Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 539: Nói Giết Liền Giết

- Gia Cát tướng quân?
Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng thì đều há hốc mồm.
Chẳng ai ngờ được Gia Cát Tướng quân sẽ xuất hiện đột ngột như vậy, hơn nữa vừa lên sân đã gác kiếm trên cổ người thanh niên có tu vi Anh Biến kỳ kia.
Một thanh niên trẻ tuổi cường đại khiến người ta nghẹt thở, không cần đến gần mà vẫn có thể dùng một chiêu đánh trọng thương một tướng quân cùng cảnh giới, thế mà trong nháy mắt lại rơi vào kết cục như thế, chuyện này khiến người ta khó có thể tin tưởng.
Nếu nói như thế, Gia Cát Tướng quân tương tự cũng là Anh Biến kỳ tầng bốn, chẳng phải so với nam tử tuổi trẻ kia còn cường đại hơn?
Trong mắt đám cấm vệ cùng với những tướng lĩnh kia đều lóe hi vọng và vẻ mừng rỡ.
Còn Thượng Võ lại đờ người ra, gã hoàn toàn không nghĩ tới, biểu ca vô cùng cường đại trong mắt gã, lại bị Gia Cát Lượng bắt như thế.
Nhưng chuyện này đối với Từ Khuyết lại chẳng đáng kể chút nào.
Hắn dùng một chiêu Nhất Kiếm Sát Thần, đây là một pháp quyết chuyên dụng của sát thủ, ngoại trừ uy lực cường hãn, tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Chỉ có điều khi đối phó với tu sĩ hải ngoại, dưới tình huống không có Kiếm Hội Kín đầy tầng, uy lực Sát Thần Nhất Kiếm không đủ để thuấn sát, thế nhưng dùng để tới gần người vẫn có thể.
- Ngươi chính là Gia Cát Lượng?
Lúc này, Cung Phong đã bình tĩnh mở miệng.
Mạng nhỏ bị người nắm trong tay, nhưng y không hoảng loạn chút nào, vẫn bình thản hỏi một câu như vậy, hiển nhiên tâm tính rất mạnh mẽ.
Từ Khuyết cười lạnh nói:
- Ngươi chính là người của Cung gia sao? Cung gia em gái ngươi, chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng dám đến gây sự với ta?
Cung Phong cười lạnh:
- Ha ha, đúng là đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, thật sự không ngờ ở nơi thâm sơn cùng cốc lại có một thiếu niên có thực lực bực này. Nhưng chỉ dựa vào ngươi, e rằng không dám đụng đến ta đi.
Y không hề sợ hãi, y đến từ Cung gia, đây là một gia tộc có địa vị hiển hách ở hải ngoại.
- Ồ, ngươi nói lời này ta không hiểu lắm, tại sao ta lại không dám động vào ngươi?
Từ Khuyết đương nhiên hiểu rất rõ Cung Phong đang dùng Cung gia để uy hiếp, nhưng hắn muốn cố ý làm bộ không hiểu.
Bốn lão giả Anh Biến kỳ của Cung gia đều biến sắc, hừ lạnh nói:
- Gia Cát Lượng, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Còn không mau thả Tam thiếu gia của chúng ta ra?
- Thả thiếu gia nhà ta ra, việc này còn có thể thương lượng!
- Tuổi còn trẻ, không nên phạm sai lầm!
...
Nghe thấy mấy người này uy hiếp, Từ Khuyết liền vui đến mức phát điên, lắc đầu cười nói:
- Ta không buông đấy, các ngươi có thể làm thế nào?
Mấy lão giả nghe thế đều nhíu mày.
Ở hải ngoại bình thường không có người nào dám làm ra chuyện như vậy, bắt cóc thiếu gia Cung gia, đây chính là cố ý gây họa.
Nhưng hiện tại ở một địa phương nhỏ như thế, bọn họ dùng hai chữ "Cung gia" này, tựa hồ không có tác dụng, vốn không doạ được thiếu niên trước mắt.
- Ta nói cho các ngươi biết, ta không chỉ không buông y ra, ta còn muốn đâm y!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lên tiếng nói.
Sau đó một tay khác của hắn lấy ra một chủy thủ, trực tiếp đâm vào sau lưng Cung Phong.
Xoạt!
Trong nháy mắt, chủy thủ xuyên qua ngực Cung Phong, máu tươi chảy lênh láng ra ngoài.
- Gia Cát Lượng, ngươi muốn chết sao?
Cung Phong đột nhiên tỏ vẻ tức giận, cắn răng cả giận nói.
Bốn lão giả của Cung gia cũng khiếp sợ tại chỗ, quát to:
- Làm càn, ngươi đang làm gì?
- Gia Cát Lượng, ngươi muốn đối nghịch với toàn bộ Cung gia sao?
- Dám to gan thương tổn thiếu gia nhà ta, ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận cảu Cung gia!
Thượng Võ cũng đứng ngồi không yên, lập tức hô:
- Gia Cát Lượng, ngươi chớ làm loạn, thả biểu ca ta ra!
- Hắc hắc, nói thật là lần này vẫn phải cảm ơn ngươi. Tạc Thiên Bang ta vốn đang chuẩn bị mở rộng thị trường ra hải ngoại, gần đây còn đang vì việc này mà phát sầu, kết quả ngươi lại rất tốt, trực tiếp dâng người đưa tới cửa, hơn nữa còn là thiếu gia Cung gia, đây thực sự là quá tuyệt.
Từ Khuyết cười nói xong, lợi kiếm trong tay hơi động, giống như sao băng, trong nháy mắt xẹt qua yết hầu Cung Phong!
"Xoạt!"
Trong nháy mắt, một tia máu tươi từ yết hầu Cung Phong bắn ra.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ tại chỗ.
Những cấm vệ và các tướng lĩnh vốn đã quen thuộc với Từ Khuyết, lúc này đều cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ thật không hổ là Gia Cát Tướng quân Đại Ma Vương, thủ đoạn thực tàn nhẫn, nói giết là giết.
Mà bốn lão giả của Cung gia càng vạn phần ngơ ngác.
Chuyện này... này là sao?
Dĩ nhiên lại có người dám trước mặt bọn họ giết chết Tam thiếu gia Cung gia?
Thượng Võ cũng sững sờ tại chỗ, sau lưng phát lạnh, hai chân không nhịn được mà run lên.
Thời khắc này, gã mới hiểu mình có bao nhiêu ngu xuẩn Gia Cát Lượng này căn bản không phải người mà mình có thể trêu chọc được.
Bởi vì, người này là một kẻ điên!
Một giây trước còn đang nói chuyện vui vẻ, kết quả không hề báo trước, lại trực tiếp cắt đứt yết hầu Cung Phong.
Đây là người của Cung gia mà hắn cũng dám làm như vậy?
- Ôi, thật ngại quá, trượt tay.
Lúc này, Từ Khuyết lại nở nụ cười lạnh lẽo, trong miệng nói thật ngại nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ nghiền ngẫm.
Cung Phong vẫn chưa chết đi, dù sao khi đạt đến cảnh giới Anh Biến kỳ, trừ phi là dùng pháp quyết cườnhãn gì, nếu không chỉ nhận chút vết thương chứ không trí mạng.
Nhưng lúc này trong lòng Cung Phong cũng khiếp sợ, địa vị Cung gia ở Đông Hoang rất cường đại, người bình thường nghe thấy lai lịch của y, đã sớm bị doạ chạy.
Nhưng hiện nay lại có người nói muốn mượn cơ hội giết y để tạo danh tiếng cho Tạc Thiên Bang, điều này khiến y khó có thể tin.
- Gia Cát Lượng, ngươi... ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu ngươi giết ta, những cao thủ Luyện Hư kỳ trong tộc ta, còn có tổ gia gia của ta là cường giả Hợp Thể kỳ, ngươi có thể chịu đựng được lửa giận của bọn họ sao?
Cung Phong bắt đầu hoảng sợ, y thật sự sợ Từ Khuyết nghĩ không thông sẽ trực tiếp giết chết y như vậy.
- Chịu đựng lửa giận của bọn họ? Ta có thể.
Nhưng Từ Khuyết chỉ trừng mắt nhìn y, trên mặt nở một nụ cười xán lạn, lợi kiếm trong tay lần thứ hai vung lên, xẹt qua cổ Cung Phong.
Nhưng lần này, sức lực hắn dùng đã lớn thêm, góc độ cũng thay đổi, dùng một chiêu ém đầu của Cung Phong xuống.
Đùng!
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, đầu của Cung Phong trực tiếp lăn xuống đất, máu tươi chảy khắp mặt đất.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng.
Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, vô cùng kinh ngạc.
Bốn lão giả của Cung gia và Thượng Võ cũng ngây người tại chỗ, trong đầu trống rỗng, giống như không kịp phản ứng lại.
Cung Phong, đường đường là Tam thiếu gia Cung gia, cứ như vậy bị người giết chết?
Chuyện này... làm sao có thể?
Tại sao lại như vậy?
- Ngạc nhiên chứ? Sững sờ chứ?
Lúc này, Từ Khuyết cười híp mắt nhìn bốn lão giả Cung gia hỏi.
Nhưng chớp mắt dau, ý cười trên mặt hắn đã thu lại, con ngươi đột nhiên lạnh lẽo, trầm giọng quát lên:
- Ngày hôm nay ta muốn để cho các ngươi biết, Ngũ Hành Sơn là địa bàn của Tạc Thiên Bang ta, mặc kệ Cung gia các ngươi ở hải ngoại trâu bò đến đâu, đi tới nơi này, là long cũng phải cuộn lại cho ta, là hổ phải cũng phải nằm xuống cho ta, bằng không, ta sẽ để các ngươi mỗi một người đều phải đầu rơi xuống đất!
Lời này vừa nói ra, khiến đông đảo cấm vệ cùng tướng lĩnh đều thấy khí huyết sôi trào lên.
Hay cho câu long đến cuộn lại, hổ đến nằm xuống!
Thô bạo a! Thật không hổ là Gia Cát Tướng quân!
Thật không hổ là Đại Ma Vương!
Đánh trận kháng địch nhà ai mạnh nhất? Chính là Đại Ma Vương nhà ta!
- Cấm Vệ quân nghe lệnh, phong tỏa toàn bộ hoàng cung, vây mấy người này lại, không thể để một kẻ nào chạy!
Lúc này, Từ Khuyết giơ lên lợi kiếm, lớn tiếng quát.
- Tuân lệnh!
Tất cả cấm vệ cùng tướng lĩnh có mặt ở đây trong nháy mắt như hồng thủy, nhanh chóng vây quanh bốn lão giả của Cung gia và Thượng Võ, vây quanh đến mức nước chảy không lọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận