơ chân phải lên, huy mang hừng hực tràn ra, vận dụng Bức Vương Thối mười vạn điểm điểm trang bức, không chút do dự mạnh mẽ đá tới không gian đen kịt một màu phía trước.
Ầm ầm!
Toàn bộ không gian thần cách đen kịt vang lên một tiếng vang thật lớn, có tiếng "Răng rắc" vang lên, giống như có món đồ gì bị đập đến vỡ vụn.
Sau đó, một uy thế khủng bố trực tiếp từ trước mặt bao phủ tới, giống như một cơn sóng dữ, mạnh mẽ đánh về phía Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng.
- Hắc hắc, chỉ sợ ngươi trốn đi không xuất hiện, nếu đã hiện thân, vậy thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, tay phải nắm lấy Tử Kim Bức Vương Côn, tiên nguyên mạnh mẽ rót vào trong đó, khiến cây côn rung động, phát ra tiếng ong ong kịch liệt.
- Cửu U Minh Vương Trảm thức thứ nhất, Trảm Lập Quyết!
Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, Tử Kim Côn trong tay chém xuống phía trước!
Cửu U Minh Vương trảm, đây là pháp quyết Từ Khuyết nhận được trong Minh Vương Chi Cảnh cùng truyền thừa Bá Thể, đã từng là sát chiêu thành danh của Minh Vương, được xưng có thể trảm ngàn vạn vật, chính là pháp quyết cấp bậc Hạo Nguyệt, là cấp bậc cao trong tất cả các loại pháp quyết.
Nhưng khi Minh Vương Bá Thể đại thành, thân thể thành thánh, bộ pháp quyết này đã bị hắn triển khai tới mức không còn phân đẳng cấp, uy lực không có hạn mức tối đa, toàn bộ dựa vào thực lực người sử dụng để phát huy.
Bây giờ thân thể Từ Khuyết đạt tới Thánh Thể tiểu thành, cộng với Tử Kim Bức Vương Côn là thượng phẩm Tiên Khí, tuy rằng không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực một chiêu này, nhưng uy lực đã cường hãn đến mức độ khó có thể tưởng tượng được.
Đây là chiêu thức Từ Khuyết chưa bao giờ vận dụng, cũng là thủ đoạn áp trục mà hiện tại hắn có thể phát huy uy lực mạnh nhất.
"Ầm!"
Một côn đập xuống, Tử Kim Côn ảnh dày đặc như mưa rào tầm tã, ngưng tụ trên không trung thành một bóng mờ, giống như cửu thiên huyền hà đập ầm ầm xuống.
Trong không gian thần cách đen kịt vang lên một tiếng vang nặng nề giống như lôi bạo, luồng uy thế vô hình đang tràn tới trước mặt, bị một côn này chém nứt tại chỗ.
Sau một khắc, Từ Khuyết lại đánh ra một chưởng thăm dò, cánh tay đầy băng sương toả ra từng sợi hàn vụ, năm ngón tay nắm thành quyền, mạnh mẽ đánh tới hư vô phía trước.
Đùng!
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, không gian thần cách đen kịt giống như bị nện cho một quyền, cảm giác ngột ngạt lúc trước đã tan thành mây khói.
- Hả? Xem ra uy lực Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ đối với vật này quả nhiên sẽ giảm rất nhiều.
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày.
Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ chính là thủ đoạn nhằm vào pháp khí hoặc Tiên Khí, không gian thần cách này không phải đồ vật, nên một chiêu này tuy rằng dùng toàn lực, nhưng thương tổn tạo thành lại kém xa Cửu U Minh Vương trảm đối với thần cách.
Nhưng tình huống trước mắt như thế, vẫn khiến Từ Khuyết rất thoả mãn.
Tuy rằng vẫn không thể xé vỡ thần cách này, nhưng có thể sử dụng Cửu U Minh Vương trảm đẩy lùi, dĩ nhiên đã vượt qua dự liệu lúc trước của Từ Khuyết.
Điều này cũng chứng thực suy đoán của hắn, thần cách này yếu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
- Tiểu tử, một chiêu của ngươi. . . ngươi vừa đánh, là lấy được ở đâu?
Đột nhiên, Liễu Tĩnh Ngưng kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, khó có thể tin nói.
Từ Khuyết ngẩn ra:
- Làm sao thế?
Liễu Tĩnh Ngưng cổ quái nói:
- Ta vừa nói qua, Thần Linh này. . . không đúng, là thần cách. Đã từng cho ta một đoạn hình ảnh, trong hình chính là có một vị Thần Linh chém giết nó, vị Thần Linh kia chính là dùng một chiêu này, nhưng uy lực và khí thế lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, đồng thời y còn dùng một thanh trường đao.
Từ Khuyết nghe xong nhất thời trừng lớn mắt.
Có chuyện trùng hợp như thế?
Chủ nhân thần cách này lại bị Minh Vương giết chết?
- Ồ, chờ một chút, ngươi vừa nói như thế, ta đột nhiên nhớ tới, vừa nãy khi triển khai một chiêu này, dường như ta cảm giác được nó có ý sợ hãi, vốn là cho rằng đó là ảo giác, nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải ảo giác.
Hai mắt Từ Khuyết không khỏi sáng ngời, trên mặt lộ ra nụ cười vô sỉ.
- Ý sợ hãi? Ngươi nói thần cách này đang sợ một chiêu vừa nãy của ngươi?
Liễu Tĩnh Ngưng vốn thông tuệ, lập tức đoán được ý của Từ Khuyết.
Từ Khuyết gật đầu nở nụ cười:
- Hình như ta đã rõ ràng tại sao nó chỉ để ngươi thấy hình ảnh trước khi nó chết, có lẽ đây là bóng ma của nó, một đao này không chỉ chém giết Thần Linh kia, kể thần cách là nó cũng bị chém nên sản sinh ra sợ hãi.
- Ngươi nói một đao này, lại khiến thần cách sinh ra tâm ma?
Liễu Tĩnh Ngưng dùng một lời miêu tả càng thêm chuẩn xác, tổng kết lại ý của Từ Khuyết.
Từ Khuyết gật đầu:
- Đúng, cũng có thể nói là tâm ma, nhưng ở quê nhà ta, đây chính là một loại bệnh tật, hơn nữa còn có một cái tên khoa học.
- Là gì?
Liễu Tĩnh Ngưng hiếu kỳ nói.
- Chứng sợ hãi đại đao.
Từ Khuyết nói loạn một cái tên.
- Chứng. . . sợ hãi đại đao? Có loại bệnh này sao?
Liễu Tĩnh Ngưng nghe thế thì đầu óc mơ hồ, khó có thể hiểu được chuyện như vậy lại được gọi là chứng bệnh, nhưng vẫn có thể từ mặt chữ mà lý giải ra hàm nghĩa.
- Đương nhiên là có rồi, đây là bệnh thuộc về tâm lý, mỗi người đều sẽ có bệnh tâm lý, ngươi cũng thế.
Từ Khuyết đột nhiên cười híp mắt nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng nói.
- Ta cũng có bệnh tâm lý?
Liễu Tĩnh Ngưng càng thêm mơ hồ.
- Đúng, ngươi chính là bị tinh thần cảm quan cuồng loạn.
- Hả? Chuyện này. . . tên dài như thế? Nhưng ta cảm giác thân thể cũng không có gì khác thường mà.
- Bệnh tâm lý thì sao ngươi có thể phát hiện được, hơn nữa bệnh này còn rất nghiêm trọng, nhưng cũng may hiện tại nhìn thấy ta, ngươi đã thuốc đến bệnh trừ rồi.
- Hả? Tại sao?
Liễu Tĩnh Ngưng nghe mà bối rối.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, đưa tay vuốt mái tóc, cười nói:
- Bệnh này còn có một tên, gọi là bệnh tương tư.
- . . .
Vẻ mặt Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt cứng lại, rất tức giận.
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, tên tiểu tử này lại đang nói đùa, lúc này rồi mà còn không nghiêm chỉnh.
Hơn nữa còn cái gì mà bệnh tương tư, tương tư cái đầu ngươi ấy.
"Đùng!"
Tay nhỏ Liễu Tĩnh Ngưng vỗ vào trên người Từ Khuyết, tức giận lườm hắn một cái:
- Tiểu tử, ngươi muốn nói chuyện cười có thể chờ sau khi rời khỏi đây rồi nói tiếp hay không? Hiện tại chúng ta còn bị vây đây đó.
- Đương nhiên có thể, còn nữa, hiện tại chúng ta không tính là bị nhốt đâu.
Lúc này Từ Khuyết nở nụ cười, đưa tay chỉ về phía lối ra.
Dải tơ lụa đoạn màu trắng kia đã đến trước mặt bọn họ, chỉ cần đưa tay liền có thể chạm đến.
Trên mặt Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, trái tim vốn treo cao cuối cùng đã có thể hạ xuống:
- Chúng ta có thể rời đi rồi.
- Không, là ngươi rời đi trước.
Từ Khuyết cười hì hì, đưa tay bắt lấy tơ lụa màu trắng, vòng qua eo nhỏ Liễu Tĩnh Ngưng, sau đó đẩy nàng về phía trước.
Vèo!
Toàn bộ tơ lụa trong nháy mắt kéo theo Liễu Tĩnh Ngưng lao về phía cửa ra.
Sắc mặt Liễu Tĩnh Ngưng thất sắc tại chỗ, kinh sợ hô:
- Tiểu tử, ngươi làm gì?
- Hắc hắc, ngươi đi ra ngoài trước chờ ta, ta còn có chút món nợ muốn tính toán cùng thứ gọi là thần cách này. CMN, ngay cả nữ nhân của ta cũng dám động, ta không thu thập nó một trận làm sao có thể rời đi?
Từ Khuyết lạnh giọng cười nói, ánh mắt khóa chặt về một chỗ ở phía trước.
Liễu Tĩnh Ngưng giương miệng, còn muốn lên tiếng, nhưng tốc độ tơ lụa bắn ra vô cùng nhanh, trực tiếp cuốn nàng ra khỏi không gian thần cách này, trong nháy mắt thoát khốn, xuất hiện ở bên ngoài.
Vừa rơi xuống đất, Liễu Tĩnh Ngưng theo bản năng muốn xông về phía trước, nhưng lại Husky cùng Bạch Thải Linh ở bên cạnh, vội vàng dùng tiên nguyên kéo nàng lại.
- CMN, Liễu yêu nữ, thật vất vả mới cứu ngươi ra, ngươi còn muốn xông vào làm cái gì? Ồ, Khuyết. . . khụ, cha của Khuyết ca đâu?
Husky vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Liễu Tĩnh Ngưng cũng đã tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía không gian đen kịt này, Từ Khuyết vẫn ngồi ở bên trong như trước.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng lắc lắc đầu:
- Hắn nói hắn muốn báo thù xong mới trở ra.
- Báo thù?
Husky và mọi người ở đây nghe thấy lời này trong nháy mắt đều trợn to hai mắt.
Không gian hắc ám này vừa nhìn đã biết vô cùng cùng khủng bố, hắn có thể từ bên trong cứu người ra cũng thôi đi, lại còn muốn báo thù?
Trâu bò a!
. . .
Cùng lúc đó, trong không gian thần cách đen kịt.
Từ Khuyết đã đổi lấy một thanh trường đao từ cửa hàng hệ thống.
Cửu U Minh Vương trảm chính là Đao Quyết, vừa nãy hắn dùng Tử Kim Bức Vương Côn triển khai ra, bởi vì Tử Kim Bức Vương Côn là thượng phẩm Tiên Khí, uy lực phát ra rất lớn, nhưng nếu có thượng phẩm Tiên Khí cấp bậc đao thì uy lực một chiêu Cửu U Minh Vương trảm vừa nãy sẽ tăng lên gấp đôi.
Đáng tiếc Từ Khuyết cũng không có đao cấp bậc đó, thậm chí ngay cả đao cấp bậc bán phẩm Tiên Khí cũng không có, nhưng hắn cũng không để ý, trực tiếp thu lại Tử Kim Côn, rồi đổi với cửa hàng hệ thống một trường đao cấp bậc cửu phẩm pháp khí, ánh mắt ngưng lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào một vị trí.
- Ngươi sợ đao, có bóng ma đối với Cửu U Minh Vương trảm, vậy ngày hôm nay ta nói thế nào cũng phải cho ngươi mấy đao, để ngươi ghi nhớ giáo huấn này.
Từ Khuyết cười hì hì nói, sau đó vung trường đao trong tay lên, chuẩn bị triển khai pháp quyết.
Đột nhiên, một đạo thần niệm truyền vào đầu óc Từ Khuyết.
Đây là một thần niệm không hề có một tiếng động, không có bất kỳ tiếng nói, nhưng Từ Khuyết nhưng có thể hiểu rõ tin tức mà thần niệm muốn truyền cho hắn.
- Ồ, ngươi nói muốn truyền thừa cho ta, để ta rời đi, sau này không động dao với ngươi?
Từ Khuyết ngẩn ra, không nghĩ tới thần cách này còn có năng lực như thế.
Nhưng sau một khắc, hắn lắc lắc đầu:
- Không thể, ngày hôm nay nếu không đâm chết ngươi, ta sẽ không gọi là Từ Khuyết!
Vèo!
Dứt tiếng, Từ Khuyết bỗng nhiên lao về phía trước.
Nhưng vừa bước ra vài bước, hắn đã ngừng lại, trừng lớn hai mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.
- Cái gì? Ngươi là nói ngươi sẽ cho ta. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận