Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 519: Ngày Khác

Rất nhanh, Từ Khuyết cùng Tô Linh Nhi và Tô Tiểu Thất trở lại trong hoàng cung.
Đám cấm vệ nhìn thấy Từ Khuyết, đương nhiên là cực kỳ cung kính, dù sao khuôn mặt này bọn họ đều rất quen thuộc, sự tình tiêu diệt Hỏa Hoàng lúc trước, ở trong đầu bọn họ đến nay vẫn còn vô cùng rõ ràng.
Từ Khuyết cười nhạt cùng bọn họ gật đầu ra hiệu, chợt cùng hai người Tô Linh Nhi trở lại một gian phòng trong tẩm cung.
Ba người vừa mới ngồi xuống, Từ Khuyết liền mở miệng nói:
- Ngày hôm nay ta đã cho bày ra trận pháp cho hoàng cung, sau này bất kể là yêu thú hay là Hải tộc, đều khó mà tấn công vào đến, các ngươi có thể dẫn dắt tộc nhân còn lại, an tâm ở lại chỗ này.
- Vậy còn ngươi?
Tô Linh Nhi theo bản năng hỏi.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Ta qua mấy ngày nữa sẽ rời khỏi, đi một chuyến tới hải ngoại, tìm người tính sổ!
- Cái gì?
Lập tức, Tô Linh Nhi cùng Tô Tiểu Thất đồng thời kinh ngạc thốt lên.
- Ngươi lại muốn đi?
Tô Tiểu Thất nhíu mày nói, có chút không cao hứng.
Từ Khuyết vui mừng, cười nói:
- Làm sao? Không nỡ để ta đi sao?
Tô Tiểu Thất bĩu môi:
- Không phải, trước khi ngươi đi, để lại một ít đan dược chocolate cho ta ăn đi.
-...
Khóe miệng của Từ Khuyết trong nháy rúm lại, nụ cười hoàn toàn cứng lại.
Hóa ra là không nỡ bỏ đan dược chocolate, CMN chuyện này quá lúng túng rồi.
Tô Linh Nhi thì lại im lặng một hồi lâu, sau đó mới nghẹ giọng hỏi:
- Ngươi lúc nào mới trở về?
- Không nói trước được, thế nhưng nếu như ta trở về, nhất định sẽ mang các ngươi đi tới hải ngoại. Như những Hải tộc kia từng nói, linh khí ở nơi này của chúng ta thiếu thốn, tu luyện quá chậm, thế giới bên ngoài mới thích hợp với các ngươi.
Từ Khuyết lắc đầu nói, dù sao hắn mình cũng không biết lúc nào mới có thể trở về.
Ở loại đại lục cường giả san sát kia, Từ Khuyết không biết mình còn có thể tiếp tục thuận lợi trang bức hay không, nhưng trước sau hắn vẫn giữ tấm lòng kiên định này, nếu như không trang bức, vậy có khác gì cá muối đâu? Bất luận phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trở, cũng phải duy trì giấc mơ ban đầu, ngẩng đầu lên trang bức như trước.
- Cần ta đi cùng với ngươi không?
Tô Linh Nhi sau khi suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi, nàng lo lắng một mình Từ Khuyết đi đến hải ngoại sẽ không có chỗ dựa.
- Ngươi vẫn nên lưu lại thì hơn, toàn bộ Dị tộc đều cần ngươi, đợi ta từ hải ngoại trở về, liền mang bọn ngươi đi tới thiên địa càng rộng lớn hơn, hướng về con đường cường thịnh.
Từ Khuyết vỗ ngực bảo đảm.
Nguyên bản lúc trước, hắn đúng là muốn mang bọn Tô Linh Nhi đi hải ngoại.
Lúc ở Thái Dịch Phái, hắn đã từng hỏi Tô Vân Lam có muốn đi với hắn hay không, nhưng Tô Vân Lam gánh vác trọng trách của cha và gia gia nàng, phải phát triển Thái Dịch Phái, không cách nào rời đi.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết ngược lại đã bỏ đi loại ý nghĩ kia.
Bởi vì Hải tộc xuất hiện, cho hắn biết tu sĩ hải ngoại còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều, nếu như mạo hiểm đưa các nàng theo, ngược lại sẽ làm hắn phân tâm, thậm chí khó có thể giữ được an toàn của các nàng.
Huống chi lần này hắn đi hải ngoại, ngoại trừ muốn tìm Đoạn Cửu Đức đòi về hai cây linh thảo, cũng muốn đi tìm Khương gia tính sổ, thuận tiện tìm hiểu Nữ Đế đến cùng là gặp phải chuyện gì, tại sao lại nói số mệnh của nàng bất tường.
Cuối cùng Tô Linh Nhi gật đầu đồng ý với quyết định của Từ Khuyết, nàng lưu lại dẫn dắt Dị tộc.
Tô Tiểu Thất thì lại trước sau ghi nhớ chocolate của Từ Khuyết, vẫn ở bên cạnh tha thiết mong chờ, thấy hai người tán gẫu xong chính sự, nàng mới thúc giục:
- Từ Khuyết, ngươi nhanh đi luyện chế đan dược chocolate một chút. Ta đều sắp thèm chết rồi.
- Tiểu Thất, không được hồ đồ.
Tô Linh Nhi tức giận vỗ đầu Tô Tiểu Thất một cái, chợt nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Sắc trời cũng không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút, qua mấy ngày ta tiễn ngươi rời đi.
- Hừm, xác thực nên nghỉ sớm một chút. Nhưng là...
Từ Khuyết khẽ gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm nghị.
Tô Linh Nhi ngẩn ra:
- Làm sao?
Từ Khuyết lộ ra dáng dấp cợt nhả nói:
- Ta sợ bóng tối, không dám ngủ một mình, làm sao bây giờ?
Tô Linh Nhi phản ứng cực nhanh, lập tức liền đỏ cả mặt lên.
Tô Tiểu Thất nhưng tỏ vẻ cười nhạo, cực kỳ khinh thường nói:
- Từ Khuyết, ngươi thực sự là quá nhát gan.
- Ta không phải nhát gan, ta là sợ cô độc.
Từ Khuyết lắc đầu một cái, đột nhiên lộ ra vẻ mặt thương cảm thâm trầm, mở miệng nhẹ nhàng hát:
- Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, sợ nhất bằng hữu đột nhiên rời đi, sợ nhất nhớ lại ký ức, quặn đau không thể dẹp loạn...
- Như thế nào, nghe hay không? Ta là người có cố sự, một khi ở một mình, sẽ nhớ tới chuyện không tốt, lòng sẽ quặn đau, vì thế buổi tối ta đều không muốn ngủ một mình.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng giải thích.
Nhưng Tô Linh Nhi đã sớm nhìn thấu những trò xiếc này của Từ Khuyết, làm sao có thể tin tin những lời nói quỷ quái này của hắn, sắc mặt càng ngày càng đỏ.
Tô Tiểu Thất lại nghe tới sững sờ, cho rằng Từ Khuyết thật sự có chuyện cũ thương tâm gì đó, không khỏi an ủi:
- Từ Khuyết, ngươi đừng sợ, nếu không ngươi mời ta ăn đan dược chocolate, ta ngủ cùng ngươi.
- A?
Từ Khuyết lập tức há hốc mồm.
- Tiểu Thất, không được hồ đồ!
Tô Linh Nhi cũng lập tức sừng sộ lên, giáo dục Tô Tiểu Thất.
- Đúng vậy! Quá hồ đồ rồi!
Từ Khuyết cũng liền gật đầu liên tục, rất tán thành Tô Linh Nhi phê bình Tô Tiểu Thất.
Đây quả thật là quá làm bừa, trên đời này nào có loại quan tâm kiểu này?
Mời ngươi ăn đan dược chocolate, ngươi mới ngủ cùng ta?
Vạn nhất mời ngươi ăn chocolate xong, ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ?
Bản Bức vương sẽ không đồng ý làm đâu.
- Ta làm sai chỗ nào?
Tô Tiểu Thất tỏ vẻ oan khuất, lơ ngơ, căn bản không biết mình nói sai cái gì.
Tô Linh Nhi đỏ mặt, nhưng một câu đều không nói ra được, không thể làm gì khác hơn là giống như oán trách trừng mắt lườm Từ Khuyết một cái, giống như đang nói: Nhìn ngươi làm ra chuyện tốt gì kìa.
Từ Khuyết lập tức giả ra vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, làm bộ cái gì cũng không thấy.
Luận da mặt dày, Tô Linh Nhi khẳng định là không sánh được với Từ Khuyết.
Từ Khuyết có thể đem một câu nói phổ thông, nói tới khiến sắc mặt người ta đỏ chót, mơ tưởng viển vông, mà hắn lại mặt không đỏ tim không đập, bộ dáng quang minh lẫm liệt, quả thực tức chết người.
Tô Linh Nhi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nghiêm mặt, tùy tiện nói mấy câu, đem Tô Tiểu Thất đuổi đi ngủ.
Nhưng Tô Tiểu Thất cũng ở trong tẩm cung này, sau khi nàng tỏ vẻ rầu rĩ không vui bò lên giường, Từ Khuyết vẫn tiếp tục ngồi ở tại chỗ, không nhúc nhích.
Tô Linh Nhi lập tức có chút hoảng.
Nếu như Tô Tiểu Thất không ở bên cạnh, nàng đúng là rất lạc quan, liền "ăn phía dưới " loại chuyện cười này cũng dám cùng Từ Khuyết nói.
Nhưng Tô Tiểu Thất ở đây, nàng liền có điểm ngại ngùng, cực kì lo lắng.
Lúc này, Từ Khuyết mới cười híp mắt mở miệng nói:
- Cái này... Khặc khặc, Linh Nhi, ngươi nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ta bây giờ đi về nhất định sẽ quấy rối đến người khác, nếu không đêm nay ta ngủ ở đây luôn đi, ngươi yên tâm, ta ngủ trên sàn nhà là được.
- A? Chuyện này... Chuyện này...
Tô Linh Nhi lập tức ấp úng.
Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Từ Khuyết, nàng làm sao có thể dễ dàng tin tưởng chuyện ma quỷ của Từ Khuyết được.
Nói là ngủ trên sàn nhà, ai biết nửa đêm hắn có lén lút bò lên trên giường mình hay không? Từ biểu hiện trước đây của tên này mà xem, hắn khẳng định là làm ra được chuyện như vậy.
Lòng Tô Linh Nhi bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Không thể phủ nhận, nàng đối với Từ Khuyết là có hảo cảm, nhưng nàng căn bản còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời Tô Tiểu Thất cũng ở đây, nàng không thể nào tiếp thu được chuyện ở đây cùng Từ Khuyết đi tới bước đi kia.
Nếu như đặt ở tình huống bình thường, nàng nhất định sẽ không hoảng loạn như thế, sẽ trực tiếp từ chối Từ Khuyết.
Nhưng vừa nãy biết được Từ Khuyết qua mấy ngày nữa sẽ rời đi, đồng thời còn không biết sẽ rời đi bao lâu, trong lòng Tô Linh Nhi có chút chần chờ dao động.
Trái lo phải nghĩ một lúc, Tô Linh Nhi tựa hồ có quyết định, đột nhiên ngẩng đầu lên, đỏ cả mặt nói:
- Nếu không... Nếu không... Ngày khác đi?
Cái gì?
Ngày khác?
Lúc này Từ Khuyết trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Đây cũng quá trực tiếp đi? Quả thật là ngại ngùng a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận