Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1415: Việc Này, Thật Sự Là Có

Chuyện này. . .
Đây là tình huống như thế nào?
Đầu của Từ Khuyết lập tức có chút trống rỗng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Thái độ vừa nãy của Tử Hà tiên tử đã rất rõ ràng, bảo mình cút, kết quả lúc mình thật sự muốn đi, nàng lại chạy tới kéo mình lại?
Nhìn Tử Hà tiên tử mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, giống như một tiểu nữ sinh lôi kéo quần áo mình, Từ Khuyết muốn nói lại thôi.
Hắn đúng là muốn nói một câu "Y phục của ta rất đắt, đừng kéo hỏng".
Nhưng thực sự là không dám nói ra khỏi miệng, tình cảnh này, nếu như thật sự nói ra câu nói đó, e rằng sẽ bị Tử Hà tiên tử loạn quyền đánh chết.
- Tại sao ngươi còn chưa đi?
Lúc này, Tử Hà tiên tử mở miệng, thấp giọng nói, trong giọng nói còn mang theo một ít oán ý.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt, ngươi kéo y phục của ta, ta đi như thế nào đây?
- Haiz, quỷ ngạo kiều nhà ngươi, thật không có cách nào với ngươi nữa!
Ngay sau đó, khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, đột nhiên xoay người, một tay ôm chặt Tử Hà tiên tử vào lòng.
Tử Hà tiên tử bị ôm, ôm đến có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn tránh thoát, nhưng ngay cả đầu cũng bị Từ Khuyết chăm chú ôm ở trước ngực.
Thời khắc này, đầu óc Tử Hà tiên tử cũng oanh một cái, gần như trống rỗng.
Tim của nàng phù phù nhảy lên, mặt tỏ vẻ đỏ chót, đây là tâm hoảng ý loạn chưa bao giờ có.
- Ta không đi nữa, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là liền ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của ta một hồi.
Từ Khuyết thô bạo nói, hai tay ôm chặt Tử Hà tiên tử.
Thân là một đời bức thánh, còn kiêm chức tình thánh, làm sao Từ Khuyết có khả năng còn không rõ ý nghĩ của Tử Hà tiên tử.
Nàng mạnh miệng nhẹ dạ, trên thực tế là có khả năng cũng chưa từng trải qua loại chuyện tình cảm nam nữ này, khi nàng phát hiện ra mình bị lừa gạt, người mà mình đã từng căm ghét lại chính là ý trung nhân duy nhất, loại phẫn nộ cùng kinh ngạc kia, còn có không muốn, các loại tình cảm phức tạp gặp nhau, làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Vì thế, Từ Khuyết biết rằng thời điểm như thế này, mình cần phải đứng ra.
- Ta. . . ta thật sự sẽ giết ngươi.
Tử Hà tiên tử đáp lại, nhưng không giãy giụa nữa, tùy ý Từ Khuyết ôm vào trong ngực.
- Giết đi! Muốn giết muốn chém đều theo ngươi, tất cả hậu quả ta đều đồng ý gánh chịu.
Từ Khuyết không quan tâm chút nào nói.
Hắn cũng không phải là đang làm bộ phối hợp, mà là ý nghĩ xuất phát từ trong nội tâm, nếu như thời điểm như thế này Tử Hà tiên tử thật sự cho hắn một kiếm, hắn sẽ nhận.
Ai bảo là mình đáng đời đây.
Dụ ai không dụ, lại đi dụ nữ nhân Thần Tiên đều không với tới này?
Lừa gạt ai không được, lại đi lừa gạt nữ nhân Thần Tiên đều với không tới này?
Nhưng mà, theo một câu nói kia của Từ Khuyết nói ra, Tử Hà tiên tử liền không còn động tĩnh gì nữa.
Nàng bình tĩnh vùi đầu trong lồng ngực Từ Khuyết, như một con mèo nhỏ cao quý, ngoan ngoãn bị Từ Khuyết ôm vào trong ngực, không nhúc nhích.
Từ Khuyết cũng không nói gì thêm, tất cả đều rơi vào bình tĩnh, chỉ còn dư lại thanh âm hô hấp của hai người!
Gió nhẹ thổi cỏ xanh, tiếng lá cây rì rào, hai người ôm nhau giống như một bức họa xinh đẹp.
- Tiểu tử, sư tôn, các ngươi. . .
Lúc này, một giọng nói lớn không đúng lúc, đánh vỡ mảnh tốt đẹp này.
Đoạn Cửu Đức không yên lòng, từ Táng Tiên Cốc đuổi tới, kết quả gặp được tình cảnh này, đã hoàn toàn choáng váng.
Y sợ hãi cùng ngơ ngác nhìn Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử, sau đó che hai bên gò má của mình, kinh hãi rít gào:
- Aaaaaaaa. . .
- Đậu phộng!
Trong nháy mắt Từ Khuyết căm tức một trận, tên bóng đèn Đoạn Cửu Đức này đến cũng quá không phải lúc rồi.
Hắn hơi đưa tay ra, kéo Tử Hà tiên tử đang đỏ cả mặt, đã không dám ngẩng đầu lên đến phía sau mình, trừng mắt nhìn về phía Đoạn Cửu Đức.
- Đoạn Cửu Đức, ngươi gào cái quỷ gì thế? Có còn để sư phụ cùng sư công của ngươi ở trong mắt hay không?
Từ Khuyết lớn tiếng quát, nghĩa chính từ nghiêm, rất có một luồng phong độ trưởng giả.
Sư công?
Đậu phộng, lão đầu ta còn vô duyên vô cớ có thêm một sư công?
- Đậu phộng! Đậu phộng x 2! Đậu phộng x 3!
Đoạn Cửu Đức trừng to con ngươi, lộ ra vẻ kinh hãi, liền hô vài tiếng đậu phộng, vén tay áo lên, tỏ vẻ tức giận đi tới chỗ Từ Khuyết.
- Ồ, ngươi đây là có ý gì, còn muốn cùng sư công của ngươi luyện một chút hay sao?
Lúc này Từ Khuyết liền vui vẻ, cười đến híp cả mắt.
- CMN, tiểu tử, CMN ngươi câm miệng lại, lão đầu ta không có loại sư công như ngươi!
Đoạn Cửu Đức tức giận hô, hoàn toàn không chịu nhận tất cả những thứ trước mắt này.
- Làm càn, ngươi dám vô lễ với hắn?
Lúc này, Tử Hà tiên tử vẫn đứng ở phía sau Từ Khuyết, đột nhiên lớn tiếng quát mắng.
- Ta. . .
Trong nháy mắt Đoạn Cửu Đức há to miệng, lập tức khóc không ra nước mắt, kêu rên lên: "Sư tôn à!"
Ở trong ấn tượng của hắn, từ trước đến giờ vị sư tôn này đều là người tàn nhẫn không nhiều lời, ghét ác như kẻ thù, mà lại là tồn tại lôi lệ phong hành, nhưng hôm nay, sư tôn lại như một cô bé, bị Từ Khuyết ôm vào trong ngực.
CMN chuyện này thật sự là làm cho người ta tan vỡ rồi!
Không, không đúng, đây tuyệt đối không phải là sự thật, sư tôn căn bản không phải người như vậy, nàng là tồn tại cao cao tại thượng, làm sao có khả năng gặp phải độc thủ của tiểu tử này?
Đây tuyệt đối không phải là sự thật!
Đoạn Cửu Đức cảm giác như mình sắp điên mất rồi, dùng sức nhắm mắt lại mở mắt ra, muốn cho rằng tình cảnh này chỉ là ảo giác, nhưng mặc kệ là nhắm mắt mở mắt như thế nào đi nữa, Từ Khuyết vẫn đứng ở đó, Tử Hà tiên tử vẫn là đứng ở phía sau Từ Khuyết, nhìn tới liền có vẻ rất giống như một đôi trời sinh.
- Không, không được, lão đầu ta mãnh liệt phản đối hôn sự này!
Đoạn Cửu Đức vô cùng kiên định hô lớn.
- Phản đối vô hiệu!
Từ Khuyết thiết huyết vô tình vung tay lên, phủ định phản đối của Đoạn Cửu Đức.
Đùa sao, nữ nhân mà bản bức thánh dùng tính mạng để theo đuổi, còn đến phiên ngươi phản đối?
- Sư tôn, ngài không thể theo hắn được, tiểu tử này là kẻ gây họa, là kẻ vô lại, ngàiluôn luôn ghét ác như kẻ thù, làm sao có thể làm bạn với hắn chứ?
Đoạn Cửu Đức cũng không muốn để ý tới Từ Khuyết nữa, trực tiếp nhìn về phía Tử Hà tiên tử hò hét nói, như một trung thần tận tình khuyên nhủ.
- Ác như thế nào, thiện như thế nào? Liền chuyện mà bản tọa đều nhìn không thấu, ngươi sao dám vọng tưởng định đoạt?
Tử Hà tiên tử khôi phục lạnh lẽo trước đây, lộ ra vẻ lạnh nhạt nghiêm túc đáp.
Trong nháy mắt Đoạn Cửu Đức á khẩu không trả lời được, khóc không ra nước mắt rồi.
Mẹ nó chứ, sư tôn đã bị làm hỏng rồi!
Trước đây sư tôn không phải như vậy mà!
Thời điểm này, Tử Hà tiên tử ở trong mắt Đoạn Cửu Đức, đã không còn quyền uy giống như dĩ vãng nữa.
Nếu như là trước đây, Tử Hà tiên tử nói ra lời nói này, Đoạn Cửu Đức nhất định sẽ suy tư nhiều hơn, tiến hành tìm hiểu.
Nhưng bây gờ, lời nàng nói ở Đoạn Cửu Đức xem ra, vốn là đàng hoàng trịnh trọng nói bậy nói bạ, để giải vây cho Từ Khuyết mà thôi.
- Đoạn Cửu Đức, ngươi nháo đủ rồi thì nên thu lại một chút, chớ quá mức nữa.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng nghiêm mặt, một bộ tư thái trưởng giả trách mắng Đoạn Cửu Đức.
Trời ạ!
Đoạn Cửu Đức suýt chút nữa lại muốn vén tay áo lên đi tới tìm Từ Khuyết đánh nhau.
- Tiểu tử, lời này để lão đầu ta tới nói mới đúng, mọi người đều quen biết một hồi, CMN ngươi liền sư phụ ta đều không buông tha? Đến cùng là ai quá đáng?
Giờ phút này Đoạn Cửu Đức không thể nói là tức giận, hoàn toàn là lo lắng thay cho sư tôn mình.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, y cũng không muốn sau này thật sự phải gọi Từ Khuyết là sư công, chuyện này quá không còn mặt mũi nữa rồi.
Năm đó lão đầu ta coi ngươi là huynh đệ chi giao, nhưng CMN ngươi lại muốn làm cha ta?
- Ngươi thôi đi, đừng được tiện nghi còn ra vẻ, chúng ta nói chút đạo lý, có sao nói vậy, nếu như ta đột nhiên có thêm một vị sư công đẹp trai giống như ta vậy, đoán chừng ta phải vui phát điên rồi, quả thực là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Từ Khuyết lắc đầu, nghiêm túc nói.
- Đậu phộng!
Đoạn Cửu Đức tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Từ Khuyết, nhìn về phía Tử Hà tiên tử nói:
- Sư tôn, ngài nhìn xem, ngươi cẩn thận nhìn một chút, tiểu tử này chính là có da mặt dày vô sỉ như vậy, ngài cần phải cân nhắc, nhìn rõ ràng bộ mặt lưu manh của hắn!
- Làm càn, không được vô lễ!
Tử Hà tiên tử không chút do dự khiển trách.
Đoạn Cửu Đức:
- . . .
Từ Khuyết nhìn vẻ mặt ăn quả đắng của Đoạn Cửu Đức, trong lòng đã cười phát điên rồi, còn chân chính mừng rỡ, chính là Tử Hà tiên tử còn bênh hắn như vậy.
Bất luận như thế nào, chí ít là không cần lo lắng mất đi nàng.
Như nữ nhân ưu tú như nàng, nữ nhân mà Thần Tiên đều với không tới, còn hiểu ý như vậy, giữ gìn bản bức thánh, bản bức thánh thực sự là có tài cán gì.
Từ Khuyết không tự chủ được ngửa đầu nhìn trời, cảm khái vạn phần, thuận tiện còn truyền âm cho Đoạn Cửu Đức hát ca khúc:
- Ha ha ha ha ha, không làm gì được ta, không có cách nào, ta chính là mạnh mẽ như vậy! Rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi!
- CMN!
Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ tức giận, một lần nữa hướng Tử Hà tiên tử hô:
- Sư tôn, hắn truyền âm trào phúng ta!
- Ta không có!
Từ Khuyết lập tức sừng sộ lên làm sáng tỏ nói.
Tử Hà tiên tử gật đầu, nhìn về phía Đoạn Cửu Đức lạnh nhạt nói:
- Hắn không có.
- Ta. . .
Vào lúc này Đoạn Cửu Đức quả thực là muốn chết, bị nuốt ngược một ngụm máu.
Ngay sau đó, đột nhiên con ngươi của Đoạn Cửu Đức sáng ngời, nghĩ tới điều gì, đột nhiên hô:
- Đúng rồi, sư tôn, tiểu tử này còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, hắn ở bên ngoài còn có rất nhiều nữ nhân!
- Ta. . .
Từ Khuyết mới vừa há mồm, nhưng hai chữ "không có" kia, lại mạnh mẽ nuốt xuống, dù sao việc này. . . thật sự là có!
Rất nhanh, Từ Khuyết liền cảm giác sau lưng phát lạnh một trận, một luồng sát khí lạnh lẽo, theo ánh mắt của Tử Hà tiên tử, đã bao phủ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận