Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1003: Ai Nói Ngươi Ta Đã Tận Lực?

"Choang!"
Dùi trống trong tay Từ Khuyết hạ xuống, một tiếng kim loại rung vang dội đột nhiên vang lên.
Hiệu quả kỹ năng tứ tinh Nhạc Sư trong nháy mắt làm mọi người ở đây ngẩn ra, có loại cảm giác tinh thần chấn động.
Ngay sau đó, đàn ghita điện vẫn để ở một bên điện bỗng nhiên phát ra tiếng.
Lập tức là guitar bass, đàn điện tử, trống, các loại nhạc cụ đều được tấu vang.
Thần hồn của Từ Khuyết chia thành năm phần, phân biệt khống chế tất cả các loại nhạc cụ, giai điệu đinh tai nhức óc trong nháy mắt vang vọng cả khu vực.
Loại giai điệu dày nặng chấn động mang phong cách kim loại xuyên qua màng nhĩ của tất cả mọi người, đánh sâu vào trong nội tâm bọn họ.
Gần như cùng lúc đó, Từ Khuyết há mồm, giọng nói khàn khàn trầm ấm hát vang lên.
"Hoa cúc, cổ kiếm cùng rượu.
Hòa hương cà phê trong đình viện ồn ào.
Người ngoại tộc đang cúng tế thần mặt trăng.
Làm ta nhớ đến thời khai nguyên thịnh thế!"
Bạch!
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
Cánh tay nắm trường kiếm của Vu trưởng lão không còn cảm giác buông xuống, tỏ vẻ dại ra.
Đôi môi của Khương Hồng Nhan hơi mở, con ngươi sáng sủa, mang theo vẻ kinh ngạc.
Bạch Thải Linh trừng lớn hai con mắt, cực kỳ ngạc nhiên.
Từ Phỉ Phỉ che cái miệng nhỏ, khó có thể tin:
- Trời ơi, ca ca còn biết hát "Mộng Hồi Đường Triều"? Hơn nữa hát. . . hay như vậy?
Từ Khuyết hoàn toàn đắm chìm ở bên trong bản nhạc Rock and Roll này, vô cùng chăm chú khống chế các loại nhạc cụ, thay đổi bộ phận ca từ của "Mộng Hồi Đường Triều", tiếp tục há mồm hát to:
"Phong, thổi không tan hận dài!
Hoa, nhiễm không ra nỗi nhớ quê!
Tuyết, ánh không xuống núi sông!
Nguyệt, chiếu không được cổ mộng!"
Đột nhiên, tiếng nói của hắn biến đổi, sục sôi mà sắc bén:
"Lần theo vân tay tính số mệnh, đêm nay tỉnh rượu vô mộng!
Lần theo số mệnh đi vào mộng đẹp!
Trong mộng trở lại Đường Triều!!!"
Ầm!
Trong nháy mắt, lực xuyên thấu cùng lực bộc phát tràn ngập hầu như khiến da đầu của tất cả mọi người ở đây tê dại, cả người nổi lên nổi da gà, nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào.
Từ Phỉ Phỉ lộ ra vẻ kinh hãi, khó có thể tin.
Nàng ở trên địa cầu đã nghe qua "Mộng Hồi Đường Triều" nguyên bản, nhưng bài nhạc Rock and Roll đại danh đỉnh đỉnh này từ trong tay Từ Khuyết diễn tấu ra, hiệu quả lại trở nên vô cùng khủng bố, các loại tâm tình hoàn toàn bị tăng lên gấp đôi bạo phát ra.
Đây hoàn toàn là bắt nguồn từ kỹ năng Nhạc Sư của Từ Khuyết, bản thân nó đã là một loại sức mạnh thần bí, xâm nhập vào hồn phách người khác, trực tiếp ảnh hưởng tới bọn họ.
Cùng lúc đó, vô số bia mộ ở bốn phía đều đang run rẩy, có rất nhiều tàn hồn đã ngủ say nhiều năm, vào đúng lúc này hoàn toàn bị thức tỉnh, theo giai điệu âm nhạc, đang đang điên cuồng run run.
Trung ương điện thất, mặt đất tỏa ra ánh sáng óng ánh, dần dần trở nên hừng hực, ngưng tụ thành một tia sáng trắng, bắn thẳng lên trên đỉnh.
Ầm!
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, đỉnh điện thất giống như mặt nước, chậm rãi nổi lên gợn sóng, "Nước" đang hướng về hai bên rút bớt, toàn bộ cấm chế sắp bị mở ra.
Con ngươi của Bạch Thải Linh lập tức trở nên sáng ngời, mang theo mừng rỡ và kích động, loại tình cảnh này, động tĩnh lớn hơn những Nhạc Sư trước đây nhiều.
Toàn bộ cấm chế đã được mở ra hai phần ba, thấy rõ ràng bên trong có để vô số hộp, một cái hộp gỗ trong đó toả ra đạo vận mạnh mẽ, chính là khí tức của Tam Văn Linh Đạo Thạch.
- Chẳng lẽ. . . lần này thật sự có thể thành công?
Trong lòng của Bạch Thải Linh kinh hãi, tràn ngập mừng rỡ chờ đợi.
Nguyên bản nàng về lại Luyện Nguyệt Cung, mục tiêu chủ yếu nhất chính là báo thù, tiếp theo mới là nhìn xem có thể đánh thức tàn hồn, lấy được Tam Văn Linh Đạo Thạch tiến hành đột phá hay không.
Cái ý tưởng này mới đầu cũng không lớn, hoàn toàn chỉ là ôm ý nghĩ thử nghiệm.
Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi mang Từ Khuyết tới, tên này đầu tiên là giúp nàng báo thù, giết chết hai người năm đó ám hại nàng, vào lúc này lại đánh thức phần lớn tàn hồn ở nơi này, động tĩnh vô cùng lớn.
Nàng biết dựa theo động tĩnh này, thành công đã không còn xa nữa.
Nhưng trước khi triệt để thành công, tuyệt đối không thể động tới những cái hộp kia nửa phân một hào.
Lúc cấm chế còn chưa được triệt để mở ra, đó chính là thời kì có uy lực kinh khủng nhất, một khi có người muốn nỗ lực xông lên, cho dù là Nhân Tiên cảnh cũng sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.
Năm đó, có người trong số bọn họ bởi vậy mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Vì thế giờ phút này Bạch Thải Linh khống chế kích động trong lòng, không tùy tiện kích động ra tay, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
. . .
Cuối cùng, khúc nhạc hạ xuống, hào khí vạn ngàn, nhiệt huyết dâng trào tâm tình, vẫn còn đang ảnh hưởng tới mọi người như trước.
Bạch Thải Linh bước vào Nhân Tiên cảnh, thần hồn hiển nhiên cường đại hơn rất nhiều so với những người còn lại, sự ảnh hưởng này đối với nàng cũng không lớn, rất nhanh đã tỉnh táo.
Nhưng rất nhanh, ý mừng trên mặt nàng dần dần thu lại.
Phần lớn tàn hồn ở đây đã thức tỉnh, nhưng ở nơi sâu xa trong đám bia mộ kia, vẫn còn có mấy toà bia mộ lớn không hề có động tĩnh gì.
Cấm chế trên đỉnh vẫn nằm ở trạng thái mở ra hai phần ba như trước, toả ra sát khí khủng bố, bao phủ ở trên bầu trời.
- Làm sao có khả năng?
Tâm của Bạch Thải Linh trong nháy mắt nguội hơn phân nửa, đồng thời khó có thể tin tưởng được.
Khúc nhạc này của Từ Khuyết, dưới cái nhìn của nàng đã là cực kỳ hoàn mỹ, hoàn toàn đủ để làm đám tàn hồn kia tỉnh lại.
Nhưng bây giờ vẫn còn lại mấy bia mộ lớn không hề bị ảnh hưởng, vẫn đang ngủ say như trước, chuyện này quả thật là làm người ta khó có thể tin.
- Ồ? Vẫn có tàn hồn không tỉnh lại?
Từ Khuyết lúc này cũng phát hiện ra chuyện không đúng lắm, có chút kinh ngạc.
Loại nhạc Rock and Roll này chính là loại nhạc đánh thức người tốt nhất, đặt ở chỗ nào cũng đủ khiến người ta lập tức tỉnh táo lại.
Thêm vào hiệu quả của kỹ năng thân phận Nhạc Sư của hắn, loại lực bộc phát này sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ lại có tàn hồn không hề bị ảnh hưởng, chuyện này đúng là có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Đường công tử, chuyện gì thế này? Khúc nhạc của ngươi rõ ràng không có vấn đề gì mà?
Bạch Thải Linh nhìn về phía Từ Khuyết, ngạc nhiên hỏi.
- Không, có vấn đề.
Từ Khuyết giống như nghĩ tới điều gì, chân mày hơi nhíu lại.
Loại nhạc Rock and Roll này có rất nhiều, hắn lựa chọn loại Rock and Roll phong cách Hoa Hạ chính là vì để ca từ có thể ảnh hưởng tới những tàn hồn kia.
Nhưng cuối cùng, những tàn hồn này cũng không phải tới tự Địa Cầu, càng không biết Đường triều, ảnh hưởng của ca từ trở nên suy yếu hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn có một nhân tố cực kì quan trọng, thứ nhạc Rock and Roll này cũng không phải là mỗi người đều có thể thưởng thức được.
Chính là củ cải rau xanh mỗi người đều có sở thích riêng, có người yêu thích nhạc Rock and Roll xao động, tự nhiên cũng có người yêu thích loại nhạc nhẹ nhàng yên tĩnh, cũng có người yêu thích tình ca đau thương.
Câu "Ca khúc của ngươi không có vấn đề" của Bạch Thải Linh, lập tức làm cho Từ Khuyết nghĩ đến có vấn đề.
- Xem ra người trong mấy toà mộ lớn kia không thích loại Rock and Roll xao động này rồi.
Từ Khuyết cảm thấy có chút khó khăn.
Bởi vì có hiệu quả của kỹ năng Nhạc Sư, vì thế hắn không theo đuổi chuyện khiến tất cả tàn hồn đều tiếp thu nhạc Rock and Roll, ngược lại chỉ cần đưa đến tác dụng đánh thức là được rồi.
Nhưng mấy cái tàn hồn này lại không hề bị lay động, nói rõ là đã ngủ say quá lâu, e rằng đã sắp tiêu tan, đoán chừng cũng chỉ có thể đánh động mới có thể đánh thức bọn họ.
- Có vấn đề? Có vấn đề gì?
Bạch Thải Linh hỏi.
- Ta đi xem trước một chút.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, trực tiếp đứng lên, ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía mấy toà bia mộ không có động tĩnh gì kia.
Hắn đang quan sát chữ viết trên mấy toà mộ bia, tuy rằng phần lớn chữ viết đã mơ hồ, nhưng cũng có lác đa lác đác vài chữ vẫn còn rõ ràng.
Rất nhanh, Từ Khuyết liền phát hiện ra mấy toà bia mộ lớn này có điểm giống nhau, chữ viết bên trên tương tự, hẳn là cùng một người viết ra.
Hơn nữa từ chữ trên mộ tới xem, chủ nhân của mấy toà mộ lớn là đồng thời được hạ táng, nói không chừng khi còn sống bọn họ còn quen biết nhau nữa.
Nhưng từ điểm đó tin tức tới xem, tựa hồ cũng không có tác dụng quái gì.
- Thế nào rồi?
Lúc này, Bạch Thải Linh hỏi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Xem ra đây là mấy kẻ khó chơi, không dễ dàng đánh thức được.
- Ừm.
Bạch Thải Linh không khỏi gật gật đầu, thần thái trong mắt lại có chút ảm đạm.
Nàng mang theo dung mạo già yếu này đã trăm năm, không phải nàng để ý dung mạo của mình, nhưng đổi thành bất luận nữ nhân nào cũng sẽ không thể nào tiếp thu được tình huống như thế.
Dù sao. . . nàng thật sự còn rất trẻ.
Nếu như không lấy được khối Tam Văn Linh Đạo Thạch này, nàng chỉ dùng một chút tuổi thọ còn lại sẽ không thể nào đột phá, điều này cũng nói rõ là nàng không chỉ là không có cách nào trở lại Tiên Giới, rất có khả năng sẽ phải dùng bộ dạng này sống ở trên Thái Kim đại lục chậm rãi chờ đợi năm tháng trôi qua, cuối cùng qua đời.
- Thôi.
Cuối cùng, Bạch Thải Linh khẽ lắc đầu, thở dài, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Kỳ thực từ lâu ta đã đoán được loại cục diện này, ta biết ngươi đã tận lực, cảm ơn ngươi.
- Hả?
Từ Khuyết lập tức ngẩn ra.
- Ngươi đang nói cái gì thế? Ai nói cho ngươi rằng ta đã tận lực?
- Hả?
Lúc này đến phiên Bạch Thải Linh có chút bối rối.
Ai nói cho ngươi là ta đã tận lực?
Lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ tên này. . . vẫn còn chưa dùng hết toàn lực?
Bạn cần đăng nhập để bình luận