Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 443: Vô Đề

Lão Vương sát vách?
Ở đây có người nào không biết ngươi đang ở sát vách?
Mọi người đều xạm mặt lại, căn bản không hiểu hàm nghĩa chân chính của câu "Lão Vương sát vách" trong miệng Từ Khuyết.
Lão giả kia cũng tỏ vẻ âm trầm, nhưng ngại đang ở trong Thiên Lưu Thương Hội, không tiện động thủ, con ngươi hơi loé, không nói thêm gì nữa.
Lão đã quyết định, buổi đấu giá vừa kết thúc, ông ta sẽ ra tay rình giết Từ Khuyết, giết người đoạt bảo.
Chuyện như vậy vô cùng bình thường, Từ Khuyết cũng chẳng để trong lòng, chỉ là một Anh Biến kỳ tầng sáu, hắn căn bản không để vào mắt.
Toàn trường một mảnh vắng lặng, không khí vô cùng vi diệu.
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn Từ Khuyết, đều nghĩ rằng hắn cách tử vong không còn xa.
Nhưng Từ Khuyết vẫn cợt nhả, không thể duy trì bộ mặt cao lãnh nữa, dù sao hắn vốn là loại người vô sỉ.
Thấy lão giả không nói lời nào, Từ Khuyết lại tiếp tục:
- Này, đừng không nói lời nào chứ, ta là lão Vương sát vách đó, không tin ngươi về nhà hỏi mẹ ngươi một chút là biết.
- Câm miệng!
Lão giả tức giận gầm lên.
Mọi người vẫn tỏ vẻ không hiểu gì.
Tên này điên rồi à?
Lúc này còn dám khiêu khích lão giả kia, còn bảo lão về nhà hỏi mẹ lão? Mẹ nó, mẹ lão mà còn cũng cao tuổi lắm rồi, làm sao có thể biết một người trẻ tuổi như ngươi?
Nhưng đối mặt với lão giả đang rít gào, Từ Khuyết chỉ hờ hững nở nụ cười, đáp lại:
- Câm em gái ngươi ấy!
Mọi người nghe thấy thế đều biến sắc.
Lão giả phát ra sát khí vô tận, vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm vào vách tường.
Từ Khuyết tiếp tục trào phúng:
- Ta không câm miệng đấy, ngươi đến đánh ta đi? Ngươi có gan thì đến đây!
Hắn đúng là muốn chọc giận lão giả này, sau này mới có cớ giết người.
Khi nãy lão giả này nói muốn đoạt lại đan dược và Linh Thạch từ người của Thủy Nguyên Quốc đã bị Từ Khuyết nghe được.
Từ Khuyết khẳng định là đứng về phía Thủy Hoàng, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ, vì dân trừ hại!
- Lớn mật!
Lão giả thật sự bị tức giận, chân thoáng động, hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp đã một cái ghế về vách tường, "Ầm" một tiếng, cái ghế trong nháy mắt bị biến thành một đống vụn gỗ, bay đi theo gió.
Vách tường trong nháy mắt xuất hiện vết rạn, đây là do lão giả đã khống chế lực độ, bằng không vách tường kia có khả năng đã sụp đổ, dù sao cũng là thực lực Anh Biến kỳ, không thể khinh thường.
Lúc này cung trang nữ tử lên tiếng nhắc nhở:
- Vị khách quý trên lầu, mong ngài chú ý, nơi này là Thiên Lưu Thương Hội!
Nhưng Từ Khuyết vẫn là mang vẻ mặt bỉ ổi muốn ăn đòn, xuyên qua vết nứt trên vách tường kia nhìn đểu lão giả, cười hỏi:
- Lão già? Có tức hay không? Có tức hay không? Hỏi ngươi có tức hay không?
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn.
Tên này thật sự đến gây chuyện à?
Đã thế rồi còn muốn khiêu khích?
Mẹ nó, quá vô sỉ!
- Chờ đã, câu nói này tại sao quen tai như thế?
- Đúng đấy, có tức hay không? Thật giống như đã nghe qua ở đâu rồi.
- Mẹ nó, đây không phải là câu nói lúc trước Gia Cát tướng quân đã nói với Thập Nhị Thiếu sao?
"Híttt!"
Nhất thời, vô số người đều hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết.
Cho dù dung mạo khác biệt, nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy "Vương Tư Thông" trước mắt này ngữ khí nói chuyện cùng với dáng vẻ vô sỉ này, vô cùng giống với "Gia Cát tướng quân".
- Tiên sư nó, tên này không phải chính là Gia Cát tướng quân chứ?
- Dịch dung?
- Chẳng trách, hắn trước sau đã vơ vét khắp mười phủ thành chủ, còn xét cả phủ Vương gia, có nhiều Linh Thạch như vậy cũng không kỳ quái.
- Không đúng, mười phủ thành chủ cộng thêm phủ Vương gia, cũng không thể bỏ ra nhiều Linh Thạch như vậy? Trước đây tên này khẳng định làm không ít việc xét nhà!
- Quá tà môn, tên này cố ý thay đổi dung mạo đến đây, rõ ràng chính là muốn để chúng ta đắc tội hắn.
Rất nhiều người kịp phản ứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Người thanh niên trẻ lúc trước cạnh tranh với Từ Khuyết, sắc mặt lập tức trắng bệch, gã đã nghe hung danh về Từ Khuyết, như mèo nhảy dựng lên, cẩn thận từng li từng tí chạy ra bên ngoài trốn.
Mà người của Thiên Lưu Thương Hội cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện Từ Khuyết tịch thu Vương Gia Phủ, từ lâu đã huyên náo ở Hoàng thành mọi người đều biết, nhưng bọn họ không nghĩ tới, "Vương Tư Thông" này lại chính là "Gia Cát tướng quân"!
Vì một câu nói mà thân phận Từ Khuyết lập tức bị người khác đoán ra.
Dù sao rất ít người có thể vô sỉ giống Từ Khuyết, thê nên vì một câu nói đơn giản bọn họ mới nhận ra thân phận Từ Khuyết.
Nhưng lão giả kia lại không hề để ý, cũng không kiêng kỵ gì.
- Tiểu bối, lão hủ chẳng cần biết ngươi là ai, sau khi rời khỏi Thiên Lưu Thương Hội, phải tự gánh lấy hậu quả.
Hắn mở miệng đe dọa.
Từ Khuyết vui vẻ đáp:
- Cái gì mà Thiên Lưu Thương Hội với không thương hội, nếu không phải do ta đã đáp ứng người khác không được dễ dàng giết người, chỉ nháy mắt cũng có thể dẫm lão già như ngươi dưới chân, ngươi cho rằng những lời ngươi nói ta không nghe sao?
- Hừ, lão hủ nói cái gì?
Lão giả sầm mặt lại, lạnh giọng quát lên.
- Ngươi nói cái gì trong lòng ngươi tự biết, ta cũng không muốn vạch trần ngươi, miễn cho ngươi thấy mất mặt.
Từ Khuyết nói đến đây, lão giả hừ lạnh một tiếng, cho rằng đã doạ được Từ Khuyết nên hắn mới không dám nói ra.
Nhưng sau đó Từ Khuyết lại nói.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão gia hoả này, nhân phẩm ngươi cũng quá cặn bã đi, muốn trước tiên tốn sáu ngàn vạn mua lại đan dược, sau đó lại đoạt lại số Linh Thạch này trong tay mọi người ở đây. Hơn nữa còn muốn đem những nữ tu kia mang về chơi xong rồi giết, ngay cả lão thái thái phía dưới hàng thứ năm bên trái kia cũng không buông tha, không sai, lão thái thái, chính là ngươi, hắn nói ngươi phong vận dư âm, cũng chơi xong rồi giết!
- Oa!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ồ lên.
Dùng Linh Thạch mua đan dược, rồi muốn lại đoạt lại? Hơn nữa còn muốn cướp nữ tu sĩ? Ngay cả lão thái thái cũng không buông tha?
Mẹ nó, lão giả này cũng quá bại hoại rồi.
Mọi người thi nhau ngẩng đầu nhìn về phòng nhỏ của lão giả.
Mà lúc này lão giả đã há hốc mồm.
Lão hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử sát vách kia lại hèn hạ vô sỉ như vậy.
Ông ta chỉ nói sẽ kiếm lại số Linh Thạch đã tiêu kia, căn bản chưa từng nói đoạt nữ tu sĩ, chơi xong rồi giết, đều là do Từ Khuyết thêm mắm dặm muối nói ra, khiến lão cũng ngây ngốc tại chỗ.
- Lớn mật, ngươi dám nói xấu lão phu!
Lão giả giận dữ nói.
Từ Khuyết híp mắt cười nói:
- Ngươi dám dùng tâm ma tuyên thề mình chưa từng nói những câu này không?
- Ngươi...
Lão giả nổi giận.
Lời này làm sao mà thề được? Ông ta thề chưa từng nói muốn đoạt nữ tu sĩ chơi xong rồi giết sao? Như thế không phải là nhận mình muốn đoạt lại Linh Thạch sao?
Mẹ nó, tiểu tử này quá âm hiểm.
Thật không biết xấu hổ.
- Chư vị!
Lúc này, cung trang nữ tử đột nhiên mở miệng.
Nàng vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn toàn trường, cười nhạt nói:
- Những chuyện khác có thể chờ buổi đấu giá kết thúc lại trao đổi, hiện tại trước tiên chúc mừng quý khách ở phòng nhỏ số ba đoạt được Thái Thanh Bích Thủy Đan, chúng ta tiếp tục bán đấu giá bảo vật then chốt thứ hai.
Nàng tự nhiên khống chế lại không khí, dù sao nơi này là địa bàn Thiên Lưu Thương Hội, hiện tại cũng đang diễn ra buổi đấu giá, nếu thật sự để Từ Khuyết và lão giả đánh nhau, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận