Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1118: Ra Tay Nhanh Như Vậy?

- Ha ha, có thể cùng Từ đạo hữu nói chuyện, thêm chút gạo sinh cơ cũng đáng giá!
Lâm Bách Vạn hào phóng nở nụ cười, vung tay lên, lập tức có người đưa 3000 hạt gạo sinh cơ lên.
Cái gọi là không bỏ hài tử thì không bắt được sói, Lâm Bách Vạn rất rõ ràng đạo lý này.
Y cho rằng chỉ cần có thể giao hảo với Từ Khuyết, hỏi thăm được tên này làm như thế nào ở trong thời gian ngắn như vậy có thể lấy được hơn vạn hạt gạo sinh cơ, nói không chừng còn có thể đồng thời hợp tác, như vậy tương lai y không chỉ là thu về mấy ngàn hạt gạo sinh cơ trước mắt này, mà rất có khả năng sẽ kiếm về gấp ngàn lần vạn lần.
Nhưng mà còn không chờ y mở miệng hỏi dò, Từ Khuyết đã cấp tốc thu hồi gạo sinh cơ, mở miệng nói ra:
- Lâm hội trưởng, nếu như ngươi đã có thành ý như vậy, vậy ta cũng không phí lời, kỳ thực đêm nay ta tới đây, chủ yếu là muốn tìm ngươi hợp tác.
- Hợp. . . hợp tác? Được! Từ đạo hữu thực sự là người ngay thẳng, ta rất thích qua lại với người như Từ đạo hữu.
Lâm Bách Vạn sau khi ngẩn ra, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Từ Khuyết chủ động như thế, thực sự khiến cho y thật cao hứng, có vẻ người trẻ tuổi này rất hiểu chuyện, mình còn chưa mở miệng, hắn đã chủ động mở miệng muốn hợp tác rồi.
- Ồ? Lâm hội trưởng đồng ý rồi? Vậy thì thật là quá tốt. Kỳ thực phương án hợp tác ta ở trên đường tới cũng đã liệt kê ra rồi, nguyên bản ta muốn ăn xong bữa cơm này, liền đi tới diệt Thiên Minh, nhưng một mình ta náo động cũng không tốt lắm, vì thế phải mang theo các ngươi. À đúng rồi, nếu không chúng ta cũng để cho Đại Khí Minh gia nhập đi, nhiều người có uy lực lớn, đoàn kết chính là sức mạnh.
Từ Khuyết tỏ ra vui vẻ nói.
Nhưng Lâm Bách Vạn cùng mọi người của Đại Phương Hội lúc này đã bị dọa cho sợ hãi tại chỗ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, muốn đi diệt Thiên Minh?
CMN, diệt em gái ngươi! Hoá ra ngươi muốn hợp tác là chỉ chuyện này?
Bệnh thần kinh à!
Ai muốn cùng ngươi đi diệt Thiên Minh, chán sống rồi sao?
- Khụ, Từ đạo hữu, chuyện này. . . lời này không thể nói lung tung được đâu, minh chủ Lệ Thiên Tuân của Thiên Minh, không phải là chúng ta liên thủ liền có thể đối phó, không bằng. . . chúng ta đàm luận chuyện hợp tác khác đi?
Lâm Bách Vạn khổ sở nói.
Đừng xem Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh bọn họ có nhiều phong quang, trên thực tế y cùng minh chủ Đại Khí Minh cũng chỉ là Địa Tiên cảnh sơ kỳ, nhiều lắm là mạnh hơn Kiếm Lâu Các một chút mà thôi, nhưng so với Thiên Minh vẫn có chênh lệch rất lớn.
Trọng điểm là Lệ Thiên Tuân là Địa Tiên cảnh trung kỳ, căn bản không phải là bọn họ có thể đắc tội nổi, tuy rằng chỉ cách một cảnh giới nhỏ, nhưng nếu chân chính đánh nhau, tin tưởng cho dù là mười Địa Tiên cảnh sơ kỳ liên thủ cũng không đánh lại một Địa Tiên cảnh trung kỳ.
Dù sao sự chênh lệch cảnh giới nhỏ này, là mấy ngàn năm tu vi mới có thể bù đắp được.
- Chuyện này không thể được, ta nhất định phải đi Thiên Minh một chuyến, cho dù không diệt bọn họ, ít nhất cũng phải giết chết tên Phù Sơn Xuyên nham hiểm kia, ngày hôm nay y phái người đến giết ta hai lần liên tục, ta không thể tha cho y!
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Trong nháy mắt bọn Lâm Bách Vạn cả kinh, Phù Sơn Xuyên lại phái người đến giết Từ Khuyết?
Chuyện này chẳng phải là mang ý nghĩa, Thiên Minh muốn không đội trời chung với Từ Khuyết?
- Từ đạo hữu, việc này. . . Nếu không lại thương lượng một chút đi?
Lâm Bách Vạn có chút chần chờ nói, y đúng là muốn khuyên Từ Khuyết nhịn một chút gió êm sóng lặng, dù sao đối nghịch với Thiên Minh, giống như là đang tự tìm cái chết vậy.
- Ừm.
Lúc này Từ Khuyết hơi nghiêm nghị gật đầu, mặt lộ vẻ suy tư.
Mấy người bọn Lâm Bách Vạn cũng thở phào nhẹ nhõm, Từ Khuyết có thể thay đổi ý nghĩ, bọn họ mới dám tiếp tục cùng Từ Khuyết bàn chuyện hợp tác gạo sinh cơ.
Nhưng mà lần suy tư này của Từ Khuyết, tựa hồ thời gian hơi dài, dài đến tất cả mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Thậm chí là Lâm đại tiểu thư ngồi ở bên cạnh Lâm Bách Vạn, đôi mi thanh tú cũng hơi nhíu lại, nàng luôn loáng thoáng cảm thấy ánh mắt của Từ Khuyết không giống như đang suy tư cái gì, mà là giống như là đang nhìn nàng.
- Từ đạo hữu. . .
Lúc này, Lâm Bách Vạn rốt cục không nhịn được mở miệng.
Từ Khuyết đột nhiên đưa tay chỉ về Lâm tiểu thư nói:
- Ồ, Lâm đạo hữu, thì ra ngươi cũng có một khuê nữ xinh đẹp như thế?
Trong nháy mắt mặt của tất cả mọi người đều xạm lại, thậm chí là Lâm Bách Vạn cũng thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.
Hoá ra ngươi suy nghĩ hồi lâu, không phải là đang cân nhắc sự tình, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Lâm đại tiểu thư sao?
- Khụ, Từ đạo hữu, đây quả thật là tiểu nữ nhà ta, Lâm Uyển Nhi.
Lâm Bách Vạn lộ ra vẻ lúng túng nói.
Lâm Uyển Nhi cũng rất thoải mái, lúc này cầm chén trà trên bàn lên, hơi giơ lên:
- Xin chào Từ đạo hữu.
Từ Khuyết cũng nở nụ cười, giơ chén trà đáp lễ một chút.
Nhưng thật sự cũng không phải là hắn muốn cua gái, thuần túy là tẻ nhạt muốn làm ồn ào, trêu chọc mọi người một chút mà thôi.
Thiên Minh nhất định phải đánh, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Phù Sơn Xuyên, bằng không bản bức thánh làm sao đặt chân ở trên thế gian này nữa đây?
- Lâm hội trưởng, ta muốn đối phó với Thiên Minh, cũng chỉ là ra một hơi mà thôi. Tuy rằng Lệ Thiên Tuân mạnh mẽ, thế nhưng muốn giải quyết Phù Sơn Xuyên, vấn đề cũng không lớn chứ?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Lúc này Lâm Bách Vạn tỏ vẻ cười khổ:
- Từ đạo hữu, giải quyết Phù Sơn Xuyên, đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng sau đó chúng ta làm sao có thể ngăn cản được lửa giận của Lệ minh chủ đây?
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức giương lên, giơ chén trà lên nhấp một ngụm, có nhiều thâm ý nói:
- Nếu như ta nói cho các ngươi biết, ta có biện pháp rời khỏi giới này thì sao?
- Cái gì?
Trong nháy mắt, mặt của Lâm Bách Vạn biến sắc.
Mọi người ở đây cũng trừng to mắt.
Rời khỏi giới này?
Sao có thể?
- Có tin hay không tùy các ngươi, dù sao ta quả thật có biện pháp rời đi, vì thế mặc kệ các ngươi có tham dự hay không, ta đều phải đi Thiên Minh một chuyến.
Từ Khuyết vô cùng thẳng thắn nói, lập tức trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Bách Vạn nói:
- Suy nghĩ thật kỹ một chút đi, Lâm hội trưởng.
Nói xong, hắn vung tay lên, gọi ra Phong Hỏa Luân, trực tiếp ngang trời lướt đi.
Toàn bộ đại viện trong phủ trạch của Đại Phương Hội rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Không có ai ngăn cản Từ Khuyết rời đi, tất cả ánh mắt đều rơi lên trên người Lâm Bách Vạn.
Câu nói kia của Từ Khuyết, quả thực giống như một quả bom ném vào trong biển, làm nội tâm của rất nhiều người nổ tung.
Rời đi!
Đơn giản hai chữ kia, đối với tất cả mọi người bọn họ mà nói, từ lâu đã thành hy vọng xa vời, thậm chí đã sớm đoạn tuyệt ý niệm này.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết lại với bọn họ, hắn có biện pháp có thể rời khỏi một giới này, trực tiếp bốc lên hi vọng đã vùi lấp trong lòng mọi người từ lâu.
Nếu như có thể rời khỏi một giới này, Đại Phương Hội gạo sinh cơ gì đó, còn quan trọng sao?
Chỉ cần có thể rời đi, bọn họ cũng không cần tiếp tục vì tuổi thọ mà phấn đấu, cũng không cần tiếp tục tiêu hao lượng lớn thời gian tu luyện, suy nghĩ tất cả mọi biện pháp để đào gạo sinh cơ, tất cả đều có thể trở về quỹ đạo cũ.
- Cha, hắn nói có thật không?
Lâm Uyển Nhi nhìn về phía Lâm Bách Vạn nói, nàng sinh ra ở mảnh Thất Lạc Chi Địa này, căn bản chưa từng thấy thế giới bên ngoài, vẫn vô cùng ngóng trông thế giới bên ngoài sẽ có bộ dáng như thế nào.
Lâm Bách Vạn sờ sờ đầu Lâm Uyển Nhi, khẽ thở dài một cái:
- Chuyện này lẽ ra là chuyện không thể, cũng không biết vì sao, ta lại có chút tin tưởng lời hắn nói là sự thật.
- Vậy chúng ta. . .
Lúc này con ngươi của Lâm Uyển Nhi sáng ngời.
Lâm Bách Vạn lại xua tay ngắt lời nói:
- Trước tiên không nên vội vã quyết định, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, một bước đi nhầm, đủ khiến chúng ta phải ôm mối hận thiên cổ. Ta đi tới Đại Khí Minh một chuyến trước, các ngươi ở đây thu thập một chút. Còn nữa, trước khi ta trở về, bất cứ ai đều không được rời khỏi nơi đây, tránh việc để lộ tin tức ra ngoài.
. . .
Lúc này, Từ Khuyết đã trở lại bên ngoài khách sạn.
Nguyên bản hắn tìm Đại Phương Hội liên thủ, là dự định kéo đám người kia xuống nước hỗ trợ, dù sao thực lực của Lệ Thiên Tuân xác thực không thể khinh thường.
Trước đây Liễu Hóa Long chỉ là một Địa Tiên cảnh sơ kỳ, suýt chút nữa đã khiến hắn bồi cái mạng của mình vào, bây giờ Lệ Thiên Tuân là Địa Tiên cảnh trung kỳ, Từ Khuyết tự biết rằng mình không có cách nào ứng phó nổi.
Vì thế hắn muốn kéo các thế lực còn lại xuống nước, nhưng sau khi cùng Lâm Bách Vạn trò chuyện như vậy, ấn tượng của hắn đối với Lâm Bách Vạn coi như không tệ, nếu như bọn họ chịu tham gia hỗ trợ, hơn một tháng sau thuận tiện dẫn bọn họ rời đi cũng không phải là không thể.
"Kẹt kẹt!"
Từ Khuyết đẩy cửa khách sạn ra, nhưng còn chưa kịp nhấc chân bước vào, liền đột nhiên sững người lại.
Con ngươi của hắn hơi nheo lại, chau mày.
Lúc này mới phát hiện, trong khách sạn không có một bóng người, đừng nói là khí tức của bọn Lam Hà, liền ngay cả đám chưởng quỹ hầu bàn vẫn bị giam ở trong phòng chứa củi cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
- Thiên Minh, ha ha, ra tay nhanh như vậy sao?
Từ Khuyết cười gằn một tiếng, con ngươi xẹt qua một tia ánh sáng lạnh, cất bước đi vào bên trong khách sạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận