Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1400: Thánh Thể?

Giờ khắc này, toàn bộ Táng Tiên Cốc đã bị một luồng cuồng phong bao phủ, tất cả trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Đám người Mạc Quân Thần cùng Đoạn Cửu Đức đứng lối vào, một mặt sững sờ.
Cuồng phong kia như hồng thủy, bao phủ Táng Tiên Cốc, vô số cây cối cùng núi đá, đều bên trong cuồng phong hóa thành tro tàn, giống như ngày tận thế tới, là một lần cọ rửa đối với vạn vật.
- Quá khủng bố, lần hiến tế này, thật sự khiến cho da đầu người ta tê dại.
Đoạn Cửu Đức kinh sợ, tràn ngập kiêng kỵ nói.
- Từ bang chủ. . .
Mạc Quân Thần yên lặng đọc nói, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, mang theo thương cảm.
Ở trong lò nung hiến tế này, nếu Từ Khuyết không thể tìm được vị trí an toàn, tuyệt đối sẽ không thể sống được.
Liễu Tĩnh Ngưng mím môi thật chặt, ánh mắt nhìn kỹ Táng Tiên Cốc hoàn toàn bị hiến tế, trầm mặc không nói.
Con hải quy to lớn trên không trung kia lại mừng như điên, điên cuồng cười to:
- Ha ha ha, đại kế mấy chục ngàn năm, hôm nay cuối cùng đã toại nguyện, Hải tộc ta sắp sửa quật khởi!
Cùng lúc đó, trong Táng Tiên Cốc.
Trăm vạn đại quân Hải tộc, co rút nhanh chóng thành một mảnh, điên cuồng muốn chạy trốn về phía cửa ra vào.
Nhưng khi cuồng phong vẩn đục cuốn qua, tram vạn đại quân Hải tộc trong nháy mắt hóa thành trăm vạn bộ xương khô, theo rồi xương khô cũng vỡ vụn, hóa thành một đống xương xám, biến mất theo gió.
Trên mặt đất, tràn ngập vết máu màu đỏ tươi, chảy thành sông, không ngừng thẩm thấu xuống lòng đất, trong cuồng phong vẩn đục, từ từ ngưng tụ thành một sông nhỏ màu đen đỏ, chảy về vị trí linh nhãn sơn mạch.
Xa xa, trong ngọn núi lúc trước của Hiên Viên Uyển Dung, con hải sâm nằm trong quan tài băng kia, thân thể đang run rẩy không ngừng.
Ý thức của nó vẫn không thể thức tỉnh, nhưng thân thể cùng với tu vi phong cấm ở trong người, không ngừng bị cuồng phong vẩn đục thẩm thấu ăn mòn, tiên nguyên mạnh mẽ liên tục bị lấy ra.
Sau một canh giờ, con hải sâm kia mạnh mẽ co lại một nửa, chỉ còn cao bằng nửa người.
Cuồng phong vẩn đ- kia lại càng trở nên âm trầm, cũng từ từ bắt đầu ngưng tụ, càng có vẻ mạnh mẽ, lại như một luồng hồng thủy màu nâu đậm.
Sau hai canh giờ, kích cỡ hải sâm hoàn toàn biến thành chỉ tương đương với lòng bàn tay, cuồng phong kia hầu như đã hoàn toàn đen kịt, vẫn ngưng tụ dày nặng như nước, từ bên trong chân núi bao phủ lên, dâng trào tới trên không, giống như một Ma Long màu đen lớn.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt mọi người ngoài Táng Tiên Cốc, nhất thời khiến sắc mặt bọn họ kịch biến.
- Đó là. . . Một Hắc Long?
Mạc Quân Thần kinh ngạc nói.
- Đậu xanh, không phải là Husky lão sư chứ?
Đoạn Cửu Đức cả kinh kêu thành tiếng, khó có thể tin.
Husky vẫn tự xưng mình là hậu duệ thượng cổ Ma Long, Từ Khuyết bây giờ đã tin một nửa, nhưng Đoạn Cửu Đức vẫn luôn không tin, giờ khắc này nhìn thấy tình cảnh này, có chút kinh hãi.
- Không đúng, đây không phải Chân Long, mà là một luồng tiên nguyên hóa thành Long Phong.
Mạc Quân Thần rốt cục thấy rõ cơn lốc màu đen, nhận ra ra hình dáng, trầm giọng nói ra.
- Ở trong đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Tĩnh Ngưng rất lo lắng, nàng thấy rõ vị trí Long Phong màu đen kia, chính là nơi Hiên Viên Uyển Dung ngủ say năm đó .
Nếu như là Hiên Viên Uyển Dung bị hiến tế thành Long Phong màu đen này, vậy Từ Khuyết cũng sẽ cùng chết với Hiên Viên Uyển Dung, đây không phải kết quả Liễu Tĩnh Ngưng hi vọng nhìn thấy.
. . .
Cùng lúc đó, Long Phong màu đen trong Táng Tiên Cốc, dĩ nhiên đang gào thét bay lên quanh quẩn trên không trung một vòng, đột nhiên đầu rồng xoay một cái, lao xuống đánh về mặt đất.
Ầm!
Cuối cùng, một tiếng vang trầm thấp, Táng Tiên Cốc rõ ràng chấn động lung lay một thoáng, mặt đất hoàn toàn tan vỡ, Long Phong màu đen trực tiếp tiến vào trong bùn đất, khiến một lượng hành thổ linh khí lớn bắn ra, dung hợp làm một, từ bốn phương tám hướng điên cuồng dâng tới linh nhãn sơn mạch cách đó không xa.
Nhưng linh nhãn sơn mạch lúc này đã hoàn toàn mơ hồ, bị một cơn lốc vẩn đục lớn khủng bố bao phủ, sơn mạch nằm ở trung tâm phong nhãn, lại hoàn hảo không chút tổn hại tách khỏi bị lò nung luyện hóa.
Bên trong linh nhãn sơn mạch, cung điện bị từng luồng tiên nguyên từ lòng đất tuôn ra bao phủ.
Cũng may mà đây là một toà cung điện cấp bậc Tiên Khí, bằng không đối mặt với lượng tiên nguyên linh khí lớn như vậy xung kích, chắc chắn đã sụp đổ từ lâu.
Từ Khuyết cùng Husky ngồi ở bên trong, hai mắt đóng chặt.
Luồng tiên nguyên linh khí theo mặt đất dưới cung điện vọt lên, hóa thành như một tiểu Long trong sáng óng ánh, trực tiếp xuyên qua thân thể Từ Khuyết cùng Husky.
Ầm!
Husky tại chỗ bị tiên Nguyên Linh đánh đến trần nhà, kêu lên một tiếng hét thảm, lập tức thô tục chửi ầm một trận.
- Đánh CM nhà ngươi ấy! Còn để bản thần tôn hảo hảo tu luyện hay không? Mới lấy được một chút xíu tiên nguyên như vậy? Bản thần tôn. . . Móa nó!
Husky còn chưa mắng xong, âm thanh đã tắc nghẽn đình trệ, một mặt kinh sợ nhìn Từ Khuyết, có chút ngơ ngác.
Từ Khuyết không hề bị ảnh hưởng chút nào bởi tiên nguyên linh khí tiểu Long xung kích kia, vẫn như bàn thạch kiên cố ngồi dưới đất, nhưng thân thể lại bị nứt toác, giăng đầy vết thương, dòng máu màu vàng óng chảy xuôi ra.
Nhưng mặc dù như thế, tiên nguyên linh khí hình rồng kia vẫn không ngừng xung kích, trong nháy mắt tan rã trên không trung, theo vết thương trên người Từ Khuyết, trực tiếp tràn vào trong cơ thể hắn.
Loại phương thức tu luyện đơn giản thô bạo này, Husky lần thứ nhất kiến thức, quả là bị dọa sợ.
- Tiên sư nó, tiểu tử, ngươi lại ăn một mình, bản thần tôn không nên cùng ngươi đồng thời đến phân cơ duyên này.
Husky tức giận đến nện ngực giậm chân, rồi lại rất bất đắc dĩ.
Thực sự là hết cách rồi, dù sao nó là dựa theo phương thức tu luyện bình thường để phán đoán Từ Khuyết, ai lại ngờ Từ Khuyết lại có kiểu này, sau khi thân thể nứt toác, những vết thương kia cũng có thể rút lấy tiên nguyên, thực sự là khủng bố đến cực điểm.
Nhưng hồi tưởng lại cơ duyên trong quá khứ, nội tâm Husky lại nhanh chóng cân bằng:
- Cũng được, trước đây ngay cả một ngụm canh đều không uống được, lần này ít nhất còn có thể uống chút cặn canh.
Nói xong, nó lại hài lòng, đắc ý ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp tục tu luyện.
Bên ngoài cung điện, Hiên Viên Uyển Dung đã xem đến choáng váng, đôi mắt đẹp rạng ngời rực rỡ, mang theo một tia khiếp sợ cùng khó có thể tin.
Nàng chưa bao giờ thấy thân thể cường đại như thế, chỉ là Địa Tiên cảnh đỉnh phong, nhưng có thể chống đỡ được tiên nguyên linh khí long hình tức giận xung kích, hơn nữa sau khi vết thương nứt toác ra, lại có thể tăng tốc độ rút lấy tiên nguyên.
Dù là thời đại Thần Linh, nắm giữ Minh Vương Bá Thể hoặc là Thần Thể Thần Vương, cũng không có cách nào làm được một bước này.
- Hả? Đó là. . .
Đột nhiên, Hiên Viên Uyển Dung ngẩn ra, ánh mắt rơi vào trước ngực Từ Khuyết.
Sau khi tiên nguyên long hình xung kích lần thứ nhất, xiêm y trên người Từ Khuyết đã phá nát, lộ ra một thân thể óng ánh trắng nõn, bắp thịt đường nét cực kỳ hoàn mỹ, nhưng ở trước ngự hắn, lại có viết mấy chữ xấu xí xiêu xiêu vẹo vẹo.
- Thánh Thể?
Đôi mi thanh tú của Hiên Viên Uyển Dung không khỏi cau lại, cảm giác Từ Khuyết đang quá khôi hài.
Mặc kệ là thể chất gì, ai sẽ viết tên lên trên người mình chứ? Mấu chốt là còn viết xấu như thế, giống như một đứa nhỏ bôi loạn vậy.
Nhưng biểu hiện của Từ Khuyết trước mắt, thân thể mãnh liệt như vậy cùng tốc độ tu luyện, lại không thể không khiến Hiên Viên Uyển Dung rơi vào trầm tư.
- Tiểu tử này. . . không phải thật sự nắm giữ Thánh Thể chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận