Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 733: Chọn Ngày Không Bằng Gặp Ngày

Ngày đó lại là một ngày náo nhiệt hiếm thấy ở tứ đại châu.
Sau khi chiến thư của Từ Khuyết được công khai, vô số tu sĩ đều thay đổi sắc mặt.
Có rất nhiều người chỉ nghĩ đưa chiến thư qua là muốn lấy lại chút mặt mũi, hoàn toàn không có ai suy nghĩ tương lai sẽ công chiến Huyền Chân đại lục.
Nhưng một câu cuối cùng Từ Khuyết viết trong chiến thư lại khiến rất nhiều người không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào.
- Người xâm phạm đại lục ta, xa đâu cũng giết!
- Một câu nói sao mà bá khí, sao mà vĩ đại như vậy.
- Ài, thật hi vọng tứ đại châu ta tương lai thật sự có thực lực nói ra lời này với bên ngoài.
- Nếu thật sự có một ngày kia, hi vọng chúng ta còn có cơ hội nhìn thấy. Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy trong lòng kiên cường thêm không ít.
- Nhưng Đoạn Cửu Đức và Husky kia là thế nào?
- Bọn họ liên danh gửi chiến thư, Đoạn Cửu Đức nói một câu "Từ Khuyết nói không sai" là có ý gì? Không thể nói gì khác sao?
- Ngất, Đoạn Cửu Đức đã tính là không tệ rồi, các ngươi xem Husky viết cái gì, gào gào gào? Nó là giả bộ sói sao?
Cùng lúc đó, ở Bắc Hải Côn Bằng tộc.
Một mỹ phụ nóng bỏng, khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trong đại sảnh.
Nếu Từ Khuyết ở nơi này, nhất định nhận ra người mỹ phụ này chính là Bát Trưởng lão của Côn Bằng tộc.
Lúc này, trong tay nàng đang cầm một thẻ ngọc, nhìn đến xuất thần, càng xem càng ngạc nhiên.
Một lát sau, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn về phía một tên tu sĩ có vẻ phong trần mệt mỏi đứng ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi nói Từ Khuyết muốn chúng ta mở ra lỗ hổng gông xiềng, chính là để gửi chiến thư này cho Huyền Chân đại lục?
- Hồi bẩm Bát Trưởng lão, đúng là như vậy.
Tu sĩ kia cười khổ, chắp tay đáp.
Dịch Bát Muội trầm mặc chốc lát, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi trở lại báo cho Từ Khuyết, chiến thư này chúng ta có thể đưa, hi vọng hắn hãy bế quan tu luyện cho tốt, năm năm sau dựa cả vào hắn.
- Rõ!
Tu sĩ chắp tay nói rồi vội vã cáo lui.
Đông Hoang, Cực Nhạc Tông.
Trong phòng nghị sự của tông môn, trên vị trí chủ vị Tông chủ Cực Nhạc Tông đang ngồi, trong tay y cũng cầm một bản chiến thư sao chép, xem xong không khỏi cảm khái:
- Từ tiểu hữu thực sự là thiên chi kiêu tử trong ngàn vạn năm qua. Bản tông gả Tĩnh Ngưng cho hắn, ngược lại cũng không oan ức nha đầu kia.
- Khụ, Tông chủ, Thánh Nữ còn bị ngài nhốt ở cấm địa sau núi đây, khi nào mới thả nàng ra?
Một trưởng lão hỏi.
- Ồ? Mấy ngày nay nàng còn nháo sao?
Cực Nhạc Tông Tông chủ nhíu nhíu mày.
Trưởng lão lắc lắc đầu, nghi ngờ nói:
- Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc bắt đầu huyên náo rất hung, ngay cả đệ tử bản tông cũng không dám tới gần. Nhưng mấy ngày nay tựa hồ không có động tĩnh, Tông chủ, không phải là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?
Tông chủ Cực Nhạc Tông nhất thời nở nụ cười:
- Ha ha, như vậy rất tốt, xem ra nha đầu kia cuối cùng đã hiểu rõ khổ tâm của bản Tông chủ rồi. Được rồi, khoảng thời gian này các ngươi cũng đừng đi quấy rối nàng, để nàng ở trong cấm địa cố gắng tìm hiểu Thiên Dục Tiêu Diêu Quyết đi.
- Cái gì?
Nhất thời, Trưởng lão trong điện đều thay đổi sắc mặt.
- Tông chủ, ngài lại đem tuyệt học các đời Tông chủ truyền cho Thánh Nữ?
- Chuyện này không hợp quy củ!
- Câm miệng, các ngươi biết cái gì!
Cực Nhạc Tông Tông chủ nhất thời trừng mắt, hừ lạnh nói:
- Bản Tông chủ nếu như không truyền cho nàng Thiên Dục Tiêu Diêu Quyết, tương lai nàng làm sao trị được Từ Khuyết, kẻ lưu manh như Từ Khuyết, nhỡ may hắn bắt nạt Tĩnh Ngưng thì làm sao bây giờ? Thánh Nữ trong tông chúng ta gả đi, tuyệt không thể chịu oan ức.
- Ạch! Nhưng mà Tông chủ, Thiên Dục Tiêu Diêu Quyết dường như không có tác dụng đối với việc tăng cao thực lực. Pháp quyết này chỉ để duy trì diện mạo ở các đời Tông chủ truyền thừa, nam tử tu luyện thì càng anh tuấn, nữ tử tu luyện lại càng xinh đẹp, Tông chủ ngươi... ta kháo!
Một trưởng lão vừa nói một nửa, nhưng đột nhiên phản ứng lại, không khỏi trừng lớn mắt.
Toàn bộ đại điện Cực Nhạc Tông trong nháy mắt cũng lặng ngắt như tờ.
Mấy vị trưởng lão đều mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng ngơ ngác.
Liễu Thánh Nữ bản thân nhan sắc đã xuất sắc ở tứ đại châu, đủ để so sánh cùng Khương Hồng Nhan, bây giờ nếu như tu luyện thêm Thiên Dục Tiêu Diêu Quyết, chẳng phải là muốn nghịch thiên rồi? Đến thời điểm Từ Khuyết nhìn thấy nàng, còn không phải sẽ bị mê mẩn thần hồn điên đảo?
Nghĩ đến điểm này, tất cả Trưởng lão Cực Nhạc Tông đều nhìn về phía Tông chủ, khóe miệng không nhịn được bắt đầu co giật lên.
Má ơi! Tông chủ của ta lợi hại nha! Muốn nói đến ám chiêu, hoá ra lão gia ngài chơi rất thuần thục.
Mà lúc này, trong khách sạn một tòa cổ thành ở Đông Hoang.
Đám người Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức đang bàn bạc kế hoạch trong thời gian năm năm kế tiếp.
Đoạn Cửu Đức đề nghị mấy người đều tiến vào bên trong Nam Châu bí cảnh bế quan tu luyện, linh khí ở chỗ kia nồng đậm hơn bất kỳ chỗ nào ở tứ đại châu.
Hơn nữa bây giờ gông xiềng đã yếu bớt, lấy thực lực của ông ta, đủ để mạnh mẽ mở ra bí cảnh, không cần đợi trăm năm mới đi vào một lần.
Nhưng ông ta cũng đưa ra điều kiện, nếu muốn để ông ta ra tay mở ra bí cảnh, tiền đề là Từ Khuyết mỗi ngày phải làm Hamburger cho y ăn.
Cái điều kiện này tự động bị Từ Khuyết bỏ qua, nhưng hắn cũng rất tán thành đề nghị của Đoạn Cửu Đức, hoàn cảnh bên trong bí cảnh, bất kể là hắn hay là những người khác, tu luyện nhất định sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều.
- Vậy thì quyết định như vậy đi, tuyển một nhóm Thánh Tử Thánh Nữ tư chất thông tuệ, cùng tiến vào bên trong bí cảnh để tu luyện, mặt khác lão tổ các thế lực lớn cũng phải tham dự, để bọn họ mau chóng trong thời gian năm năm này đột phá.
Từ Khuyết quyết định phương án.
Đoạn Cửu Đức nhất thời cười lạnh:
- Trong thời gian năm năm đột phá? Ngươi tưởng tượng nhiều rồi, những Thánh Tử Thánh Nữ kia còn có thể, nhưng những lão tổ kia chỉ sợ không thể nào làm được.
- Chuyện này thì không nhất định. Phương pháp tăng cao tu vi, Tạc Thiên Bang ta có rất nhiều.
Từ Khuyết cười nhạt.
Đoạn Cửu Đức không khỏi ngẩn ra:
- Biện pháp gì?
- Biện pháp gì ngươi không cần để ý đến, nhanh mở bí cảnh đi. Ta muốn trước tiên về Ngũ Hành Sơn một chuyến.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, dáng vẻ cao thâm khó lường nói.
Husky lập tức kích động nhảy lên, vui vẻ nói:
- Tiểu tử, lẽ nào ngươi muốn đem hết cửa hàng ở Vạn Đạt quảng trường chuyển tới sao?
- Ồ, Husky, gần đây trí thông minh của ngươi tiến bộ rất lớn đấy.
Từ Khuyết kinh ngạc vỗ vỗ đầu chó của Husky.
- 666, cuộc sống hạnh phúc của bản thần tôn rốt cục cũng tới rồi.
Husky hưng phấn đến nhảy nhót tưng bừng, giống như một chó hoang thoát cương.
- Có ý gì?
Đoạn Cửu Đức nghe mà đầu óc mơ hồ.
Khương Hồng Nhan vẫn trầm mặc, đôi mắt đẹp không khỏi hơi sáng ngời, gật đầu cười nói:
- Phương pháp này không sai. Lần này ta cùng ngươi về Ngũ Hành Sơn đi, suy nghĩ một chút, đã có mấy năm không trở lại, có hơi nhớ Tử Huyên.
- Được.
Từ Khuyết gật đầu.
Tuy rằng Tử Huyên cũng không phải là em gái ruột của Khương Hồng Nhan, nhưng đã sớm được Khương Hồng Nhan xem là thân nhân thân cận nhất, nàng xác thực nên trở về xem xem.
Hơn nữa lần này Từ Khuyết ngoại trừ phải mang Tuyết Thành quân tới, còn phải chuẩn bị đem Tô Vân Lam, Nhã phu nhân, Tư Đồ Hải Đường, Tô Linh Nhi va Tô Tiểu Thất hai tỷ muội đến tứ đại châu.
Lần trước trước khi rời đi, Từ Khuyết đã đáp ứng các nàng, chờ hắn ở tứ đại châu tạo ra một mảnh trời, sẽ về đón các nàng.
Bây giờ hắn thật sự xem như đã tạo ra một vùng trời, hơn nữa năm năm sau nếu đại chiến mở ra, Ngũ Hành Sơn khẳng định càng không an toàn, vì thế đây là thời điểm dẫn chúng nữ đến bên này.
- Khi nào khởi hành?
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, nghẹ giọng hỏi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên:
- Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày hôm nay luôn đi, chúng ta đi một chuyến lữ hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận