Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 947: Ngươi Làm Gì Đấy

- Không cần, ta cho phép ngươi ở bên trong Ngọc Điệp tái tạo thân thể.
Lúc này, Khương Hồng Nhan lại đột nhiên mở miệng, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như không hề lo lắng nữ tử mặc áo trắng này sẽ gây ra chuyện bất lợi với bọn họ.
- Không được.
Từ Khuyết trực tiếp mở miệng, lắc đầu nói:
- Cho dù muốn giúp nàng, cũng nhất định phải gieo xuống Thần Hồn Chủng.
Khương Hồng Nhan không muốn gieo Thần Hồn Chủng, là bởi vì nàng tự tin sẽ không có chuyện gì, mà nàng cũng không muốn dùng thủ đoạn này để khống chế một người.
Nhưng Từ Khuyết ở Tu Tiên Giới lăn lộn nhiều năm như vậy, hiểu rõ được cái gì gọi là nên có tâm phòng người, làm sao có thể để một phân thân của Côn Luân chi chủ dễ dàng tiến vào bên trong bản mệnh Tiên Khí của Khương Hồng Nhan như vậy.
- Công tử, ta đồng ý chuyện này để biểu thị thành ý của ta.
Nữ tử mặc áo trắng cũng rất thẳng thắn, trực tiếp quay sang Từ Khuyết, hai mắt sáng sủa, lập tức mở rộng thần hồn.
Từ Khuyết cũng thẳng thắn, không nói hai lời khẽ động thần niệm, trực tiếp biến ra một Thần Hồn Chủng ẩn chứa đạo vận, gieo xuống đó.
Vèo!
Cuối cùng, Thần Hồn Chủng gieo xuống, huy mang trên mi tâm nữ tử mặc áo trắng cũng ảm đạm xuống, nhìn Từ Khuyết với vẻ cảm kích nói:
- Đa tạ công tử tác thành.
- Cảm ơn thì không cần, thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, để lại cho ngươi một mạng, sau này nói không chừng ngươi còn có thể giúp đỡ chút chuyện.
Từ Khuyết khoát tay áo nói.
Hắn đã gieo Thần Hồn Chủng vào trong thần hồn của nữ tử mặc áo trắng, dĩ nhiên thấy được trí nhớ của nàng, biết nàng không nói láo, cũng biết vị trí giao giới điểm hư không, đúng là bớt được chút thời gian đi tìm.
Nhưng ở bên trong thần hồn nữ tử mặc áo trắng, xác thực tồn tại một phong ấn mạnh mẽ, phong ấn lại phần lớn ký ức.
Mấu chốt nhất chính là phong ấn này rất phi phàm, dù Từ Khuyết thử nghiệm dùng Thần Hồn Chủng công kích, cũng không có cách nào phá giải, không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ ý nghĩ, chờ trở lại Tu Tiên Giới, sẽ để hệ thống nghiên cứu một chút.
- Có thể rồi.
Từ Khuyết nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, gật gật đầu, vung tay ngọc lên, Tạo Hóa Ngọc Điệp hiện ra.
- Đa tạ cô nương.
Nữ tử mặc áo trắng cực kỳ cảm kích nói một tiếng, rồi lập tức hóa thành một làn khói trắng, bay vào bên trong Ngọc Điệp.
- Được rồi, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường thôi.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng nói, ánh mắt quét về phía tàn tích kiến trúc ở trước mắt, dựa vào ký ức cửa nữ tử mặc áo trắng, vị trí của giao giới điểm hư không ở ngay dưới lòng đất di tích.
Chỉ cần đi vào đó, lấy ra Phá Không Phù, bọn họ liền có thể trở lại Tu Tiên Giới.
- Ừm, đúng rồi, rắn tám đầu, ngươi biến hóa đi.
Đột nhiên, Từ Khuyết xoay người nhìn về phía rắn tám đầu.
- Hả?
Rắn tám đầu sững sờ, cười khổ nói:
- Thượng tiên, ta... ta chưa tu luyện phương pháp biến hóa.
- Không biết biến thân, ngươi có tám đầu, thân thể còn lớn như thế, vượt qua phạm vi bảo vệ Phá Không Phù, phải tìm một vật nhỏ hơn để đi vào.
Từ Khuyết lắc đầu nói rằng.
Hiện tại toàn bộ Túi Linh Thú trên người hắn đều dùng để chứa Phệ Thiên Ma Văn, không có dư để có thể cho rắn tám đầu dùng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, bằng không thật sự sẽ không có cách nào mang đại xà tới Tu Tiên Giới.
Cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó Từ Khuyết gọi hệ thống, tiến vào khu cửa hàng.
- Hệ thống, cho ta đổi lấy một sủng vật chỉ có xác không có linh hồn.
Từ Khuyết hơi suy nghĩ.
Hệ thống tự động tiến hành sàng lọc, cuối cùng liệt kê ra một số động vật, để Từ Khuyết lựa chọn.
Từ Khuyết không cần chọn, ánh mắt trực tiếp rơi vào một con chó Poodle có trang bức thấp nhất.
- Ha, chính là ngươi rồi!
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ, dùng 1 điểm trang bức đổi lấy chó Poodle ra.
Mấy người ở đây thấy thế, nhất thời sững sờ, cũng không nghĩ tới Từ Khuyết vung tay lên, lại lấy ra một con chó Poodle nhỏ ra.
Rắn tám đầu cũng há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên nói:
- Thượng... thượng tiên, không phải ngài muốn ta khống chế cơ thể nó chứ? Chuyện này... đây cũng quá nhỏ đi.
- Ha ha, nhỏ? Thân thể nó tuy rằng nhỏ, nhưng bên trong có giấu một trái tim hủy thiên diệt địa đấy, mau mau, không muốn biến thành canh rắn thì đi vào cho ta.
Từ Khuyết cười nói.
- Được... được rồi!
Rắn tám đầu vô cùng không tình nguyện, nhưng do uy thế Từ Khuyết, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc mình biến hóa, hóa thành một tia huy mang, bắn vào trong cơ thể chó Poodle.
"Vèo!"
Sau một khắc, chó Poodle bỗng từ trên mặt đất đứng dậy, đôi mắt to nhìn chung quanh, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Thượng tiên, ta đã khống chế được rồi.
- Rất tốt, đến, Husky, để nó đứng trên lưng ngươi, giảm bớt không gian, nếu không ta lo lắng lực bảo vệ của Phá Không Phù không đủ.
Từ Khuyết phất phất tay nói.
Husky nhất thời không vui, trợn mắt nói:
- Ta kháo, đứng trên lưng bản thần tôn? Nghĩ hay lắm, dựa vào cái gì mà không để bản thần tôn đứng trên lưng nó?
- Ngươi đứng trên lưng nó, lời này mà ngươi cũng nói được sao? Cũng không nhìn một chút ngươi to hơn nó gấp mấy lần!
Từ Khuyết trợn tròn mắt.
Hắn làm như thế, cũng xuất phát từ cân nhắc an toàn.
Dù sao lần này hắn còn phải mang theo cả Từ Phỉ Phỉ, nhỡ may phạm vi bảo vệ của Phá Không Phù không đủ lớn, lực kéo hư không đủ sức biến bọn họ thành mảnh vỡ.
- Ta mặc kệ, ngược lại bản thần tôn không thể để nó đứng trên lưng, đây là tối kỵ!
Husky vô cùng kiên định, nói cái gì cũng không đồng ý.
Nếu để chó Poodle đứng trên lưng hắn, giống như coi nó thành vật cưỡi, tổn thương đến uy nghiêm của nó.
- Ngất, ngươi không thể suy nghĩ khác đi sao? Ví dụ như để nó trên lưng ngươi, xoa bóp cho ngươi, Nếu không thì để nó mở rộng thần hồn, ngươi gieo xuống Thần Hồn Chủng, đợi tới Tu Tiên Giới, để nó khôi phục chân thân, ngươi cưỡi nó ra ngoài, tuyệt đối đủ để kinh sợ vô số người.
Từ Khuyết bắt đầu dụ dỗ nói.
Husky nghe vậy cũng có chút động tâm, đặc biệt nghĩ đến hình ảnh khi về Tu Tiên Giới cưỡi một con rắn tám đầu ra ngoài, hai mắt chó của nó lập tức phát sáng, nóng lòng muốn thử, có chút kích động.
- Được! Vậy bản thần tôn sẽ đáp ứng, nhưng phải nói rõ trước, nó đứng trên lưng bản thần tôn, phải xoa bóp cho bản thần tôn!
Husky mở miệng nói.
Mà rắn tám đầu hóa thành chó Poodle, lúc này đã là không còn cách nào khác.
Nó hiểu rất rõ địa vị của mình bây giờ, ngay cả phân thân Côn Luân chi chủ đều bị gieo xuống Thần Hồn Chủng, nó làm sao có khả năng chạy thoát cửa ải này.
Còn việc ai gieo Thần Hồn Chủng, nó cũng không để ý, dù sao kết quả đều giống nhau.
- Đến đến đến, tiểu Teddy, mở rộng thần hồn, để bản thần tôn gieo xuống cho ngươi.
Husky lẫm liệt đi tới trước mặt chó Poodle, đắc ý nói.
Rắn tám đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, tại mi tâm mở rộng thần hồn.
- Hắc hắc, bản thần tôn đi vào rồi.
Husky cười quái dị, gieo một tia thần hồn vào trong đó.
Một lát sau, mi tâm chó Poodle ảm đạm đi.
Husky mở hai mắt, cực kỳ thô bạo vỗ đầu mình nói:
- Đến, tới, tự mình động.
Rắn tám đầu bĩu môi, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên trên đầu Husky.
Sau đó, nó vung móng vuốt nhỏ, đàng hoàng xoa bóp cho Husky.
Từ Khuyết thoả mãn gật đầu, trên mặt mang theo ý cười:
- Rất tốt, cứ duy trì trận hình này nhé, trước tiên đi tới giao giới điểm hư không nhìn một chút.
Nói xong, hắn bước đi trước, bước vào bên trong tàn tích kiến trúc.
Mà lúc này, nội tâm rắn tám đầu lại đột nhiên chấn động, không biết tại sao, sau khi nó tiến vào trong cơ thể chó Poodle này, nó phát hiện mình tựa hồ có chút không thể tự kiềm chế, hạ thân muốn rục rịch.
- Xảy ra chuyện gì?
Rắn tám đầu ngạc nhiên.
- Làm sao? Có gì chuyện gì xảy ra? Bảo ngươi xoa bóp mà ngươi còn chit chít méo mó đúng không? Mẹ nó, bản thần tôn còn chưa lấy dầu gội ra bắt ngươi gội đầu cho bản thần tôn là tốt lắm rồi!
Husky nhất thời quát lên.
- Không... không có gì.
Rắn tám đầu vội vã đáp, nhưng trong lòng lại càng khiếp sợ.
Bất tri bất giác, nó làm chủ chó Poodle, đã bắt đầu động trên đầu Husky.
Thân thể nho nhỏ, không ngừng nhún, càng lúc càng nhanh.
- Gào! Ngươi làm cái quỷ gì đây? Lấy thứ gì đâm đầu bản thần tôn?
Husky kêu ra tiếng.
Rắn tám đầu khẩn trương đáp:
- Không... không có chuyện gì, ta đang xoa bóp tẩy bộ lông cho ngươi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận