Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 479: Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm Trở Về Rồi

Nhìn đoàn người chen chúc rời đi, Từ Khuyết tỏ vẻ ngạc nhiên.
Kỹ thuật bắn pháo của Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm?
Bản Bức vương lại nổi danh như vậy sao?
Từ Khuyết vừa nghĩ liền biết, cái gọi là kỹ thuật bắn pháo, rõ ràng chính là chỉ Thần Uy Sung Năng Pháo!
- Nhanh, nhiều người như vậy, khẳng định là có thứ tốt, chúng ta mau đi xem một chút.
Lúc này hai mắt Husky sáng lên nói.
Dưới cái nhìn của nó, nhiều người tranh đoạt, chính là có thứ tốt xuất hiện, cho nên nó thập phần hưng phấn.
Từ Khuyết cũng đang muốn nhìn đến cùng là chuyện gì, liền cất bước đi vào.
Thế nhưng đoàn người rất điên cuồng, đều đang cầm Linh Thạch tranh mua cái gọi là vé vào cửa, chen thành một đống.
- Lần này phải mua được vé!
- Nghe đồn những Thần Uy Sung Năng Pháo kia vô cùng không đơn giản, liền Hỏa Hoàng đều bị trọng thương qua.
- Đúng vậy! Ai cũng muốn lấy được, Tiêu Viêm cùng Từ Khuyết càng là đến từ cùng một cái bang phái kia, Tiêu Viêm luyện chế ra loại pháo thần kỳ này, được khen là pháo thần, Từ Khuyết cùng hắn ở trong cùng một bang phái, khẳng định cũng có biết một chút.
- Hỏa Hoàng lúc trước đem Thần Uy Sung Năng Pháo đối phó với Từ Khuyết, thực sự là không sáng suốt, chết cũng không oan.
- Có người nói khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo trong hoàng cung kia đã bị Nhã phu nhân thu lại, bây giờ chúng ta muốn xem thử hình dáng, chỉ có thể tới Thái Dịch Phái nhìn mà thôi
- Khà khà, nếu có thể nghiên cứu ra huyền diệu trong đó, chúng ta cũng có thể tự đi luyện chế.
Mọi người nghị luận sôi nổi, rất là kích động.
Từ Khuyết nhìn thấy thế dở khóc dở cười, trời ơi, còn tưởng rằng là fans mộ danh bản Bức vương mà đến đây, thì ra đều là đánh ý nghĩ muốn đi quan sát Thần Uy Sung Năng Pháo, nỗ lực mô phỏng lại.
Nhưng then chốt của Thần Uy Sung Năng Pháo là ở chỗ con chip phù văn, bị hoàn mỹ khảm nạm ở bên trong thân pháo, đám người kia sợ rằng xem mười năm tám năm cũng nhìn không ra nguyên cớ, Từ Khuyết căn bản không lo lắng sẽ bị nhái lại.
Nhưng hắn cũng bội phục ánh mắt của Tô Vân Lam, lại có thể mượn vào điểm này, đem Thần Uy Sung Năng Pháo phát triển thành "Điểm du lịch", thu phí cung cấp tham quan, lấy thứ này để môn phái tăng thêm thu nhập, hoàn toàn là một ý nghĩ rất thông minh.
- Tiên sư nó, nhiều người như vậy, căn bản không chen vào được. Tiểu tử, đám người kia biết danh hiệu của ngươi, ngươi nhanh dùng danh hiệu của ngươi hô một tiếng đi.
Lúc này, Husky thấy chen vào đoàn người không lọt, sốt ruột, hướng về phía Từ Khuyết hô.
Từ Khuyết tỏ vẻ khiêm tốn, lắc đầu cười nói:
- Vẫn là không cần đi, làm thế quá trương dương rồi.
Nói đến đây, hắn đột nhiên dồn khí vào đan điền, trung khí mười phần quát to:
- Ta là Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm, há lại là loại người yêu thích kiêu căng kia sao? Phải chú ý biết điều!
Một tiếng hét này, thanh âm như chuông lớn, vang vọng tứ phương.
Tất cả mọi người ở đây cũng vì đó mà cả kinh, đều quay đầu nhìn tới.
Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm? Thật hay giả thế?
- Ồ, tiểu tử, tại sao lại là ngươi?
- Ngươi cũng đừng ở đây giả mạo Tiêu Viêm nữa có được không?
- Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm nhà người ta cũng sẽ không viết ba chữ 'Tạc Thiên Bang' ở trên y phục đâu.
Mọi người vừa nhìn lại đây, lập tức khinh bỉ nói.
Nhưng vài tên đệ tử Thái Dịch Phái phụ trách bán vé vào cửa, cũng vừa hay nhìn sang phía bên này, chợt liền sửng sốt tại chỗ.
Trời ạ, khuôn mặt tuấn lãng này, con ngươi mê người đen kịt như mực, lấp lánh có thần kia, không phải là Tiêu Viêm thiếu hiệp đó sao?
- Đúng là Tiêu Viêm thiếu hiệp!
Lúc này, một tên nữ đệ tử kinh ngạc thốt lên thành tiếng, tỏ vẻ kích động.
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, ngài rốt cục về đến rồi!
Tiếp đó, những đệ tử còn lại đều vọt tới.
Bọn họ đều từng ở Thái Dịch Phái ở chung cùng Từ Khuyết, tự nhiên cực kỳ quen thuộc đối với hắn, hơn nữa mới chia tay được hơn một năm, ngay lập tức liền nhận ra hắn.
Nhưng mọi người ở đây lại triệt để há hốc mồm.
Tiêu Viêm thiếu hiệp?
Đây cmn đúng là Tiêu Viêm thiếu hiệp ư?
Trời ạ, Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm trở về rồi.
Lập tức, những người lúc trước phê bình Từ Khuyết kia, đều tỏ vẻ nóng bỏng.
Chuyện này quả thật là trực tiếp tự làm mất mặt. Mới vừa rồi còn nói người ta mô phỏng theo không giống, ai biết là chính chủ đến rồi.
- CMN, quả nhiên lại là tiểu tử ngươi.
Husky cũng kinh ngạc thốt lên, xem như là đã rõ ràng, Tạc Thiên Bang Tiêu Viêm gì đó, quả nhiên lại là Từ Khuyết dùng tên giả.
- Biết điều chút, không nên để cho toàn bộ thế giới đều biết.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, che miệng chó của Husky lại.
Nếu những này người còn không biết bản bức vương chính là Từ Khuyết, vậy còn tiếp tục có thể dùng cái tên Tiêu Viêm này đi ra trang bức được rồi, bằng không để người ta biết liền chơi không vui, bức cách của Tạc Thiên Bang nhất định phải ổn định.
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, ngài cuối cùng đã trở về rồi. Hơn một năm nay chúng ta tìm ngươi xung quanh, nhưng đều hỏi thăm không tới tung tích của ngươi, đúng là hơn nửa năm trước, Hoàng thành bên kia truyền đến tin tức về vị Từ Khuyết thiếu hiệp trong bang phái của ngài kia, dĩ nhiên đã tiêu diệt Hỏa Hoàng, thực sự là kinh người.
Lúc này, vài tên đệ tử Thái Dịch Phái đi đến trước mặt Từ Khuyết, rất là kích động nói.
Từ Khuyết cũng khẽ mỉm cười:
- Không có gì, loại tiểu nhân vật như Hỏa Hoàng, căn bản không nhập được vào mắt của Tạc Thiên Bang chúng ta.
Hítt!
Lập tức, mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Hỏa Hoàng lại chỉ là tiểu nhân vật?
Xem ra nghe đồn không giả a, Tạc Thiên Bang này quả nhiên không bình thường, bên trong tập hợp vô số tinh anh thiên kiêu mạnh mẽ, nhất định là một thế lực khủng bố đến từ hải ngoại.
- Được rồi, đừng ở chỗ này nói nữa, ta lần này trở về chuẩn bị ở đây một hai ngày liền đi, Thái Dịch Phái còn có nữ chưởng môn dư thừa chứ... À không đúng, là còn có gian phòng trống nào không?
Từ Khuyết cười hỏi, duy trì phong độ bức cách của cao nhân.
- Có, đương nhiên là có, căn viện lúc trước ngài ở, Tô chưởng môn vẫn luôn giữ lại, chưa bao giờ cho người khác đi vào.
Vài tên đệ tử Thái Dịch Phái lúc này gật đầu nói.
Sau đó, ở trong ánh mắt sùng kính cùng chấn động của mọi người, mấy người Từ Khuyết rời khỏi đường phố, hướng về Thái Dịch Phái mà đi.
- Tô chưởng môn của các ngươi có khỏe không?
Trên đường đi, Từ Khuyết hồi tưởng lại vị mỹ nữ chưởng môn Tô Vân Lam phong vận mười phần kia, không khỏi mở miệng hỏi.
Vài tên đệ tử Thái Dịch Phái vừa nghe thấy vậy, đều hai mặt nhìn nhau, chợt thở dài.
Trong lòng Từ Khuyết lập tức hồi hộp, chẳng lẽ là có gì ngoài ý muốn hay sao?
- Các ngươi nói mau, có phải là phát sinh chuyện gì hay không?
Từ Khuyết lúc này sầm mặt lại, hỏi.
Vài tên đệ tử Thái Dịch Phái vội cười khổ nói:
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, không phải giống như ngươi nghĩ đâu, Tô chưởng môn không xảy ra chuyện gì, chỉ là hơn một năm nay nay, nàng rất u buồn.
- A? Mắc chứng u buồn?
Từ Khuyết ngạc nhiên nói.
- Chứng u buồn?
Vài tên đệ tử Thái Dịch Phái tỏ vẻ ngơ ngác, chưa từng nghe nói tới loại bệnh trạng này.
Một tên nữ đệ tử trong đó thì lại thăm thẳm nhìn Từ Khuyết một cái, nói ra:
- Tiêu Viêm thiếu hiệp, kỳ thực lúc trước sau khi ngài ra đi không lời từ biệt, Tô chưởng môn liền mỗi ngày đều có tâm sự nặng nề, chúng ta đều biết nàng bị làm sao, nhưng lại không thể ra sức.
- Ây...
Từ Khuyết lập tức lúng túng, lấy trí tuệ của hắn, làm sao nghe không ra ý tứ bên trong lời này.
Lúc trước hắn cũng xác thực là vô ý, ghẹo xong em gái liền chạy, còn bắn mấy phát pháo, pháo là Thần Uy Pháo, nhưng pháo chân chính lại không bắn qua, thực sự là xin lỗi danh xưng pháo thần này.
Xấu hổ, quá xấu hổ rồi.
- Haizz, là ta cân nhắc không chu đáo rồi.
Từ Khuyết không khỏi thở dài nói.
Nữ đệ tử Thái Dịch Phái tiếp tục nói:
- Tiêu Viêm thiếu hiệp không cần như vậy, bây giờ ngài trở về, Tô chưởng môn biết, nhất định sẽ rất cao hứng.
Hơn một năm nay, nàng mỗi ngày đều đứng ở trong viện ngài ở lúc trước, có lúc vừa đứng chính là một ngày, chờ lúc nàng rời đi, chúng ta phát hiện... Mặt đất đều ướt một mảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận