Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 695: Thằng Hề Nhảy Nhót

Từ Khuyết!
Cái tên này, đối với người của Đông Hoang mà nói đã sớm không còn xa lạ gì.
Khi nghe được cái tên này, toàn bộ người của Cực Lạc Tông trong đại điện đều trở nên động dung.
Dù vừa nãy có người từ ba chữ "Tiểu Khuyết Khuyết" đoán được thân phận Từ Khuyết, nhưng giờ khắc này biểu hiện cũng trở lên cổ quái.
- Hắn làm sao lại tới Cực Lạc Tông chúng ta?
- Không phải có tin đồn hắn đã tự phế tu vi, trở thành phế nhân sao?
Có người nói với vẻ nghi hoặc.
Người bên cạnh nghe thế thì cười lạnh nói:
- Ngươi nói hắn là phế nhân? Ha ha, ngươi quá ngây thơ, mấy năm này ngươi đều không ra khỏi tông môn, hoàn toàn theo không kịp biến hóa ở bên ngoài.
- Chỉ mới mấy năm mà thôi, chẳng lẽ thật sự phát sinh đại sự gì ư?
- Đương nhiên là đại sự, tông môn chúng ta ba năm trước tham gia Nam Châu bí cảnh thí luyện, kết quả đi không tới một năm đã trở lại, ngươi đoán bọn họ mang tin tức gì về?
- Cái gì? Không tới một năm đã trở lại?
- Không sai, chính bởi vì người tên Từ Khuyết này, hắn dùng thân thể phàm nhân xông vào bí cảnh, không biết từ đâu lấy ra một đống sắt vụn, ở Nghịch Lưu Hải mạnh mẽ nổ nát cự thuyền của Nam Châu Thiên Giác Ngưu tộc và Thịnh Phong Các, hoàn toàn diệt sạch hai đội ngũ kia, cuối cùng còn cướp sạch tất cả các thế lực trên Nghịchưu Hải.
- CMN, mạnh như vậy? Vậy tông môn chúng ta chẳng phải cũng chịu độc thủ?
- Thế thì không có, Thánh Nữ cùng người này dường như có quan hệ không tệ, nên để người tông môn chúng ta trở về trước.
- Ồ, nói như vậy, tên này là người rất tốt mà?
- Tốt cái rắm, nếu như ngươi từng trải qua thủ pháp bẫy người của hắn, tuyệt đối sẽ bị doạ khóc.
Đám đệ tử Cực Lạc Tông bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Cùng lúc đó, sắc mặt mấy vị Trưởng lão Cực Lạc Tông cũng có chút khó coi, cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Khuyết, ánh mắt kia giống như đề phòng cướp, chỉ lo tên tiểu tử này muốn tới gây tai họa cho Cực Lạc Tông.
Còn vị Tông chủ Cực Lạc Tông vẫn ngồi ở chỗ kia, vẫn khí định thần nhàn, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết, hờ hững hỏi:
- Từ tiểu hữu, nghe nói ngươi ở bí cảnh đuổi các đệ tử Cực Lạc Tông ta trở về, bây giờ lại xông vào đại điện tông môn ta, không biết có gì chỉ giáo?
- Ồ, vị Tông chủ này không thể nói lung tung được. Từ trước đến giờ Từ Khuyết ta làm việc quang minh chính đại, lúc nào đuổi đệ tử tông môn của ngươi? Tiểu tỷ tỷ, ngươi đến phân xử đi.
Từ Khuyết cười nói, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Tông chủ Cực Lạc Tông, vô cùng hờ hững.
Liễu Tĩnh Ngưng có chút thất thần, vốn nàng còn tưởng rằng Từ Khuyết thật sự muốn rời đi, nhưng không nghĩ tới tên này đột nhiên lại đổi chủ ý, hơn nữa còn hung hăng như thế, bây giờ lại còn dám đối đầu với Tông chủ.
- Tiểu Khuyết Khuyết, không được vô lễ.
Liễu Tĩnh Ngưng trừng mắt nhìn Từ Khuyết, chỉ lo tên này thật sự nháo cùng Tông chủ.
Rồi nàng vừa nhìn về phía Tông chủ Cực Lạc Tông, khẽ thi lễ nói:
- Hồi bẩm Tông chủ, việc này là hiểu lầm, Từ Khuyết đối với Cực Lạc Tông chúng ta cũng không có ác ý, để đệ tử tông môn rời đi trước là sợ ngộ thương bọn họ, hơn nữa cuối cùng Từ Khuyết còn giúp Cực Lạc Tông chúng ta đoạt được một lượng lớn Sinh Linh Thánh Thủy.
Nói rồi Liễu Tĩnh Ngưng xoay tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình ngọc, nhẹ nhàng tung lên, bình ngọc trôi về phía Tông chủ Cực Lạc Tông.
- Các ngươi lấy được Sinh Linh Thánh Thủy?
Tông chủ Cực Lạc Tông có chút kinh ngạc, sau khi nhận lấy bình ngọc, thần thức thả ra thăm dò một phen, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Hiển nhiên số lượng Sinh Linh Thánh Thủy trong bình ngọc, vượt qua tưởng tượng của y.
Mà Từ Khuyết cũng coi như nhìn ra, Cực Lạc Tông ở một góc của Đông Hoang, tin tức phong bế, giờ khắc này thậm chí vẫn không biết chuyện đã xảy ra trong Nam Châu bí cảnh, ngay cả chuyện bọn họ đào đi Sinh Linh Thụ cũng không biết, càng không cần phải nói tới chuyện hắn dùng ba quyền đánhết một lão tổ Hợp Thể kỳ.
Khà khà, ta hình như lại nhìn thấy cơ hội trang bức rồi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Từ Khuyết càng sâu lên.
- Từ tiểu hữu, bản Tông chủ hiểu lầm ngươi rồi.
Lúc này, Tông chủ Cực Lạc Tông mở miệng lần nữa, ngữ khí đã có chút ôn hòa.
Thế nhưng cũng chỉ đến mức thế này thôi, còn áy náy gì đó khẳng định là không tồn tại, dù sao thân là tông chủ một tông, sao có khả năng xin lỗi một hậu bối như Từ Khuyết?
Ở trong mắt y, Từ Khuyết tối đa chỉ là một người trẻ tuổi biết dùng thủ đoạn, căn bản không có cách nào đánh đồng với những kia Thánh Tử Thánh Nữ kia.
Chỉ là Từ Khuyết cũng không để ý chuyện này, ngược lại hắn còn khiêm tốn nở nụ cười, khoát tay nói:
- Tông chủ không cần khách khí!.
Cực Lạc Tông Tông chủ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, cảm thấy rất hài lòng đối với thái độ của Từ Khuyết.
Trên mặt Liễu Tĩnh Ngưng cũng lộ ra nụ cười, trong lòng có chút hạnh phúc, lấy hiểu biết của nàng về Từ Khuyết, đương nhiên biết Từ Khuyết đang nể mặt nàng, nên mới khách khí đối với Tông chủ các nàng như vậy.
- Hừ!
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền đến, đánh vỡ bầu không khí hài hòa này.
Tên thanh niên trẻ bên cạnh hồng bào lão giả Ly Đường Sơn, trêu tức nhìn Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Hóa ra ngươi chính là Từ Khuyết, trước khi chúng ta xuất phát đến Cực Lạc Tông, đã nghe thấy lời đồn rằng một vị lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc canh giữ ở ngoài bí cảnh chờ ngươi, không nghĩ tới ngươi vẫn có thể sống sót trở về, xem ra vận khí không tệ, đuổi được vị lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc kia rời đi.
Cái gì?
Trong nháy mắt, đám đệ tử Cực Lạc Tông ở đây, thậm chí là những Trưởng lão và Tông chủ Cực Lạc Tông đều vô cùng kinh ngạc.
Lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc ở bên ngoài bí cảnh ngoại chặn giết hắn, mà hắn vẫn có thể sống sót trở về?
Xem ra vận may này cũng rất tốt.
Bằng không nếu thật sự gặp phải những lão tổ Hợp Thể kỳ kia, sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng Từ Khuyết chỉ cười dài nói:
- Các ngươi nói chính là Ngưu Ngũ của Thiên Giác Ngưu tộc sao? Xin lỗi, y đã chết rồi!
Chết rồi?
Mọi người đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt mịt mờ không rõ nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết xoa xoa nắm đấm của chính mình, cười nói:
- Bị ta dùng ba quyền đánh chết, nhưng đáng tiếc, thân thể quá nát, bằng không ta sẽ làm ra món "Bánh mỳ kẹp thịt bò", mùi vị không tệ.
Mọi người ở đây vừa nghe lời này, khóe miệng giật giật, vẻ mặt không nói gì và xem thường.
Ba quyền đánh chết lão tổ Thiên Giác Ngưu tộc?
Ngươi điên rồi sao?
Đó chính là lão tổ Hợp Thể kỳ, ngươi lại có thể đem ra đùa giỡn như vậy?
Quan trọng hơn chính là, ngươi nói đùa như thế với người bình thường còn được, nói với chúng ta như thế, xem chúng là là kẻ ngốc sao?
Mọi người đều không nói gì lắc đầu, ngay cả ánh mắt Tông chủ Cực Lạc Tông lần thứ hai nhìn về phía Từ Khuyết cũng trở nên lãnh đạm.
Người thanh niên trẻ bên cạnh Ly Đường Sơn càng không nhịn được cười nở nụ cười:
- Ha ha, từ tiểu hữu à, rốt cuộc ta cũng biết tại sao có nhiều người muốn giết ngươi như vậy. Ta khuyên ngươi một câu, thừa dịp tuổi trẻ nên khắc khổ tu luyện, bớt mơ mộng giữa ban ngày, kiểu ba hoa này trong mắt chúng ta vô cùng vô vị.
Ông ta nói xong rồi lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Từ Khuyết như đang xem một thằng hề nhảy nhót, tràn ngập vẻ xem thường cùng trêu tức.
Liễu Tĩnh Ngưng nhìn thấy dáng vẻ này của mọi người, trong lòng cũng ở cười khổ lắc đầu.
Dù sao Từ Khuyết làm ra chuyện này, thật sự quá đáng sợ, lúc đó dù nàng ở đó tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin được, huống hồ những người chưa từng nghe đến những tin tức kia?
- Chà chà, người vô tri! Ta cũng khuyên ngươi một câu đi, thừa dịp tuổi trẻ thì nên đi ra ngoài xem thế giới nhiều hơn, xem thêm tin tức xem thêm báo, hiểu rõ mọi chuyện, đừng ở chỗ này tự làm mình mất mặt xấu hổ.
Lúc này, Từ Khuyết liếc qua người thanh niên trẻ một chút, cười lạnh nói.
Sắc mặt tên thanh niên trẻ nhất thời lạnh xuống, hừ lạnh một tiếng:
- Làm càn, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
- Em gái ngươi!
Từ Khuyết nhẹ đáp.
- Ngươi! !
Người thanh niên trẻ nhất thời trợn mắt lên, khó có thể tin, tựa hồ không nghĩ tới Từ Khuyết dĩ nhiên ở trước mặt mọi người lại chửi bậy như vậy.
- Em gái ngươi!
Từ Khuyết tiếp tục từ tốn nói.
- Muốn chết!
Lúc này sắc mặt thanh niên trẻ kia đã ngưng lại, dáng vẻ muốn ra tay.
- Muốn em gái ngươi!
- Được rồi!
Đột nhiên, một tiếng quát mắng cắt ngang cuộc cãi vã giữa Từ Khuyết cùng người thanh niên trẻ kia, chính là hồng bào lão giả Ly Đường Sơn.
Ông ta lạnh lùng quét Từ Khuyết một chút, rồi nhìn về phía Tông chủ Cực Lạc Tông, trầm giọng nói:
- Mạc tông chủ, chuyến này chúng ta đến đây chính là muốn cầu thân. Kính xin Mạc tông chủ đuổi một số kẻ không liên quan ra ngoài, miễn để họ quấy rầy đến chính sự của chúng ta.
- Đuổi em gái ngươi, ta vừa nói rồi, ta không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Từ Khuyết lúc này quát lên.
Sắc mặt Ly Đường Sơn trong nháy mắt đen kịt.
Chỉ chút nữa là đã phát tác, nhưng người thanh niên trẻ bên hắn kia lại lần nữa đứng dậy.
- Ngươi nói ngươi không đồng ý? Vậy ta cũng muốn nhìn một chút, Ly gia ta ngay cả sính lễ cũng đã mang đến, ngươi không đồng ý thế nào.
Người thanh niên trẻ nói xong, vung tay lên, trong nháy mắt từ trong nhẫn trữ vật bay ra vài đạo huy mang, rơi xuống mặt đất.
- Mạc tông chủ, Ly gia ta mang theo một bộ trận pháp cấp cao, trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, chính thức cầu hôn Thánh Nữ của quý tông môn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận