Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1064: Ta Lại Làm Càn Một Chút

- Ồ, lũ chó săn được lắm, không đúng, là hai đại chó săn.
Lúc này, khóe miệng của Từ Khuyết có ý cười lạnh lẽo, ánh mắt đã quét về phía người của Bạch gia và Tiêu Diêu Lâu.
Lúc trước ở Đông Hoang, ba gia tộc lớn trong đó có Khương gia cùng Cung gia, xem như là đã bị Từ Khuyết phá huỷ đến không còn một mống, cũng đã không tiếp tục vực lại được phong quang của ngày xưa, chỉ có Bạch gia là may mắn, tạm thời tránh thoát một lần kiếp nạn, nguyên khí không bị quá mức đại thương, sau đó liền cấp tốc ngồi vững vàng ở địa vị gia tộc lớn thứ nhất ở Đông Hoang.
Mà Tiêu Diêu Lâu lại là tổ chức của thiên kiêu có tiếng ở trên tứ đại châu, chỉ có thiên tài ưu tú nhất của các thế lực mới có thể được bọn họ mời gia nhập, chỉ là năm đó sau khi lâu chủ Đổng Căn Cơ bị Từ Khuyết giết chết, tuy rằng thanh danh của Tiêu Diêu Lâu cũng giảm xuống nhiều, nhưng vẫn còn sừng sững không ngã như cũ.
Nói đến, bên trong mấy thế lực ở đây, cừu hận của hai thế lực lớn này với Từ Khuyết là sâu nhất, bây giờ bọn họ đứng lên phản đối Từ Khuyết, Từ Khuyết cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào,
Nhưng hắn không vừa mắt nhất chính là, hai thế lực lớn này lại đi nâng chân thối của đám "Tiên Nhân" kia, loại phản bội đã vượt qua ranh giới này làm cho hắn không có cách nào nhịn được.
- Hừ, trước mặt tiên sư, chúng ta đều phải kính nể, ngươi lạ gan to bằng trời như vậy, thật sự là làm càn!
Lúc này Bạch Linh Nhi vẫn chưa nhận rõ tình hình, lạnh giọng quát mắng Từ Khuyết.
Ngược lại là Tiêu Diêu Lâu bên này, phần lớn người sau khi đứng lên, đã nhận rõ ràng tình hình, bắt đầu hối hận rồi, lại duy trì im lặng.
Đáng tiếc, việc này vẫn không có cách nào cứu chữa hành vi ngu xuẩn của bọn họ vừa nãy làm ra ở trước mặt Từ Khuyết.
Phong cách làm việc của Từ Khuyết, từ trước đến giờ đều không cho người ta có cơ hội hối hận.
- Ha ha, làm càn sao? Vậy ta không ngại lại làm càn một chút nữa cho các ngươi xem
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, cất tiếng chỉ đạo:
- Husky, lại bố trí một trận pháp nữa, nhốt bọn họ lại.
- Được rồi, Đoạn lão đầu, ngươi đi vây bọn họ lại trước, bằng không bản thần tôn không có cách nào chuyên tâm bày trận.
Husky hô lớn, kì thực là không dám một mình đối phó với nhiều người của Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu như vậy, sợ bị đánh.
Đoạn Cửu Đức cũng không phí lời, hơi vung tay đem một bình Túy Tiên Hương lớn ném cho Từ Khuyết, dưới chân đạp mạnh, cả người hóa thành bóng đen, lướt về phía đám người Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu.
Dựa vào thực lực hiện nay của Đoạn Cửu Đức y, ứng phó với hai thế lực lớn này căn bản dễ như ăn cháo.
"Vèo!"
Chỉ một chiêu, trên người Đoạn Cửu Đức tuôn ra chân nguyên bàng bạc, cảnh giới Đại Thừa kỳ tầng một, trong nháy mắt nghiền ép đám người của hai thế lực lớn vốn cao nhất chỉ có cảnh giới Hợp Thể kỳ.
Người của Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu đều bị loại uy thế cùng pháp quyết hung hăng này chấn động đến mức ngã quỵ ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
"Gào!"
Ngay sau đó, Husky hét dài một tiếng, mấy cái trận kỳ bay ra, rơi vào xung quanh hai thế lực lớn, trong nháy mắt hóa thành một cái khốn trận loại nhỏ, trói buộc bọn họ ở trong đó.
Tổ hợp Khuyết Đức Cẩu phối hợp, kín như thiên y, không hề có kẽ hở.
Trận pháp bên này của Husky mới vừa bày xuống, Từ Khuyết bên kia đã giẫm lên Phong Hỏa Luân, lướt về phía biên giới tế đài, lấy ra một cái trận kỳ, mở ra một cái lỗ hổng nhỏ của khốn sát trận, trực tiếp ném bình Túy Tiên Hương kia vào trong.
Ầm!
Bình ngọc vừa vỡ, Túy Tiên Hương đen kịt như mực trong nháy mắt hóa thành một luồng khói đen nồng đậm, tràn ngập toàn bộ tế đài, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, thậm chí Từ Khuyết còn không kịp khép kín lỗ hổng của trận pháp, làm cho tràn ra một ít.
Từ Khuyết đứng ở gần nhất, bị hít vào không ít Túy Tiên Hương, trong nháy mắt khí huyết trong cơ thể ngưng lại, chân nguyên lưu động trở nên chậm chạp, đầu có chút choáng váng.
- Đậu phộng, vật này đúng là quá độc!
Từ Khuyết lập tức đóng kín trận pháp lại, ngăn cản Túy Tiên Hương tràn ra thêm.
Nhưng bên trong khốn sát trận ở trên tế đàn lại truyền đến tiếng hô giận dữ của đám Tiên Nhân.
- Đây. . . Đây là Túy Tiên Hương?
- Tại sao các ngươi lại có thứ này?
- Làm càn, còn không mau giao ra thuốc giải?
- Vật này cũng giống như tiên trận, chỉ có thể nhốt chúng ta lại nhất thời, đây là các ngươi đang tìm cái chết!
- Đợi bọn ta đi ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, giết sạch tứ đại châu của các ngươi!
Rất nhiều cường giả Bán Tiên cảnh tức giận, thậm chí là tiên sinh Nhân Tiên cảnh của thư viện cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Loại Túy Tiên Hương này đối với Đại Thừa kỳ trở xuống, xem như là chií mạng, nhưng đối với cường giả có cảnh giới Bán Tiên cảnh trở lên mà nói, chỉ cần mấy canh giờ liền có thể ép ra ngoài.
Nhưng bây giờ bọn họ có nhiều người như vậy, lại trúng phải những ám chiêu của "tiểu nhân vật" Từ Khuyết này, căn bản cảm thấy đã mất hết mặt mũi.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ gào thét như thế nào, Từ Khuyết đều không để ý tới bọn họ.
Đoạn Cửu Đức quyết định thật nhanh, lấy ra một bình đan dược, xông tới Từ Khuyết hô:
- Tiểu tử, thuốc giải ở đây, mau lấy ra chút bảo vật để đổi, để tránh khỏi độc tố ngấm vào quá sâu.
Lúc này Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Không cần, chỉ là Túy Tiên Hương, còn không làm ta bị thương được.
Nói xong, hắn lập tức bắt đầu dùng công năng tự động khôi phục của hệ thống, thân thể trực tiếp khôi phục lại như trước khi hấp thu Túy Tiên Hương, trong nháy mắt khí huyết cùng chân nguyên trong cơ thể lại trở nên thông thuận.
- CMN! Chuyện này. . . ngươi thế mà lại không có chuyện gì?
Đoạn Cửu Đức trực tiếp sợ đến ngơ ngác.
Mà ở trong khốn sát trận chính ở giữa tế đàn, người của tam đại thư viện cũng đều cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, một lần nữa lại trở nên nóng rực, hiển nhiên là lại hiểu lầm trên người Từ Khuyết có nắm giữ một số bí pháp tiên thuật có thể giải độc trong nháy mắt.
- Ha ha, Túy Tiên Hương này ở Tạc Thiên Bang chúng ta, đều đem ra làm rượu uống.
Từ Khuyết lộ ra vẻ ngạo nghễ nói.
- Thối lắm, làm sao lão đầu ta lại không biết chuyện này?
Đoạn Cửu Đức trợn mắt nói.
- Ngươi không phải là thành viên hạch tâm của Tạc Thiên Bang, đương nhiên là ngươi không biết rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp.
Cùng lúc đó, đám người của Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu bị phong toả ở trong khốn trận cũng lộ ra vẻ kinh sợ.
Nguyên bản bọn họ còn tưởng rằng Từ Khuyết muốn ra tay với bọn họ, ai biết con hàng này sau khi bố trí ra khốn sát trận, lại hướng tới những Tiên Nhân kia tiến hành đầu độc ám hại, thực sự là chuyện gì đều làm ra được.
- Được, rất tốt, không hổ là rể hiền của Cực Nhạc Tông ta, ngay cả kịch độc đều không sợ, bách độc bất xâm!
Lúc này tông chủ của Cực Nhạc Tông lại sang sảng cười ra thành tiếng, càng nhìn Từ Khuyết lại càng thấy thoả mãn.
Liễu Tịnh Ngưng lộ ra vẻ không biết nói gì, bất đắc dĩ trợn tròn mắt, thậm chí đám trưởng lão còn lại cũng đỏ mặt cúi đầu, đối với vị tông chủ vô sỉ này, bọn họ thực sự là không có cách nào.
Theo lý mà nói, Từ Khuyết đầu độc ám hại, loại hành động đê hèn này làm cho rất nhiều tu tiên giả cảm thấy trơ trẽn, ít nhất ở bề ngoài là như vậy.
Trọng điểm là Từ Khuyết đầu độc thì thôi đi, vậy mà chính mình cũng dính phải độc, nhưng vị tông chủ này lại bỏ qua vấn đề phía trước, trực tiếp khen hắn không sợ kịch độc, bách độc bất xâm, sự bất công thiên vị này cũng hơi quá mức rồi, hoàn toàn là một khi bắt được cơ hội liền điên cuồng thổi phồng Từ Khuyết.
- A, các ngươi đừng nhìn bổn tông chủ như vậy, bổn tông chủ biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy đầu độc là chuyện không vẻ vang gì đúng không, nhưng tình huống không giống nhau cũng phải có phân tích không giống nhau, bây giờ một mình Từ Khuyết phải đơn độc đối kháng với nhiều Tiên Nhân như vậy, lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch nhiều, dùng một chút độc thì làm sao? Quá đáng không? Không nha!
Tông chủ Cực Nhạc Tông ra vẻ chính nghĩa rất tự kiêu nói, lẽ thẳng khí hùng.
Mọi người nghe thấy vậy, cẩn thận nghĩ ngợi một hồi, tựa hồ cảm thấy chuyện này cũng có chút đạo lý, không khỏi khẽ gật đầu, xem như là đã tán thành lời giải thích của tông chủ.
- Ha ha, Bạch gia còn có Tiêu Diêu Lâu, các ngươi nói nhanh một chút xem, cách làm vừa nãy của ta có làm càn hay không hả?
Lúc này, Từ Khuyết đã hướng về phía người của Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu nói, tỏ vẻ đắc ý.
Đám người của Bạch gia cùng Tiêu Diêu Lâu đều ngẩn ra, tiếp đó Bạch Linh Nhi tức giận nói:
- Từ Khuyết, ngươi không nên tiểu nhân đắc chí, ngươi dám càn rỡ như thế, các tiên sư nhất định sẽ khiến cho ngươi hối hận cả đời!
- Tốt, vậy ta liền lại làm càn thêm một chút nữa, thử xem bọn họ có thể khiến cho ta hối hận hai đời hay không.
Từ Khuyết cười lớn một tiếng, xoay tay lấy ra tất cả Túi Linh Thú, để trôi nổi ở trước người, tiếp đó mười ngón hướng về trước tìm tòi.
Bạch!
Trong nháy mắt, đạo vận cùng chân nguyên bàng bạc tuôn ra, theo mười ngón của Từ Khuyết hóa thành vô số sợi tơ lít nha lít nhít, lướt về bên trong Túi Linh Thú, tiếp đó cánh tay của Từ Khuyết vung lạnh, bỗng nhiên kéo một cái ra bên ngoài.
"Ầm!"
Túi Linh Thú lập tức bị kéo ra một đám "cơn lốc đen" lớn tối om om, phát ra từng trận tiếng nổ vang rền to lớn, bao phủ giữa không trung, tối om om bao trùm toàn trường.
Toàn bộ đỉnh núi vào đúng lúc này, đột nhiên hoàn toàn tĩnh mịch, không khí giống như bị đọng lại.
Tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, khó có thể tin.
Thậm chí là đám Tiên Nhân bên trong tiên trận, sau khi ngây người một lát, sắc mặt liền lập tức kịch biến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận