Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 942: Côn Lôn Ảo Trận

Từ Khuyết ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới ở bên trong Côn Luân Sơn còn có thể thấy được một toà đại trận như thế.
Cả tòa đại trận vô cùng bí mật và yên tĩnh, đang ở trong trạng thái đóng chặt, hơn vạn năm chưa từng mở ra, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Khó có thể tưởng tượng, nếu bên trong thật sự tồn tại Tiên Nhân, bọn họ làm sao có thể chịu được nhàm chán, chẳng lẽ giống như Thiên Nhân tộc sống cuộc sống ếch ngồi đáy giếng như thế sao?
- Tiểu tử, đừng quan tâm nhiều như vậy, mau mau mở trận pháp đi, bản thần tôn muốn xem bên trong có bảo vật gì!
Husky phấn khởi nói, hiển nhiên cho rằng bên trong ẩn giấu thứ tốt, cảm thấy rất hứng thú.
- Bên trong nếu thật sự có Tây Vương Mẫu, sợ là Husky ngươi không tìm được thứ gì tốt đâu.
Từ Khuyết cười nhạt, bước về phía trước.
Mặc dù chỉ đang nói chuyện cười, hắn cũng không tin Tây Vương Mẫu thật sự ở bên trong, nhưng vẫn nên có chút cảnh giác.
Một toà trận pháp lớn như vậy bày ở nơi này, nói không chừng bên trong thật sự sẽ có lão quái nào còn sống sót, cẩn trọng một chút vẫn hơn.
Hắn gọi ra hệ thống, dùng thần niệm trao đổi nói:
- Hệ thống, mở trận pháp này ra, thuận tiện chuẩn bị một Bức Vương Quyền 50 ngàn điểm trang bức, để phòng ngừa vạn nhất!
Ding, bởi trận pháp lâu năm thiếu tu sửa, cần tiêu hao điểm trang bức, có xác định mở ra hay không?
- Mở!
Hai mắt Từ Khuyết híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằmvào trận pháp.
Trong nháy mắt, từ cơ thể hắn tuôn ra một luồng sức mạnh thần bí, bắn vào trong trận pháp.
Ầm ầm!
Sau một khắc, cả tòa trận pháp chấn động, phát ra nổ vang, ầm ầm nứt ra một lỗ hổng.
Một luồng cuồng phong cổ điển mang theo băng hàn, đột nhiên từ lỗ hổng tràn ra, trong không khí còn màn theo mùi vị mục nát.
- Hả?
Từ Khuyết nhất thời cau mày.
Hắn mở rộng thần hồn tràn vào trong trận pháp, lại phát hiện không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, bên trong ngược lại tràn đầy tử khí âm u.
- Tạo Hóa Ngọc Điệp, hình như có phản ứng.
Khương Hồng Nhan đột nhiên mở miệng, ngọc thủ khẽ giơ, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một khối ngọc.
Miếng ngọc vừa xuất hiện, đã toả ra vầng sáng màu vàng nhạt, từng sợi phù văn lưu chuyển.
- Nó đang chỉ dẫn chúng ta.
Khương Hồng Nhan ngẩn ra, nhìn về phía Từ Khuyết.
Ở đây chỉ có nàng mới có thể điều động hay cảm ứng được miếng ngọc bội Tiên Khí này, ngọc bội chỉ dẫn, chỉ có nàng mới rõ ràng.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Xem ra vật này đúng là có quan hệ với Côn Luân Sơn! Đi vào đi xem một chút.
Nói rồi hắn bước vào trước trong trận pháp.
Husky tỏ vẻ nghiêm nghị, vội vàng hô:
- Tiểu tử, đừng kích động! Nhỡ may bên trong thật sự có Tây Vương Mẫu thì làm sao bây giờ? Khi bản thần tôn ở nước Nhật, có nghe nói ở nước bọn họ rất nhiều năm trước đây, có quái vật tám đầu, tên là... đ bát đại gà!
- Gà em gái ngươi! Đấy gọi Bát Kỳ Đại Xà.
Từ Khuyết xoay người lại, một quyền đập vào gáy Husky.
Nhưng lần này Husky không có phản ứng, ngược lại ngây người nhìn sau lưng Từ Khuyết, hai mắt trợn to.
- Nhìn cái gì, sợ đến như vậy?
Từ Khuyết hồ nghi nói.
Husky lè lưỡi.
- Ngươi... ngươi... sau lưng, đậu, rất nhiều bảo vật, a, còn có rất nhiều quả đào, nơi này là đào viên sao?
Vừa dứt lời, Husky "Gào" một tiếng, trực tiếp xông qua.
Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan và Từ Phỉ Phỉ đều quay đầu nhìn lại, ba người đồng thời ngẩn ra.
Trong trận pháp không hề có thứ gì, rõ ràng chính là một đỉnh núi phổ thông, bởi vì hoàn toàn tách biệt với thế gian, trong này không có một chút băng tuyết nào, ngược lại còn có một hồ nước.
Nhưng quỷ dị chính là, địa phương chỉ bé tí tẹo như thế, nhưng lại không bóng Husky đâu.
- Hả? Mới chớp mắt một cái, con chó ngốc này lại chạy đi đâu rồi?
Từ Khuyết hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Nhưng thời khắc này thân thể hắn lại cứng đờ.
Không chỉ không thấy Husky đâu, ngay cả Khương Hồng Nhan cùng với Từ Phỉ Phỉ một giây trước còn đứng bên cạnh, bây giờ cũng không thấy đâu nữa.
- Móa, chơi lớn như vậy?
Từ Khuyết nhất thời trừng mắt lên, hai mắt nhìn quanh bốn phía, thần hồn mở rộng.
Nhưng lại không thu được gì, ngoại trmột mình hắn, cũng không phát hiện hơi thở của sự sống nào khác.
- Chết tiệt, chơi ảo giác với ta đúng không? Là ai, nhanh lăn ra đây!
Từ Khuyết sầm mặt lại, căm tức nói.
"Đùng!"
Lúc này, hồ nước trước mắt hắn, đột nhiên vang lên một tiếng nước thanh thúy, giống như có giọt nước mưa nhỏ vào hồ nước, nổi lên từng gợn sóng.
Từ Khuyết nhìn mặt hồ, lông mày nhăn lại.
Nước mưa từ đâu ra? Trời mưa sao?
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn lên trên trời, kết quả trái tim hắn suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Một giây trước ở trong trận pháp còn không có một bóng người, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử giống như tiên nữ, trên người mặc một bộ váy lụa mỏng màu trắng, đang khom lưng nửa quỳ bên hồ, đang gội đầu.
Mái tóc đen bóng dài mượt, óng ánh như tơ, chảy xuống hồ nước.
- A Di Đà Phật, vị nữ thí chủ này, ta khuyên ngươi đừng nên nghịch nước.
Từ Khuyết đột nhiên mở miệng nói.
Nữ tử mặc áo trắng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng nhìn về phía Từ Khuyết, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói:
- Công tử, nơi đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, ngươi sao lại đến đây được?
- À! Kỳ thực ta là Diêm Vương, tính ra tuổi thọ ngươi đã hết, cố ý tìm ngươi lấy mạng.
Từ Khuyết cười nhạt nói.
- Xì!
Nữ tử mặc áo trắng nghe vậy, nhất thời che miệng lại, "Khanh khách" nở nụ cười:
- Công tử thật hài hước, chuyện lấy mạng này, tự nhiên có Quỷ Soa phụ trách, sao Diêm Vương gia lại tự mình ra tay đây? Huống chi...
Nói đến đây, đôi mắt đẹp của nữ tử khẽ nhướng lên, hồ mị nhìn Từ Khuyết, khẽ cười nói:
- Truyền thuyết Diêm Vương gia có hình dạng xấu xí, sao có thể tuấn lãng như công tử đây?
- Ngươi cũng đã nói rồi, đó chỉ là truyền thuyết. Hơn nữa ta tự mình lại đây, kỳ thực cũng là muốn cùng ngươi bàn chuyện giao dịch. Ngươi xem, trên tay ta có một quyển Sinh Tử Bộ, chỉ cần ngươi cho ta tiền, ta sẽ gạch tên ngươi đi. Thế nào?
Từ Khuyết cười nói, chậm ung dung bước tới.
Nữ tử mặc áo trắng nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên là không nghĩ tới Từ Khuyết nói thế.
- Được rồi, nể tình ngươi là người tu đạo, ừm, thuận tiện nể mặt ngươi có dung mạo xinh đẹp, ta cũng không so đo với ngươi, nhanh xóa ảo trận đi, bằng không đừng trách ta rút côn không... phi không đúng, đừng trách ta rút đao vô tình!
Từ Khuyết nói, thực sự móc ra một đại đao.
Hai mắt nữ tử mặc áo trắng nhất thời phát lạnh, cười lạnh nói:
- Các ngươi xông vào địa bàn của ta, còn dám áp chế ta sao?
Vèo!
Vừa dứt lời, trong nháy mắt nàng hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất tại chỗ.
Hai mắt Từ Khuyết hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, đang chuẩn bị động thủ.
"Ầm!"
Một tiếng nặng nề nổ vang, đột nhiên từ phía sau truyền đến, giống như núi đá đổ nát.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, nhất thời ngạc nhiên.
Bên trong vách đá có một đại xà chui ra, thân thể vặn vẹo, hung thần ác sát, cái lưỡi trong miệng phun ra nuốt vào, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- CMN, đây mới là chân thân của ngươi sao? Hóa ra là xà nữ.
Từ Khuyết nhất thời nhìn chằm chằm, chửi ầm lên:
- Quá xấu, hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma!
Nói xong, dưới chân Từ Khuyết bước ra lôi điện, bay vút lên, đại đao trong tay loáng một cái, hóa thành một lợi kiếm, trực tiếp đâm về phía đại xà.
"Hống!"
Đột nhiên, đại xà gầm lên giận dữ, lập tức ngọn núi bốn phía đột nhiên chấn động.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng vang thật lớn, vách đá trong nháy mắt sụp xuống, lần thứ hai xuất hiện thêm mấy con đại xà.
- Hả?
Từ Khuyết ngẩn ra, vội vàng hô:
- Cô nương, nhanh nói cho ta cái đầu nào mới là ngươi? Dung mạo xinh đẹp ta có thể không giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận