Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 797: Đi Thì Đi

Vèo!
Từ Khuyết đang nằm trên ghế, nghe động tĩnh trên không trung từ xa truyền đến.
Một vệt hồng mang từ phía chân trời vượt qua tốc độ âm thanh, dùng tốc độ nhanh như chớp nhanh chóng chạy tới nơi này.
Bóng hình quen thuộc, hơi thở quen thuộc, ngoại trừ Khương Hồng Nhan còn có thể là ai?
Loảng xoảng!
Lúc này Từ Khuyết từ trên ghế đứng lên, bay lên trời, thân thể trực tiếp chặn ở trước lối vào Trường Sinh Điện, sau đó, ánh mắt nhìn kỹ bóng người Khương Hồng Nhan ở xa xa.
Nếu nàng đã đến, chứng tỏ mình không đoán sai, nàng nhất định là muốn vào Thanh Đồng Cổ Điện.
Vèo!
Rất nhanh, cùng với tiếng vang của một ngọn gió, cuối cùng Khương Hồng Nhan đã chạy tới, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một ít kinh ngạc.
- Tiểu tử, ngươi... sao lại ở đây?
Nàng kinh ngạc hỏi.
Từ Khuyết lắc đầu nở nụ cười:
- Chà chà chà, tiểu cô nương, ngươi quá nghịch ngợm, thừa dịp ta không ở bên cạnh liền chuồn êm, cũng may ta cơ trí, đoán được ngươi sẽ tới nơi này.
Vừa nói, thân thể hắn vẫn gắt gao chặn trước cửa Trường Sinh Điện, dù sao đây cũng là lối vào duy nhất.
Khương Hồng Nhan thâm ý nhìn Từ Khuyết, sau đó lại khẽ lắc đầu, đôi mắt đẹp xẹt qua một vẻ ảm đạm, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, để ta đi qua đi.
- Không được, ngươi nói cho ta biết trước, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Tại sao lại muốn tiến vào Trường Sinh Điện?
Từ Khuyết hỏi.
Khương Hồng Nhan trầm mặc một lát, rồi mở miệng nói:
- Trường Sinh Điện là đường một chiều duy nhất có thể đi về Huyền Chân đại lục, ta phải trở về một chuyến, bằng không không tới hai năm, không chỉ ta phải ngã xuống, ngay cả tứ đại châu cũng sẽ bị diệt vong.
Từ Khuyết nghe vậy không khỏi choáng váng.
Trường Sinh Điện còn có thể đi về Huyền Chân đại lục?
Nhưng sau đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng Huyền Chân đại lục sẽ xâm lấn tới đây, kỳ thực đã không sao rồi, ta sớm đã phá vỡ hết phong ấn Ngũ Hành Sơn, bây giờ gông xiềng của tứ đại châu đủ để thủ hộ tứ đại châu thêm mấy chục năm.
- Không phải vấn đề gông xiềng.
Khương Hồng Nhan lập tức lắc lắc đầu, trên mặt xẹt qua ý cười thảm đạm.
- Ta vừa khôi phục một đoạn ký ức, người kia đã từng rút một tia hồn phách của ta, luyện vào trong Thành Đạo Thụ, tính toán thời gian một chút, Thành Đạo Quả trên Thành Đạo Thụ sắp chín rồi, nếu rơi vào tay y, để y luyện hóa, y có thể bạch nhật phi thăng, bước vào Tiên cảnh. Đến lúc đó, tất cả số mệnh cùng tu vi của ta đều sẽ để cho y sử dụng, tứ đại châu cũng sẽ rơi vào tai nạn.
- Cái gì?
Sắc mặt Từ Khuyết nhất thời thay đổi.
Người cha của Khương Hồng Nhan ở kiếp trước lại điên cuồng đến mức này?
Hóa ra gã để Khương Hồng Nhan chuyển thế, nắm giữ số mệnh nghịch thiên, mục đích thực sự không phải để chưởng khống Huyền Chân đại lục, mà là để sau khi bước vào Tiên cảnh, cướp đi tất cả những thứ này.
Càng kinh sợ hơn chính là, gã còn rút đi một tia hồn phách của Khương Hồng Nhan bồi dưỡng ra một gốc cây Thành Đạo Thụ, để thành Tiên cảnh.
Chuyện này... Cmn, quả thật còn không bằng cả súc sinh.
- Nếu ybước vào Tiên cảnh, chuyện thứ nhất nhất định sẽ đến tứ đại châu tìm ta, đoạt lại Tiên Khí giúp ta chuyển thế này, khi đó gông xiềng tứ đại châu căn bản không ngăn được y, vì thế ta nhất định phải tự mình về Huyền Chân đại lục, dù cho không hủy được Thành Đạo Thụ, cũng không thể liên lụy đến tứ đại châu.
Lúc này, Khương Hồng Nhan mở miệng lần nữa, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Từ Khuyết, chân thành nói:
- Vì thế... Tiểu tử, để ta đi qua, được không?
- Thì ra là như vậy.
Từ Khuyết nhất thời cười khổ
- Hóa ra ngươi nói ta không cần đợi ngươi, là ý này.
Khương Hồng Nhan sửng sốt một chút, sau đó khẽ mỉm cười:
- Không phải ý mà ngươi nghĩ tới.
- Vậy ngươi đừng đi, cho ta thời gian hai năm, không, một năm là được rồi, ta sẽ tự mình đi giúp ngươi phá huỷ Thành Đạo Thụ, mang hồn phách của ngươi trở về.
Từ Khuyết chăm chú nói.
Thời gian một năm, hắn tuyệt đối có lòng tin đạt tới Hợp Thể kỳ, đến lúc đó, hắn cũng có đầy đủ tự tin dựa vào Bức Vương Quyền cùng Phật Đà Ấn đấu một trận cùng cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong,
- Không kịp, không tới nửa năm, Thành Đạo Quả sẽ thành thục, đến lúc đó không có người nào có thể ngăn cản y.
Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu, dáng người xinh đẹp đứng trên không trung, chậm rãi đi về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết biết, lấy tính cách Khương Hồng Nhan, hắn đứng ở đây cản trở sẽ vô dụng.
Không tính đến việc nàng có thể sẽ xuất thủ, mạnh mẽ xông vào Trường Sinh Điện.
- Ài, thôi!
Đột nhiên, Từ Khuyết thở dài, dáng vẻ cô đơn, chủ động tránh đường, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn đi thì đi đi, ta không muốn ngăn ngươi, nếu ngươi bỏ được ta, vậy ngươi cứ đi đi!
Khương Hồng Nhan nghe thế thì ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ dễ dàng nhường đường như vậy, nhưng trên dung nhan vẫn hiện lên nụ cười:
- Nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ trở về.
Nói xong, thân hình nàng loáng một cái, dứt khoát lướt về lối vào Trường Sinh Điện.
Sau đó tay nhỏ lấy ra một khối Ngọc Điệp, tỏa ra huy mang óng ánh, đánh về chiếc cửa đồng Trường Sinh Điện.
Ầm ầm!
Cả tòa Trường Sinh Điện trong nháy mắt chấn động, phát sinh một tiếng vang thật lớn.
Sau đó cửa đồng bắt đầu nhúc nhích, giống như một màn nước, tạo nên từng sợi gợn sóng.
"Vèo!"
Gần như cùng lúc đó, một bóng đen xẹt qua, người này đầy đầu tóc bạc, chính là Đạo Thân được Từ Khuyết an bài từ lâu, tay cầm hắc côn, vọt thẳng về sau lưng Khương Hồng Nhan.
Nhưng lần này, Khương Hồng Nhan lại phản ứng cực nhanh, thân hình xảo diệu né qua một bên.
Loảng xoảng!
Hắc côn, trực tiếp đập vào trên mặt Thanh Đồng, phát ra một tiếng rung.
Móa nó!
Từ Khuyết nhất thời trợn to hai mắt, Đạo Thân đánh lén lại thất bại rồi!
Lúc này Từ Khuyết cũng lúng túng phát hiện, ánh mắt của Khương Hồng Nhan rơi vào trên người hắn.
- Tiểu tử, một chiêu này ta còn nhớ.
Nàng cười nhạt, vẫn không trách cứ Từ Khuyết.
Bởi vì nàng rõ ràng tại sao Từ Khuyết làm như thế, chung quy vẫn không đành lòng để nàng rời đi như vậy.
- Ài!
Từ Khuyết cũng thở dài, giống như hoàn toàn bất đắc dĩ, ngẩng đầu hỏi:
- Ta thất sách rồi, nhưng ta muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, không thể không đi sao?
Khương Hồng Nhan trầm mặc nửa ngày, cuối cùng gật gật đầu:
- Ừm.
- Xem ra ta không nên tới.
Từ Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khương Hồng Nhan hỏi:
- Để lại chút kỷ niệm có được hay không?
Được.
Khương Hồng Nhan không do dự, gật đầu đáp.
- Trước khi đi, hôn ta một chút.
Từ Khuyết cười nói.
Khương Hồng Nhan nhất thời ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Từ Khuyết, lập tức cười nhạt nói:
- Được.
- Cảm ơn.
Từ Khuyết gật đầu, cất bước đi về phía Khương Hồng Nhan.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập vẻ không muốn, mơn trớn gò má tinh xảo của nàng, cảm nhận vẻ vô cùng mịn màng.
- Đáp ứng ta, nhất định phải trở về! Được không?
Từ Khuyết nhẹ giọng nói ra, thật sự đã từ bỏ việc ngăn cản.
- Ừm.
Khương Hồng Nhan gật đầu, trong mắt lóe qua một tia giãy dụa.
Lúc này, gương mặt Từ Khuyết đã chậm rãi nghiêng qua, sống mũi hai người nhẹ nhàng đụng nhau, khoảng cách môi chỉ còn một chút.
Khương Hồng Nhan theo bản năng nhắm lại hai mắt, khóe mắt mơ hồ có chút ướt át.
Nhưng trong lúc tình cảm này, Từ Khuyết lại đột nhiên duỗi ra hai tay, ôm chặt lấy Khương Hồng Nhan, lớn tiếng quát:
- Tạc Thiên Bang chung cực hàm nghĩa. Liều chết ôm em gái!
Ầm!
Dưới chân hắn bước nhanh, dừng sức mạnh ôm lấy thân thể Khương Hồng Nhan, trực tiếp đụng vào cửa đồng phía sau nàng vốn đã bị mở ra.
Bá một thoáng, cửa đồng trong nháy mắt bị một lực lượng đụng vào.
Trong chớp mắt, hai người trực tiếp xuyên qua cửa đồng rồi biến mất không còn tăm hơi.
Trường Sinh Điện to lớn cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận