Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1039: Có Thể Trở Về Rồi

- Đường công tử, chuyện này. . . đây là muốn hãm hại chết chúng ta sao?
- Chúng ta nào còn vật gì để làm thẻ đâu?
- Đừng như vậy mà Đường công tử.
Đối mặt với chuyến xe đen này của Từ Khuyết, đoàn người nói gì cũng không muốn lại bị hố một lần nữa, bắt đầu một hồi kháng nghị bất đắc dĩ.
Cuối cùng ngay cả Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh cũng không nhìn nổi, mở miệng bất bình, Từ Khuyết mới đành phải thôi.
Dù sao hố cũng đã làm rồi, hơn nữa hắn cũng không thiếu chút hoa lộ vạn năm kia, thậm chí trên người đám người kia hơn một nửa cũng không còn vật gì tốt, tiếp tục hố bọn họ cũng không thú vị gì, huống hồ Luyện Nguyệt Cung đã sắp đóng lại, vẫn nên đi trước thì hơn.
- Được rồi được rồi, ta sẽ nể mặt cải trắng cô nương một lần, lên xe đi, Tạc Thiên Bang chúng ta vẫn luôn có tình người mà.
Cuối cùng, Từ Khuyết xua tay nói.
- Đa tạ Đường công tử, cảm ơn Bạch tiền bối!
Tất cả mọi người nhất thời tỏ vẻ vui mừng, hùng hục lên xe.
Vèo! Vèo!
Lúc này, các đệ tử Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các trốn trong thông đạo cũng dồn dập chạy ra.
- Đường công tử, đừng vội xuất phát, chúng ta muốn làm thẻ!
Người của hai đại phái la lớn.
Bọn họ xem như đã hiểu rõ, thực lực của Từ Khuyết này khủng bố cỡ nào, ngay cả Luyện Nguyệt Tông cũng không đấu lại hắn, trên Thái Kim đại lục còn có ai có thể chống lại hắn?
Mấu chốt là bây giờ hắn nắm giữ địa đồ rời khỏi Luyện Nguyệt Cung, chỉ có một mình hắn biết làm cách nào để rời khỏi địa phương giống như mê cung này, nếu bọn họ không lên xe, căn bản sẽ không kịp rời đi trước lúc Luyện Nguyệt Cung đóng lại.
- Làm cái quần què ý, hiện tại không còn thẻ để làm, cũng không còn chỗ ngồi, các ngươi chờ chút chạy theo xe đi!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, trực tiếp khởi động xe, giẫm chân ga, bỗng nhiên chạy về phía trước.
Đám người Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các nhất thời há hốc mồm, vội vàng hô to:
- Đường công tử, đừng mà, ngươi chờ chúng ta một chút, chúng ta có thể đứng mà, không cần ngồi!
- Tạm biệt nhé!
Từ Khuyết vừa dứt lời, ấn xuống một nút trên ghế điều khiến xe buýt.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, phía sau chiếc xe buýt tuôn ra một mảnh thiểm điện, trong nháy mắt xe bắn đi như tên lửa, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
- Đường. . .
Đám người Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các sững sờ tại chỗ, trực tiếp ngơ ngác.
Từ Khuyết lái một chiếc xe lớn như vậy, cứ như thế biến mất trước mặt bọn họ, tốc độ kia quả thực quá kinh người, vượt quá tưởng tượng, so với lúc trước còn kinh khủng hơn nhiều.
Chuyện này khiến bọn họ trong nháy mắt rơi vào tuyệt vọng.
"Ầm" một tiếng, rất nhiều người trực tiếp co quắp ngồi xụp xuống, vẻ mặt tái trắng.
- Xe của hắn làm sao lại đột nhiên nhanh như vậy, muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.
- Xong, lần này xong rồi!
- Chúng ta không ra được rồi!
- Bị nhốt ở chỗ này 100 năm, vậy có khác gì chết đi?
Thời khắc này, người của hai đại phái đang vô cùng ảo não.
Cùng lúc đó, bên trong xe buýt, tất cả mọi người đều nắm chặt tay vịn, vẻ mặt khiếp sợ, con ngươi không ngừng co rút lại, sợ hãi nhìn về phía trước.
Từng thông đạo cùng vách tường ở hai bên không ngừng trôi về phía sau, tầm nhìn hầu như hoàn toàn mơ hồ.
Từ Khuyết bất ngờ tăng tốc, quả thực đã dọa sợ bọn họ, tốc độ thế này nếu không cẩn thận đụng vào tường, sợ là sẽ khiến người trong xe chết hết.
- Móa, tiểu tử, xe này của ngươi làm như thế nào, xe công cộng có thể chạy nhanh như vậy sao? Sảng khoái, sảng khoái!
Husky lại hưng phấn dị thường, nằm nhoài trên xe lớn tiếng kêu lên.
- Ha, xe do ta mua, những thứ xe bên ngoài có thể so sánh sao?
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, đắc ý nói.
Xe buýt này là từ bên trong cửa hàng hệ đổi ra, nguyên liệu không dùng xăng hay điện năng, hoàn toàn dùng chân nguyên để thôi thúc, tốc độ căn bản cũng không có mức tối đa.
Từ Khuyết trực tiếp rót lôi điện tinh hoa vào trong đó, tốc độ xe trực tiếp đạt đến một trình độ khủng bố, tuy rằng không sánh được với thân pháp Tam Thiên Lôi Động, nhưng cũng không thể khinh thường.
- A a a! Đường công tử, các ngươi đừng tán gẫu nữa, sắp va vào phía trước rồi!
Lúc này, có người sợ hãi kêu to, Từ Khuyết đang tán gẫu cùng Husky, căn bản không thèm nhìn đường, xe đang bay thẳng đến một chỗ ngoặt.
- Bình tĩnh, khi ta bắt đầu khởi động đều nhắm hai mắt mà.
Từ Khuyết hời hợt khoát tay một cái, thuận thế sửa lại kiểu tóc.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều muốn thổ huyết, nhắm mắt lái xe? Ngươi điên à?
- Gào, đậu xanh, tiểu tử ngươi còn có tâm trạng sửa kiểu tóc à, ngươi tập trung lái xe cho ta!
Husky lúc này cũng có chút kích động, la lớn.
- Giữ chặt!
Từ Khuyết lười biếng đáp, hai tay thẳng thắn để đầu sau, cả người thoải mái nằm trên ghế.
Vèo!
Cùng lúc đó, xe lại bỗng nhiên một chuyển hướng, vòng qua chỗ ngoặt, an toàn vượt qua thông đạo.
- Cái gì? Không dùng tay cũng có thể lái xe? CMN, tiểu tử, ngươi làm thế nào thế?
Husky kinh sợ đến biến sắc, vô cùng chấn động.
Tay Từ Khuyết không động tới, nhưng tay lái vẫn chuyển động, mấu chốt là con hàng này cũng không dùng thần hồn, lẽ nào là xe lái tự động trong truyền thuyết?
- Cái gì mà làm thế nào, chuyện này rất đơn giản nha!
Từ Khuyết hời hợt trả lời, hai tay vẫn tựa sau đầu, tay lái trước mặt lại tự động.
Mọi người ở phía sau lưng của hắn nhìn sang, cảm thấy vô cùng quái lạ.
Tên tiểu tử này rốt cuộc là lấy cái gì để lái xe?
- Móa, bản thần tôn hình như đã hiểu!
Husky đột nhiên nghĩ tới điều gì, hô to một tiếng.
Mọi người lập tức quay lại nhìn Husky.
Husky cười lớn một tiếng:
- Hắn dùng chân lái xe, chỉ cần linh hoạt, dùng ngón chân để ở chỗ tay lái là được!
- Ồ!
Mọi người bừng tỉnh gật gật đầu, kì thực hiểu mà không hiểu, dù sao ở đây ngoại trừ Từ Phỉ Phỉ, những người khác sao có thể hiểu được những phương thức điều khiển của xe này.
- Ồ, không đúng không đúng!
Husky lại kêu to một tiếng.
- Làm sao?
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Husky.
Husky cả kinh nói:
- Nếu như hắn dùng chân để lái, vậy thì không thể giẫm chân ga, không đúng nha, CMN, tiểu tử này chẳng lẽ có ba chân? Không được, bản thần tôn phải đến xem!
Nói xong, Husky trực tiếp nhảy khỏi chỗ ngồi, muốn chạy đến vị trí lái xe.
"Dát chi chi chi"
Đột nhiên, tiếng thắng xe chói ta vang lên, xe bỗng nhiên ngừng lại.
"Gào!" Husky trong nháy mắt bị sợ hết hồn, gào lên một tiếng, vội vàng bắt lấy tay vịn trong xe, lúc này mới tránh khỏi bị bay ra ngoài.
- Đậu xanh, tiểu tử, có kiểu phanh lại như thế sao?
Husky hét lớn.
- Đừng lảm nhảm nữa, đến rồi! Xuống xe!
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, đứng dậy khẽ kéo quần, hùng hổ xuống xe buýt.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại được, vẻ mặt dại ra nhìn về phía cửa sổ.
Đại điện quen thuộc, đại môn trống rỗng, chính là vị trí lúc trước bọn họ tiến vào Luyện Nguyệt Cung.
- Đi ra rồi!
- Chúng ta rốt cục đã đi ra rồi!
- Ha ha ha, quá tốt rồi, được cứu rồi!
Đám người Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông nhất thời mừng rỡ như điên, liên tục hò hét, chen chúc chạy xuống xe.
Từ khi bắt đầu biết thông đạo bị ngăn chặn, bọn họ gần như đã tuyệt vọng.
Nhưng Từ Khuyết xuất hiện mang đến cho bọn họ một chút hi vọng, nhưng sau đó lại gặp phải người Luyện Nguyệt Cung, họ lại một lầ nữa tuyệt vọng.
Nhưng cứ tuyệt vọng rồi lại hi vọng, đến hiện tại tận mắt thấy cửa ra ở trước mặt, trái tim rốt cục cũng rơi về vị trí cũ, khiến bọn họ hưng phấn.
Bạch Thải Linh bước đến trước mặt Từ Khuyết, trước tiên nhìn về phía Khương Hồng Nhan nói:
- Hảo hảo tu luyện, tương lai hy vọng có thể gặp lại ngươi ở Dao Trì.
- Được.
Khương Hồng Nhan cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu.
- Đường đạo hữu.
Bạch Thải Linh vừa nhìn về phía Từ Khuyết, chắp tay nói:
- Lần này cảm ơn ngươi, ta đi ra ngoài sẽ lập tức bế quan, chỉ sợ khi các ngươi rời đi, ta sẽ không thể đưa tiễn.
- Không cần không cần, chúng ta hiện tại sẽ đi. Thế giới lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải từ biệt, ngược lại cũng không phải không có cơ hội gặp lại, ngươi còn nợ ta rất nhiều đấy, ta sớm muộn gì cũng tới Dao Trì thu hồi lại.
Từ Khuyết trực tiếp xua tay, cười nói.
Bạch Thải Linh vừa nghe hắn lại nhắc tới món nợ, không khỏi cười khổ một cái, nhớ tới mấy chục kiện Tiên Khí này, nhất thời đầu đều lớn một vòng, khó có thể tưởng tượng tên tiểu tử này đến thời điểm thật sự đi tới Lâm Tiên Giới, sẽ làm ra cảnh tượng gì, e rằng Dao Trì cũng sẽ bị làm cho náo loạn.
- Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta phải về nhà đây.
Lúc này, Từ Khuyết cũng không nói nhảm nữa, gọi mấy người Khương Hồng Nhan rồi xoay người đi.
Giờ khắc này hắn chỉ muốn mau mau đi về tứ đại châu.
Khương Hồng Nhan cũng không nhiều lời, khẽ gật đầu, tạm biệt Bạch Thải Linh rồi cũng đi về cửa ra ngoài đại điện.
"Vèo!"
Trong ánh mắt của mọi người, một tia sáng đỏ hiện lên, đoàn người Từ Khuyết trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Khi trước mắt mọi người khôi phục lại bình thường, mấy người Từ Khuyết lại xuất hiện ở giữa không trung.
Bốn phía tràn tới không khí tươi mới, non xanh nước biếc, chính là Thái Kim đại lục quen thuộc.
Ánh mắt Từ Khuyết hơi ngưng lại, nhìn về phía xa xa, chính là vị trí lúc trước bọn họ từ giữa đường hầm hư không đi ra.
Khóe miệng hắn hơi vung lên, cười nhạt nói:
- Lần này, cuối cũng thật sự đã có thể trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận