Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 627: Tự Tương Tàn

Toàn bộ khu vực bên ngoài Táng Tiên Cốc, lúc này có vẻ vô cùng căng thẳng, khá là quỷ dị, giống như có một hồi đại chiến sắp bạo phát!
- Lưu lão đầu, hai mươi năm trước người giết con trai của ta chính là ngươi, việc này đừng tưởng rằng không ai biết, ngày hôm nay lão phu nên vì con trai báo thù rửa hận!
Lúc này, một đạo âm thanh tràn ngập sự thù hận vang lên.
Tiếp đó, một ông già đột nhiên bổ ra một chưởng, trực tiếp đánh vào phần lưng của một lão đầu phía trước.
Ầm!
Bạch lão đầu bị đánh bay tại chỗ, trong miệng ho ra máu tươi.
Lão đầu vốn là có trọng thương trên người, lại bị một người có cùng cảnh giới hơn nữa thực lực không kém gì từ phía sau lưng đánh lén, căn bản không kịp phòng thủ, càng then chốt hơn chính là, hai người này còn xuất phát từ cùng một môn phái, lão đầu cũng không nghĩ tới đồng môn của mình sẽ xuất thủ.
Sau khi trúng một chưởng này, Lưu lão đầu bay ra xa mấy chục mét, đập ầm ầm trên mặt đất, khốc liệt nở nụ cười:
- Người giết con ngươi là ta, nhưng con trai của ngươi cũng giết con trai của ta...
Nói đến đây, Lưu lão đầu liền đoạn tuyệt khí tức, trực tiếp chết đi.
Hiển nhiên ông lão đánh lén kia, một chưởng này đã ấp ủ từ rất lâu, vừa ra tay chính là nhất kích tất sát.
Biến cố bất thình lình, để bầu không khí ở đây trở nên hết sức căng thẳng, giương cung bạt kiếm, mơ hồ sắp triệt để đánh nhau.
- Hừ, Vương Phù Phong, lăn tới đây đánh một trận!
Lúc này, một tên cường giả Luyện Hư kỳ đỉnh cao mở miệng quát lên.
- Lý Chính Vân, lão tử đã sớm nhìn chướng mắt ngươi!
Một đạo bóng người lập tức lướt ra.
Hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.
Lần ra tay này, lại như ngòi nổ đã cháy tới điểm cuối cùng, một ít cường giả có thù riêng oán cũ ở đây, đều ra tay, giết về kẻ thù của mình.
Dĩ vãng bọn họ đều nằm ở trạng thái đỉnh cao, cảnh giới thực lực lại xấp xỉ, không có chút tự tin có thể thủ thắng.
Nhưng bây giờ bọn họ đều chịu trọng thương ở trình độ không giống nhau, cảm thấy đã tìm được cơ hội, có thể báo thù, thuận tiện tranh thủ danh ngạch chữa thương, tiện cho việc đi tới bên trong Thanh Đồng cổ điện tìm kiếm tạo hóa.
Thậm chí một ít Thánh Tử Thánh Nữ cũng không nhẫn nại được nữa, lựa chọn ra tay.
Tình cảnh lập tức rơi vào hỗn loạn.
Nhưng cũng có bộ phận người không muốn tham dự vào trong đó, lập tức lùi ra.
Trong đó có bọn Tiêu Thái Huyền cùng Tần Cơ, bọn họ xem thường thừa dịp người khác bị thương mà chiến, dù cho mình cũng có thương tích tại người, nhưng vẫn rất là xem thường.
Hơn nữa cũng có người nhìn ra đây là Từ Khuyết đang mượn đao giết người, thiết kế bẫy rập đào hầm cho bọn họ nhảy, muốn dùng danh ngạch chữa thương, để cho bọn họ tự tương tàn.
Một ít Thánh Tử Thánh Nữ nắm giữ sự kiêu ngạo của chính mình, không muốn bị Từ Khuyết lợi dụng, trực tiếp lựa chọn rời đi.
Tiêu Thái Huyền xa xa quét qua Từ Khuyết một cái, trầm giọng nói:
- Hi vọng tương lai có cơ hội đánh với ngươi một trận.
Nói xong, y xoay người rời đi, chạy tới phương hướng Thanh Đồng Cổ Điện!
Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông, nhàn nhạt nhìn về phía Từ Khuyết, mặt không chút thay đổi nói:
- Chờ ngươi bước lên Luyện Hư kỳ, ta cũng muốn cùng ngươi chiến một trận, đừng làm cho ta thất vọng.
Tần Cơ của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái cũng không có tiếp tục quan tâm Từ Khuyết, sau khi lui ra khỏi vòng chiến, cùng Thiên Cơ Các Hàn Oánh trò chuyện vài câu, liền trực tiếp cùng người của Thiên Cơ Các đồng thời lên đường, đều hướng về phía Thanh Đồng Cổ Điện lao đi.
Dù cho có thương tích tại người, bọn họ vẫn muốn xông vào Thanh Đồng Cổ Điện một lần, mưu đoạt tạo hóa!
Từ Khuyết lúc này cũng có chút sốt ruột, nhìn thấy không ít người đều từ bỏ chữa thương xông về hướng Thanh Đồng Cổ Điện, hắn liền cảm thấy không thể lãng phí thời gian nữa.
Dù sao thứ như tạo hóa này, chính là có liên quan cùng vận khí, hơn nữa cũng có quan hệ với tốc độ, nếu như đi chậm, dù cho có vận khí nghịch thiên đều không có tác dụng quái gì.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết cũng lười để ý tới đám người vì danh ngạch chữa thương mà đang loạn chiến kia, cất bước lùi hướng về bên cạnh Khương Hồng Nhan cùng Liễu Tĩnh Ngưng, chuẩn bị dẫn các nàng rời đi.
- Tiểu tử, ngươi thật sự quá xấu xa, tức chết người không đền mạng.
Liễu Tĩnh Ngưng vừa nhìn thấy Từ Khuyết đi lại đây, không khỏi trợn trắng mắt nói.
Đối với chuyện Từ Khuyết bẫy người loại này, nàng cũng không phải là thấy lần đầu tiên, nhưng dám liên tiếp lừa nhiều cường giả Luyện Hư kỳ như vậy, nàng thật sự là lần thứ nhất thấy.
- Khiêm tốn khiêm tốn, để toàn bộ thế giới đều biết. Ta chính là muốn cho bọn họ rõ ràng, dám trêu ta thì sẽ phải trả giá thật lớn.
Từ Khuyết cười dài mà nói, ngữ khí căn bản không giống như đang đùa giỡn, ở trong thế giới mạnh hiếp yếu loại này, nếu như lòng dạ mềm yếu, vậy thì chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Sau đó, hắn cũng nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Chuẩn bị gọi các nàng đồng thời lên đường chạy tới Thanh Đồng Cổ Điện.
Còn chưa kịp nói chuyện, Từ Khuyết liền không khỏi sững sờ.
Không biết lúc nào Khương Hồng Nhan đã mở mắt ra, ngơ ngác nhìn toà Thanh Đồng Cổ Điện lơ lửng giữa không trung ở phía xa kia, nhìn tới nhập thần.
Từ Khuyết lần thứ nhất nhìn thấy Khương Hồng Nhan có vẻ mặt thất thần như thế, rất là kinh ngạc.
Một toà Thanh Đồng Cổ Điện mà thôi, cho dù không bình thường đi nữa, cũng không lý do có thể làm cho Nữ Đế bình thường bất luận chuyện gì đều duy trì hờ hững, thay đổi sắc mặt lâu như vậy chứ?
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này cũng mới phát hiện ra Khương Hồng Nhan tỉnh lại, phản ứng đầu tiên liền mở miệng hỏi:
- Hồng Nhan, thương thế của ngươi đã khôi phục?
Nhưng vừa mới dứt lời, nàng cũng sửng sốt, bởi vì đây cũng là lần thứ nhất nàng nhìn thấy Khương Hồng Nhan thất thần như vậy.
- Xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết ý thức được chuyện không đúng, vội vàng mở miệng hỏi.
Khương Hồng Nhan lúc này mới phục hồi lại tinh thần, con ngươi có chút mê ly, khẽ lắc đầu nói:
- Không biết vì sao, ta luôn cảm giác toà Thanh Đồng Cổ Điện kia có một loại cảm giác thân thiết, giống như là đang kêu gọi ta.
- Cái gì? Cổ Điện này có cảm giác thân thiết?
Từ Khuyết lập tức liền trợn to hai mắt.
Trong nháy mắt toà Thanh Đồng Cổ Điện kia xuất hiện, hắn liền cảm thấy được một loại bất an rất mãnh liệt, kể cả Liễu Tĩnh Ngưng, thậm chí vô số tu sĩ ở đây, đều có loại cảm giác bất an này.
Nhưng bây giờ, Khương Hồng Nhan lại nói toà Thanh Đồng Cổ Điện kia thân thiết, chuyện này có chút quỷ dị.
- Ta muốn qua đi kia xem.
Khương Hồng Nhan không nhiều lời, trực tiếp đứng lên.
Lúc này thương thế của nàng hầu như đã khỏi hẳn bảy, tám phần mười, thêm vào tu vi đã củng cố ở Luyện Hư kỳ, thực lực tăng cao, nhìn qua khí chất hết sức xuất trần, loại khí tức bình tĩnh mà uy nghiêm trên người kia, cũng càng ngày càng mãnh liệt.
- Được, ta đi cùng với ngươi.
Từ Khuyết không hề phản đối, dù sao hắn chính là muốn đến mang Khương Hồng Nhan cùng Liễu Tĩnh Ngưng đi qua, lúc này liền gật đầu.
Mà lúc này, cường giả của các thế lực khắp nơi vẫn đang đại chiến lẫn nhau, đã đánh túi bụi, thêm vào những người này đã bị thương nặng, bên trong chiến đấu không ngừng có người bị tiêu diệt, tốc độ ngã xuống vô cùng nhanh.
Nguyên bản hơn 200 tên cường giả Luyện Hư kỳ, ngoại trừ mấy chục người rời khỏi, bây giờ lại có hơn một nửa người đã bị giết, còn kiên trì sống sót, vẻn vẹn chỉ có chừng ba mươi người.
Bọn họ cả người chảy máu, thương thế so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng làm người kinh ngạc hơn chính là, Tiêu Diêu Lâu ở dưới sự dẫn dắt của Đổng Căn Cơ, cho dù một thiên tài cũng chưa chết đi.
Chỉ có điều hơn ba mươi người cuối cùng này, cũng gần như sắp tới cực hạn, khả năng là sắp không tiếp tục kiên trì được nữa.
Nhưng bọn họ vẫn cắn răng đứng thẳng, hơn ba mươi người, mang ý nghĩa chỉ cần có mười lăm người lại từng người giết đi một người, danh ngạch chữa thương cuối cùng sẽ thuộc về bọn họ.
Đến lúc thương thế khỏi hẳn, cũng là có thực lực cùng tư cách đi tới Thanh Đồng Cổ Điện cướp đoạt tạo hóa, trở thành bên thắng lớn nhất.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết vội ho một tiếng, hướng bọn họ chắp tay nói:
- Chư vị, các ngươi đừng đánh nữa, ta thực sự là không nhìn nổi, loại đấu pháp này quá mức tàn nhẫn vô tình, ta quyết định tăng cường năm cái tiêu chuẩn chữa thương, tổng cộng chính là hai mươi người! Một người một triệu cực phẩm Linh Thạch, ai đưa Linh Thạch cho ta trước, người đó liền có thể tiếp thu chữa thương trước.
Lời này vừa dứt, ba mươi mấy người kia lập tức ngẩn ra.
Tiếp đó, Khương Ngọc Thụ nhanh vung tay lên, vứt ra một cái nhẫn trữ vật, lớn tiếng nói:
- Tiểu hữu, trong này có 4 triệu cực phẩm Linh Thạch, Khương gia ta muốn bốn cái danh ngạch.
- Hừ, Khương Ngọc Thụ ngươi không biết xấu hổ, phản ứng đúng là nhanh, khẩu vị cũng không nhỏ!
Ông lão Cung gia lập tức xì một tiếng, chợt cũng nhìn về phía Từ Khuyết, tung tới một cái nhẫn trữ vật, chắp tay cười ha hả nói:
- Tiểu hữu, Cung gia ta muốn năm cái tiêu chuẩn, nơi này có sáu triệu cực phẩm Linh Thạch, thừa ra đến một triệu, là lễ bồi tội đưa cho ngươi.
Lễ bồi tội?
Bọn Khương Ngọc Thụ vừa nghe được lời này, khóe miệng liền co giật.
Mẹ nó, chuyện này thực sự quá là chó má, còn không thấy ngại mắng người không biết xấu hổ!
Mà lúc này, Đổng Căn Cơ cũng ngồi không yên, mở miệng nói:
- Vương huynh, mọi việc đều có tới trước tới sau, vừa nãy ta đã cho ngươi năm triệu cực phẩm Linh Thạch, nhất định phải chữa thương cho Tiêu Diêu Lâu chúng ta trước tiên, ta muốn là người thứ nhất bị đánh.
- Được được, không thành vấn đề.
Từ Khuyết tỏ vẻ hào phóng gật đầu nói, vui cười hớn hở tiếp nhận nhẫn trữ vật của các thế lực ném đến, nhưng mà tâm tư kiểm tra một chút đều không có, liền trực tiếp đem nhẫn trữ vật vứt vào trong không gian trữ vật của hệ thống.
Sau đó, Từ Khuyết mang theo nụ cười xán lạn, hướng mọi người chắp tay nói:
- Chư vị, hai mươi tiêu chuẩn đã đầy, không cần lại ra giá cho ta nữa, tăng giá cũng vô dụng, Tạc Thiên Bang ta làm ăn từ trước đến giờ nói một không hai.
Bọn Khương Ngọc Thụ cùng Đổng Căn Cơ vừa nghe được lời này, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn không ít, bọn họ bây giờ rất muốn dành thời gian khôi phục, cũng không muốn tiếp tục cùng người khác tranh giá.
Bây giờ Từ Khuyết nói ra nguyên tắc, đưa Linh Thạch trước thì chữa thương trước, để bọn họ đều rất hài lòng gật đầu, ác cảm cùng sự thù hận đối với Từ Khuyết tuy nói không thể biến mất, nhưng loáng thoáng cũng ít hơn một chút xíu.
Dù sao thiếu niên này vẫn tính là tuân theo quy củ, nếu như không có tử thù, chắc chắn là một tên đồng bọn làm ăn không tệ.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên bấm lên Thần Hành Độn Tẩu Phù, tỏ vẻ quang minh lẫm liệt hướng mọi người nói:
- Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng! Chư vị đạo hữu, ta đã thu Linh Thạch này của các ngươi, nhất định sẽ chữa thương cho các ngươi. Một năm sau, nhớ tới đến bệnh viện nam khoa tiền liệt tuyến Tạc Thiên Bang tìm ta, bệnh của các ngươi nhất định sẽ có thể cứu chữ. Bây giờ ta còn có chuyện quan trọng trên người, chúng ta non xanh còn đó nước biếc chảy dài, tạm biệt!
Nói xong, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, thân hình của Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan, trong nháy mắt mơ hồ, biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận