Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1226: Đều Là Tử Lộ

- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi đang làm gì thế, muốn đi nơi nào?
Husky kinh ngạc nói, đồng thời duỗi ra vuốt chó, nắm lấy tay Từ Khuyết, muốn kéo hắn trở về.
Nhưng mà, việc này cũng không đưa đến bất kỳ tác dụng gì.
Tốc độ lưu động của hạt cát càng lúc càng nhanh, nhưng cũng không hề cứng rắn lôi kéo Từ Khuyết xuống, mà Từ Khuyết đứng trên đám cát đá này liền giống như đứng ở trên mặt nước, không hề có điểm mượn lực, thân thể vẫn đang chìm xuống.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn liền hạ xuống hơn nửa bộ phận, chỉ còn lại vị trí từ ngực trở lên.
- Híttt, tiểu tử, ngươi mau mau dùng sức a, bản thần tôn kéo ngươi không nổi!
Husky cắn răng hô, dùng khí lực toàn thân, nhưng căn bản không thể kéo Từ Khuyết lên được.
- Chờ đã, Husky, ta cảm giác đây mới là phương thức chính xác để tiến vào trong lòng đất, chỉ có tu luyện Minh Vương Trấn Ngục Thể, mới có thể. . .
Từ Khuyết tựa hồ cũng cảm giác được cái gì, há mồm nói.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, hắn liền hoàn toàn bị hạt cát nhấn chìm, cả người hoàn toàn chìm vào trong lòng đất, hạt cát trên mặt đất cũng ngừng lưu động, khôi phục yên tĩnh.
- Đậu phộng! Đậu phộng!
Husky lập tức choáng váng, vội vàng duỗi móng vuốt ra, nhanh chóng đào cát đá.
Nhưng mảnh đất này lại giống như sa mạc, móng vuốt của nó đào không được mấy lần, hạt cát lại lăn xuống trở lại như cũ.
- Xong, tiểu tử này muốn xuống độc chiếm truyền thừa rồi, mau để cho bản thần tôn cùng vào!
Husky tức giận đến không chịu được, đứng dậy, ở vị trí Từ Khuyết chìm nghỉm nhanh chóng nhảy lên mấy lần, nhưng lại không thể chìm xuống.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết lại lần nữa khôi phục lại cảm giác chân đạp trên mặt đất.
Vừa nãy trước mắt hắn chỉ là một màn đen kịt, lập tức liền rơi xuống đất, cũng không chìm xuống bao xa, nhưng vào lúc này sau khi hắn rơi trên mặt đất, lại nhìn về phía đỉnh đầu, phát hiện phía trên cao tới vạn trượng, đen kịt một màu, không nhìn thấy đỉnh.
Hắn bây giờ giống như đang ở trong vực sâu, bốn phía là một mảnh mây mù trắng xóa, chỉ có ở phía trước Từ Khuyết có một con đường lát đá, cuối đường là một nấc thang, dẫn tới chỗ cao, chỉ có điều lấy góc độ hiện tại của Từ Khuyết, căn bản không nhìn thấy trên đỉnh bậc thang kia có món đồ gì.
Nhưng khiến cho Từ Khuyết kinh ngạc là hai bên con đường đá này có rất nhiều thi thể đang nằm, có thành thây khô, có thành bộ xương, có còn sót lại một đống tro.
- Xem ra người tiến vào địa phương này, không chỉ có một mình ta.
Từ Khuyết cau mày tự nói một câu, hiển nhiên hắn không phải người thứ nhất tiến vào nơi này.
Nếu như dựa theo suy đoán hắn, chỉ cần là người tu luyện Minh Vương Trấn Ngục Thể đều có thể đi vào, vậy ở bên trong năm tháng dài đằng đẵng như vậy, khẳng định cũng có một ít tiền nhân tu luyện qua loại pháp quyết này, đồng thời tiến vào trong địa phương này.
Nhưng những người kia đều chết ở trên con đường đá, chỉ có thể chứng minh con đường này cực kỳ nguy hiểm.
- Xem ra con đường này không thể đi rồi.
Sắc mặt của Từ Khuyết ngưng lại, ánh mắt trực tiếp quét về bốn phía khu vực bị mây mù bao phủ.
Nhưng những mây mù này mang đến cho hắn một loại cảm giác rất không tốt, những mây mù này cùng mây mù bên ngoài kia hoàn toàn khác nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác rất áp lực, thậm chí có chút làm người nghẹt thở.
Từ Khuyết đưa tay ra, chậm rãi đưa tới gần mây mù, dự định thăm dò một chút.
"Ầm!"
Nhưng mà ngón tay mới vừa chạm vào mây mù, trong nháy mắt thân thể Từ Khuyết bạo phát ra một tiếng vang thật lớn, ánh sáng do Thanh Y Giáp ngưng tụ thành vỡ tan tại chỗ.
Mặt hắn biến sắc, cấp tốc rút tay trở về, trán không nhịn được toát ra một ít mồ hôi lạnh, trong lòng ngơ ngác.
"Leng keng!"
Sau đó, một tiếng tiếng kim loại rung vang lên lanh lảnh, một khối đồng thau bị phá nát rơi xuống mặt đất, hoàn toàn mất đi linh khí, chính là cái bán phẩm Tiên Khí phòng ngự kia.
- Sương mù thật mạnh mẽ!
Từ Khuyết không khỏi thán phục.
Vừa nãy hắn chỉ là muốn thăm dò một chút, không nghĩ tới mới nhẹ nhàng chạm vào mây mù, Thanh Y Giáp trên người mình trong nháy mắt liền hỏng mất, xem như là thay mình đỡ một kiếp.
Nhưng vấn đề là, Thanh Y Giáp này chính là bán phẩm Tiên Khí, lại còn không ngăn được một chút, đủ để chứng minh những mây mù bốn phía này khủng bố đến cỡ nào.
- Lần này phiền phức rồi.
Sắc mặt của Từ Khuyết trở nên nghiêm túc.
Trước sau trái phải cũng đều không thể đi, như vậy cũng chỉ còn sót lại khu vực trên đỉnh đầu.
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía bầu trời.
- Ha ha ha!
Đột nhiên, một tiếng cười khàn khàn quỷ dị vang lên.
Da đầu của Từ Khuyết lập tức tê dại, chỗ quái quỷ này còn có người sống? Nhưng tại sao lại không có một chút xíu khí tức gợn sóng nào?
Lúc này hắn tìm theo tiếng nhìn tới, ánh mắt khóa chặt ở trên con đường đá trước mặt kia, nhưng hai bên đường tất cả đều là thi thể, không nhìn ra đến cùng là ai đang cười.
Gần như cùng lúc đó, thanh âm khàn khàn kia lại vang lên.
- Không nghĩ tới đã qua đi nhiều năm như vậy, lại có người tiến vào đi tìm cái chết. Ồ, lại còn chỉ là một tiểu tử Nhân Tiên cảnh trung kỳ. Chư vị đồng đạo, các ngươi mau nhìn, người mới đến rồi! Lão Bạch, mau nhìn!
m thanh đến đây thì ngừng lại, sau đó cả khu vực lại rơi vào tĩnh mịch.
Ngay sau đó, đạo thanh âm khàn khàn kia lại vang lên một lần nữa, chỉ là lần này giọng nói còn có chút bất ngờ.
- Này, Lão Bạch, làm sao không có phản ứng gì? Không phải là ngươi đã chết rồi chứ?
- Đậu phộng, Lão Lâm, Lão Lâm, làm sao cũng không nói lời nào, sẽ không phải là cũng chết rồi chứ?
- Trời ơi, lẽ nào chỉ còn lại một mình ta, còn có ai ở đây không? A, đúng rồi, suýt chút nữa đã quên còn có tiểu tử ngươi, cũng may cũng may, có người mới cũng có thể cùng nói chuyện, không tính là yên tĩnh.
m thanh liên tiếp vang vọng ở địa phương này.
Nhưng mà Từ Khuyết đánh giá hơn nửa ngày, lại không thể tìm được chủ nhân của thanh âm kia.
- Ngươi là ai?
Từ Khuyết cũng thẳng thắn lười tìm, trực tiếp mở miệng hỏi.
- Ha ha, ngươi hỏi ta là ai? Chúng ta đều là một loại người, tất cả đều là một đám người vì tham lam mà chết, Minh Vương Bá Thể chó má gì, liền mệnh đều không còn, còn muốn Bá Thể cái gì nữa!
Đạo thanh âm khàn khàn kia hô to, giọng nói mang theo một ít điên cuồng cùng phẫn nộ.
- Ha, vậy là các ngươi chết rồi, nhưng ta vẫn chưa có chết đâu.
Từ Khuyết nghe vậy, nở nụ cười bỉ ổi.
Ngay sau đó, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, một bộ thi thể trên người mặc áo trắng trên đường đá, thân thể cũng đã khô héo, bỗng nhiên chuyển động đầu, hai tròng mắt trống rỗng tập trung nhìn tới Từ Khuyết.
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi giương lên, tìm thấy rồi!
- Hừ, ngươi đến nơi này, vậy có khác gì đã chết đâu? Nhìn bốn phía của ngươi xem, tất cả đều là quỷ vụ, đi vào chắc chắn sẽ phải chết, ngươi duy nhất có thể đi chính là con đường trước mắt này, nhưng con đường này. . . cũng là một con đường chết!
Thi thể khô héo không hề há miệng, nhưng thanh âm khàn khàn vẫn tiếp tục truyền đến.
Từ Khuyết giơ tay chỉ về đỉnh đầu, hỏi:
- Không phải là còn bên trên có thể bay sao?
- Bay? Ha ha, ngươi bay một chút cho ta nhìn thử xem.
Thanh âm khàn khàn cười to.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức co giật, hắn có thể cảm giác được tu vi của mình không hề bị phong cấm, nhưng đối phương lại nói như vậy, hiển nhiên bên trên không thể đi.
Vừa nãy lúc hắn nhìn về phía không trung, mặt trên đen kịt một màu, tựa hồ như là một con đương hắc ám mãi mãi cũng không có phần cuối.
Nhưng nghĩ đến cũng có đạo lý, nếu bốn phía đều có mây mù khủng bố phủ kín, nếu không trung có thể đi, vậy những mây mù này chẳng phải sẽ vô dụng rồi sao.
- Ha ha, tiểu tử, đừng nghĩ nhiều như thế, con đường trước mắt ngươi mới là đường ra duy nhất, chỗ khác đều nhất định phải chết. . . ồ không đúng không đúng, nơi này không có đường, tất cả đều là đường chết, chỉ có điều con đường trước mắt ngươi có thể để cho ngươi chết chậm một chút, đến đây đi, đi vào nói chuyện phiếm.
Thanh âm khàn khàn cười nói.
Từ Khuyết nhàn nhạt lắc lắc đầu:
- Vậy ta không đi vào, ngồi ở chỗ này, chẳng phải sẽ không có chuyện gì hay sao?
- Được nrồi, tùy ngươi, chờ ngươi ngồi mấy ngàn năm mấy vạn năm, lúc tuổi thọ đã hết, ngươi vẫn sẽ cắn răng đi vào.
Thanh âm khàn khàn kia tràn ngập trêu tức, tựa hồ đã thấy rất nhiều tình huống như thế, thậm chí chủ nhân của thanh âm này cũng từng làm như vậy.
Từ Khuyết nở nụ cười, gật đầu, đồng thời tâm thần hơi động, gọi ra hệ thống:
- Hệ thống, tra lối thoát của chỗ này một chút.
Sau đó, ánh mắt hắn quét về phía bộ thi thể khô héo giữa đường đá kia, cười nhạt nói:
- Tiền bối, nếu muốn tán gẫu, không bằng liền nói chuyện nơi này một chút, đến cùng là chuyện như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận