Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 715: Khuyết Ca, Tiết Tháo Đâu?

Sau khi Từ Khuyết mang theo Khương Hồng Nhan đi dạo qua mấy toà cổ thành, cuối cùng đã nghe được những lời này ở bên ngoài.
Hẹn ta đi tới Táng Tiên Cốc chiến một trận, bằng không liền tàn sát Đông Hoang?
Phản ứng đầu tiên của Từ Khuyết chính là cười lạnh, bây giờ hắn đang ở trạng thái đỉnh cao, điểm trang bức cũng đã tồn trữ được hơn tám vạn điểm, muốn giết mấy tên nửa bước Độ Kiếp kỳ căn bản không hề có áp lực.
Dù cho giết được một nửa tới lúc đạo uẩn không đủ, vẫn có thể tiếp tục chạy trốn, qua mấy ngày lại giết trở về.
Nhưng trước khi Khương Hồng Nhan khôi phục lại ký ức, hắn không có ý định lộ diện, để phòng ngừa thật sự xuất hiện chuyện gì đó bất ngờ, hoặc là đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn mang Khương Hồng Nhan đi mất.
Hơn nữa tiếp xúc mấy ngày nay, Từ Khuyết cảm giác trong lòng phát đắng, bởi vì hết thảy kỹ xảo ghẹo gái hoàn toàn vô dụng đối với Khương Hồng Nhan.
Trời mưa muốn cởi quần áo che mưa vì nàng, người ta chỉ cần tiện tay vung lên, chân nguyên tuôn ra, hạt mưa không hề dính vào người.
Trên đường cũng không có xe ngựa xông tới hoành hành, càng không có tên nào láo toét dám đi lên gây sự, Từ Khuyết ngay cả vai máu chó anh hùng cứu mỹ nhân đều diễn không xong.
Mấy ngày cuối cùng, quan hệ của hai người cũng không có phát triển mang tính thực chất gì.
Từ Khuyết cũng rõ ràng tác dụng của dây tơ hồng, kỳ thực chỉ là gia tăng duyên phận giữa hai người, cho bọn họ cơ hội tiếp xúc lẫn nhau, giống như hai người vốn là xa lạ chưa bao giờ gặp nhau, nếu như dùng dây tơ hồng, có thể bởi vì một ít duyên phận tiếp xúc nhận thức lẫn nhau, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Còn lại cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân nỗ lực, nếu như không có cách nào đánh động đối phương, 100 sợi dây tơ hồng cũng vô dụng.
Rõ ràng, Khương Hồng Nhan mặc kệ là trước hay sau khi mất trí nhớ, đều không phải người bình thường có thể tùy tiện ghẹo được.
Ấn tượng đầu tiên của Từ Khuyết đối với nàng tuyệt đối không tệ, đây là nữ nhân mà thần tiên mới có thể có được, bây giờ sau khi mất trí nhớ đã có khả năng tăng lên tới cấp bậc tương đương với Tử Hà tiên tử, là nữ nhân mà thần tiên đều không có được.
- Haizz, bây giờ nghĩ lại, vẫn đúng là cần cảm tạ Tháp Linh Vực của Thiên Hương Cốc.
Trong lòng Từ Khuyết ngầm thở dài một hơi.
Lúc trước nếu không phải là ở trên Tháp Linh Vực có loại gặp gỡ kia với Khương Hồng Nhan, sợ rằng cũng đã triệt để mất đi cơ hội gặp nàng rồi.
Bây giờ duy nhất có thể làm, chính là bảo vệ nàng, chờ nàng khôi phục ký ức, quan hệ mới có thể trở lại như lúc ban đầu.
Vì thế Từ Khuyết cũng không có ý định làm thêm cái gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Nhưng đối với người ngoại lai khiêu khích, hắn vẫn không có cách nào không nhìn.
Cùng ngày, Từ Khuyết ngay ở trong một toà thành cổ kêu gào:
- Nói cho những người ngoại lai kia, nam nhi của Tạc Thiên Bang ta thẳng thắn cương nghị, ai làm người nấy chịu, tuyệt đối sẽ không liên luỵ tới nhân dân Đông Hoang. Nhưng ta lo lắng sau khi ta đi gặp bọn họ, bọn họ vẫn sẽ tàn sát Đông Hoang!
Câu nói này rất nhanh đã truyền tới trong tai cường giả ngoại lai, bọn họ đáp lại:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Từ Khuyết ở một toà cổ thành khác đáp:
- Trừ phi các ngươi lấy tâm ma thề, sau khi ta xuất hiện, các ngươi không thể tàn sát tứ đại châu.
- Được!
Các cường giả ngoại lai hầu như không do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Ở ngoài Táng Tiên Cốc, ngay ở trước mặt vô số tu sĩ Đông Hoang, bọn họ thật sự lấy tâm ma thề, chỉ cần Từ Khuyết xuất hiện, đồng thời không chạy trốn, bọn họ tuyệt đối sẽ không tàn sát tứ đại châu.
Trên thực tế, tàn sát tứ đại châu đối với bọn họ mà nói, vốn là chuyện vất vả mà không có kết quả tốt, nếu như không cần thiết, bọn họ căn bản không muốn làm như vậy.
Thứ duy nhất bây giờ cần làm, chính là mau mau tiếp dẫn Khương Hồng Nhan trở lại phục mệnh với thánh thượng của bọn họ.
Cùng ngày, tin tức cũng dựa vào miệng của tu sĩ Đông Hoang truyền vào trong tai Từ Khuyết.
- Từ Khuyết, bọn họ đã thề, ngươi lúc nào mới thực hiện lời hứa của ngươi?
- Từ Khuyết, ngươi ngàn vạn lần không thể hại chúng ta.
- Vô số tu sĩ chúng ta đang sinh tồn ở Đông Hoang, càng có vô số bình dân bách tính vô tội, nếu ngươi như vi phạm hứa hẹn, bọn họ sẽ làm gì?
- Từ Khuyết, ngươi yên tâm đi thôi, nhân dân Đông Hoang sẽ vĩnh viễn nhớ tới ngươi.
Rất nhiều thế lực phái ra đệ tử, khắp nơi tạo áp lực cho Từ Khuyết, hi vọng hắn mau mau đi chịu chết.
Từ Khuyết mỗi khi đến một toà cổ thành, đều sẽ thu được vô số ánh mắt nhìn kỹ, giống như đang hỏi hắn, đến cùng có đi hay không.
- Các ngươi gấp cái gì? Từ Khuyết ta từ trước đến giờ nói chuyện luôn giữ lời, chờ đó cho ta, hai canh giờ sau đến bên ngoài Táng Tiên Cốc chiến một trận, không chết không thôi, ai chạy người đó là chó!
Từ Khuyết rốt cục lên tiếng, cực kỳ thô bạo, kinh sợ rất nhiều người.
Điều này làm cho thế cuộc trở nên càng rối rắm, không ít người suy đoán có phải là Từ Khuyết lại muốn bẫy người hay không, kỳ thực hắn có thực lực, chỉ là không muốn biểu diễn ra, bằng không lấy tác phong của hắn, không thể nói ra loại lời tự đoạn đường lui của mình được.
Cũng có không ít người rất cảm động, ấn tượng đối với Từ Khuyết phát sinh biến hóa.
- Trước đây chúng ta đều nhìn lầm hắn, vốn cho rằng hắn là loại bại hoại giống như Đoạn Cửu Đức kia, nhưng lúc chân chính liên lụy đến tính mạng vô tội, hắn vẫn quyết chí tiến lên!
- Từ Khuyết đúng là một người tốt. Tốt hơn nhiều tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo khác.
- Hơn nữa xưa nay hắn cũng chưa hãm hại chúng ta, người bị hắn hãm hại đều là người chủ động đi trêu chọc hắn.
- Haizz, thiếu niên thật tốt.
- Nếu như chúng ta phát hiện ra ưu điểm của hắn sớm một chút, lại cho hắn thời gian mấy chục năm, hắn sẽ là người bảo vệ mạnh mẽ nhất của tứ đại châu chúng ta.
- Ta rơi lệ, những nước mắt này tự cảnh cáo mình, sau này nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Từ Khuyết là báu vật và là nhân tài của tứ đại châu chúng ta, nhưng bởi vì ánh mắt của chúng ta thiển cận nên sắp mất đi hắn rồi.
Rất nhiều người đều đang cảm khái tiếc hận, thậm chí còn có một vài người đa sầu đa cảm, đang vì loại cử động hi sinh này của Từ Khuyết mà rơi lệ.
Từ Khuyết rất cảm động, đáp lại nói:
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục! Nếu như ta chết, nhớ mang tro cốt của ta ở bên cạnh, nếu như gặp phải người xấu liền ném ra ngoài, để ta lại bảo vệ các ngươi một lần cuối cùng!
Ngày đó, rất nhiều tu sĩ ở cổ thành không hẹn mà cùng tụ tập đi ra, nhìn theo Từ Khuyết đi về hướng Táng Tiên Cốc.
Bọn họ tràn ngập kính ý, viền mắt ướt át, vô cùng cảm động, muốn nhớ kỹ vị thiếu niên đang bảo vệ Đông Hoang không bị tàn sát này.
Lúc Từ Khuyết xuất hiện ở bên ngoài Táng Tiên Cốc, nơi đó đã có vô số người đến, tất cả đều muốn chứng kiến trận chiến này.
Nhưng mấy vị cường giả ngoại lai nổi giận.
Bởi vì Từ Khuyết là độc thân đi tới, căn bản không dẫn theo Khương Hồng Nhan.
- Vô sỉ, ngươi giấu Thánh Tôn ở đâu rồi?
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ phẫn nộ quát, bọn họ muốn Từ Khuyết đến, ngoại trừ giết hắn cho hả giận, quan trọng nhất vẫn là phải mang Khương Hồng Nhan đi.
- Các ngươi phí lời quá, đi tới chiến một trận đi!
Từ Khuyết lười nhiều lời, trực tiếp liền lựa chọn ra tay, thân hình loáng một cái, xông lên phía trước.
Mí mắt của mấy vị cường giả ngoại lai đều giật giật, không dám khinh thường hắn, vội lấy ra pháp quyết mạnh mẽ nhất.
Ầm!
Trong nháy mắt, tất cả pháp quyết đập lên trên người Từ Khuyết, gây ra tiếng nổ vang.
Bóng người của Từ Khuyết nổ tung ở bên trong pháp quyết, hóa thành hư vô.
Chiến đấu, liền kết thúc như thế.
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
- Chỉ có như thế?
- Lúc này mới vừa qua một hiệp thôi. Từ Khuyết lại chết như vậy? Thi cốt vô t ồn?
Rất nhiều người cực kỳ ngơ ngác, khó có thể tin, dù sao chuyện này quá chệnh lệch với thứ họ tưởng tượng ra.
Nhưng mà loại yên tĩnh này chỉ kéo dài không tới mấy hơi thở, toàn trường liền vang dội lên tiếng rít gào tức giận của vài tên cường giả ngoại lai.
- Vô sỉ!
- Vhỉ có một đạo phân thân đến!
- Từ Khuyết, CMN ngươi đi ra cho ta!
- A! Tức chết lão phu, ta muốn tàn sát Đông Hoang!
- Phân thân?
Mọi người trong nháy mắt cũng kịp phản ứng lại, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hoá ra náo loạn nửa ngày, tên kia cũng chỉ để một bộ phân thân lại đây à?
Đây cmn cũng quá thiếu đạo đức đi?
Một đạo phân thân cũng không cảm thấy ngại nói như sắp đi hi sinh, quả thực không biết xấu hổ.
Ở ngoài cổ thành cách xa mấy vạn dặm, Từ Khuyết vừa mới cùng Khương Hồng Nhan du sơn ngoạn thủy trở về, sau đó nghe nói kết cục của trận chiến ngày hôm nay.
Hắn cười nhạt với mọi người nói:
- Đi nói cho bọn họ, bọn họ cũng không nói là không thể phái phân thân đi qua. Hơn nữa phân thân cũng đại biểu cho ta, bây giờ ta đã đi qua một lần, hi vọng bọn họ làm người có thể tự trọng chút, hãy tuân thủ lời thề.
Khóe miệng của mọi người lập tức co giật, con ngươi trừng lớn, suýt chút nữa ngất đi.
Khuyết ca, tiết tháo đâu?
Ngươi làm như thế, cmn còn không ngại nói người khác phải tự trọng?
Ngày hôm sau, các cường giả ngoại lai lên tiếng:
- Nói cho Từ Khuyết, để chân thân của hắn tự mình mang Thánh Tôn tới đây, chúng ta muốn hắn quỳ gối trước mặt chúng ta lãnh cái chết, Thánh Tôn không phải loại giun dế như hắn có thể ngưỡng mộ!
Nếu như không nghe theo, cho dù chúng ta liều mạng bị tâm ma phản phệ đánh đổi, cũng phải tàn sát Đông Hoang. Đám người thứ nhất phải đối mặt với tàn sát là Cực Lạc Tông, còn có một con chó cùng với Đoạn Cửu Đức!
Lần này, uy hiếp của cường giả ngoại lai là thật lòng, đồng thời lộ ra tức giận và sát cơ mãnh liệt.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết một đêm chưa ngủ, canh giữ ở bên cạnh Khương Hồng Nhan, lẳng lặng nhìn nàng tu luyện.
Từ lúc mang Khương Hồng Nhan đi đến nay, tính ra đã qua sắp nửa tháng, nhưng quan hệ của hai người vẫn bình thản như cũ, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Từ Khuyết cũng không cảm thấy thất vọng, hắn biết rằng chờ Khương Hồng Nhan khôi phục ký ức, tất cả lại có thể trở lại như lúc ban đầu.
- Chỉ là còn phải chờ tới khi nào đây?
Từ Khuyết ngồi ở bên cạnh, lắc đầu tự nói, trong lòng thở dài.
Tuy rằng nhìn thấy hi vọng, nhưng thời gian chờ đợi thực sự quá dày vò. Đối mặt với một Khương Hồng Nhan xa lạ như vậy, hắn cảm thấy mười mấy ngày nay, sống một ngày như sống một năm.
Ầm!
Lúc này, Khương Hồng Nhan vẫn đang ở trong trạng thái tu luyện, bỗng nhiên vọt ra một cỗ khí thế bàng bạc, phóng lên tận trời.
Vô số linh khí vờn quanh toàn thân nàng, hóa thành ánh sáng óng ánh bao phủ nàng, ung dung hoa quý, giống như Nữ Đế thần tôn.
Ngay sau đó, đôi mắt đẹp của nàng khẽ run lên, chậm rãi mở ra, nhìn thấy Từ Khuyết đang ngồi ở bên cạnh mình tỏ vẻ phiền muộn và kinh ngạc.
Khóe miệng nàng không khỏi hiện lên một vệt ý cười nhàn nhạt, trong mắt hiển lộ hết ôn nhu, đôi môi nhẹ nhàng mở ra:
- Tiểu tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận