Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 565: Đột Nhiên Lẳng Lơ

Đến đến Tu Tiên Giới lăn lộn lâu như vậy.
Từ Khuyết cuối cùng cũng coi như trải nghiệm đến cái gì gọi là sợ hãi.
Cho tới nay, đều chỉ có hắn ghẹo người khác, nhưng bây giờ, lại bị Liễu Tĩnh Ngưng đánh mạnh như vậy, ghẹo đến sắp phát điên.
Nữ nhân này có độc a!
Toàn thân Từ Khuyết nổi lên da gà.
Liễu Tĩnh Ngưng luôn nói liên tục.
Điều này cũng thôi đi, nhưng dung mạo của nàng lại họa quốc hại dân, trời sinh quyến rũ, lúc nói chuyện còn ỏn à ỏn ẻn, giống như làm nũng, giống như là dụ dỗ, đổi thành nam nhân tầm thường đến, phỏng chừng trong nháy mắt nghe được âm thanh, chắc đã bắn tại chỗ... a không đúng, chảy máu mũi tại chỗ!
Từ Khuyết khiếp sợ không gì sánh nổi lấy ra một cái áo bào đen khoác lên người, ngăn cản lúng túng do hạ thân nhô lên, hướng Liễu Tĩnh Ngưng chịu thua.
Ở Tu Tiên Giới, hắn còn chưa phục qua ai, nhưng lần này, Từ Khuyết cảm thấy không phục không được, bằng không tiếp tục bị Liễu Tĩnh Ngưng ghẹo xuống như vậy, hắn có thể sẽ bốc hỏa, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi không thích nghe người ta nói chuyện sao?
- Ồ, ngươi làm sao mặc thêm áo, có phải lạnh hay không?
- Có muốn tỷ tỷ ôm ngươi sưởi ấm một chút hay không? Không thể để bị cảm lạnh đâu.
Con ngươi của Liễu Tĩnh Ngưng tràn đầy quyến rũ, một bộ ghẹo người chết không đền mạng.
- Trời ơi! Đại tỷ, ngươi nói nữa, có tin ta chơi ngươi khóc hay không!
Từ Khuyết rốt cục không thể nhịn được nữa, giận dữ nói.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức "Xì xì" cười không ngừng:
- Tiểu bại hoại, không cần nói loại lời nói đáng sợ này nha!
Nói xong, trong tròng mắt của nàng xẹt qua vẻ giảo hoạt.
Hiển nhiên, nàng chính là muốn xem dáng vẻ phát điên bây giờ của Từ Khuyết.
Từ Khuyết nổi giận, là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nhịn tiêu nhịn tiểu cũng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn nữa.
Nữ nhân này chính là đang đùa với lửa.
- Husky, xuống!
Từ Khuyết một chân đá Husky xuống không trung.
Tiếp đó, thân hình lóe lên, bàn tay đột nhiên vung lên, trực tiếp bắt lấy cái eo nhỏ của Liễu Tĩnh Ngưng, căm tức nói:
- Bản bức vương cái gì cũng từng chơi, chỉ là chưa chơi qua trò dao động, ngươi xong!
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức trợn to con mắt, căn bản không nghĩ tới Từ Khuyết lại có thân pháp mãnh liệt như thế, hơi không ứng phó kịp liền bị Từ Khuyết bắt lại.
"Bốp!"
Từ Khuyết quả đoán ra tay, một cái tát mạnh mẽ đập lên mông Liễu Tĩnh Ngưng, lập tức thịt mông run rẩy.
- Ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này phục hồi lại tinh thần, tỏ vẻ giận dữ.
- Để ngươi ghẹo ta!
Từ Khuyết lần nữa vung tay lên, hướng phía sau nàng đập tới.
Nhưng mà, lần này hắn không thuận lợi như vậy nữa.
Liễu Tĩnh Ngưng tốt xấu gì cũng là cường giả Luyện Hư kỳ tầng tám, pháp quyết thông thiên, trên người đột nhiên tỏa ra một trận ánh sáng, cùng với một luồng mùi thơm thấm ruột thấm gan, thân hình nàng đột nhiên mơ hồ, tán loạn thành từng mảng từng mảng cánh hoa, từ trong tay Từ Khuyết biến mất.
- Ồ? Thân pháp thật mạnh!
Từ Khuyết kinh ngạc một trận, trong tay trống không.
Vèo!
Đột nhiên, Liễu Tĩnh Ngưng xuất hiện ở phía sau hắn "Khanh khách" cười không ngừng nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi đánh đau người ta rồi.
- Xem ra cần phải làm thật thì ngươi mới biết sợ!
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, dưới chân bước ra một mảnh chớp giật, đang chuẩn bị gọi ra Lôi Huyễn Thân để vây nhốt Liễu Tĩnh Ngưng.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng lại đột nhiên dừng ý cười, nhanh chóng lui lại phía sau, chợt cười dài mà nói:
- Được rồi, tiểu tử, ngươi đã chiếm được tiện nghi, chấm dứt ở đây đi.
- Dừng em gái ngươi, hiện tại hối hận đã muộn rồi!
Từ Khuyết hừ một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất, mượn dùng thân pháp Sát Thần Nhất Kiếm, xuất hiện phía sau Liễu Tĩnh Ngưng.
Ầm!
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, hắn biến ảo ra một đạo Hầu Tái Lôi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, Hầu Tái Lôi nứt toác, hóa thành một cái dây thiểm điện, giống như rắn độc nhanh chóng lao về hướng Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức thay đổi sắc mặt, cũng không còn cách nào hờ hững, lập tức triển khai thân pháp muốn lui lại.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn chậm một bước, trực tiếp bị dây thiểm điện trói lại, chân nguyên trong cơ thể càng xuất hiện ngắn ngủi ngưng lại, không có cách nào triển khai thân pháp.
- Hừ, liền hỏi ngươi có sợ hay không!
Từ Khuyết nhanh chóng đuổi tới, một tay bắt lấy Liễu Tĩnh Ngưng, lôi đình chân nguyên trong cơ thể không ngừng truyền tới dây thiểm điện, duy trì trạng thái giam cầm.
Liễu Tĩnh Ngưng trợn to con mắt, kinh ngạc nói:
- Chuyện này... đây là thiên kiếp lôi đình?
Nàng khó có thể tin, loại khí tức lôi đình này, đối với nàng mà nói quá quen thuộc, nhưng nàng không hề nghĩ tới, Từ Khuyết lại có thể thu phục loại lực lượng thiên kiếp này, cũng biến hoá để cho bản thân sử dụng.
Nếu như truyền đi, chuyện này sẽ hù chết rất nhiều người, quá mức kinh thế hãi tục.
"Bốp!"
Lúc này, Từ Khuyết lại một cái tát hạ xuống, lần nữa đập ở trên mông Liễu Tĩnh Ngưng.
- Dừng tay, ngươi...
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức tức giận, khó có thể duy trì vẻ quyến rũ ghẹo người lúc trước kia, tỏ vẻ giận dữ.
Lấy thân phận của nàng, chưa bao giờ tao ngộ qua chuyện như vậy.
Dù cho là nàng lúc trước hạ mình đi giả mạo hoàng hậu Thủy Nguyên Quốc, cũng vẫn giữ mình trong sạch, lấy rất nhiều lý do giữ khoảng cách cùng tiên hoàng Thủy Nguyên Quốc.
Nhưng bây giờ, lại bị một tiểu tử Anh Biến kỳ ôm ở trên đùi đánh mông như vậy, quả thực làm nàng vừa thẹn vừa giận.
"Bốp!"
Từ Khuyết lần nữa hạ xuống một cái tát, chi tiết nhỏ cũng làm được rất đầy đủ, sau khi bàn tay hạ xuống liền che ở trên mông của nàng, không chút nào có ý tứ muốn buông ra, lại còn giả vờ chính đáng hỏi:
- Đã biết sai chưa?
- Còn ra thể thống gì, mau thả ta ra!
Liễu Tĩnh Ngưng căm tức nói.
Bốp!
- Còn dám ghẹo ta nữa hay không?
- Từ Khuyết, ngươi chớ ép ta, ta không muốn thương tổn ngươi! Mau buông ra!
Bốp!
- Còn dám nghịch ngợm?
- Ngươi...
Bốp!
Bốp!
Bốp!
...
Trên mặt đất, Husky mắt thấy tất cả những thứ này, hoàn toàn há hốc mồm.
Nguyên bản lúc nó bị Từ Khuyết đạp xuống, còn lòng tràn đầy phẫn nộ, nhưng sau khi thấy cảnh này, liền hoàn toàn phục.
- Tiểu tử lợi hại, 666 a!
Husky cực kỳ cảm khái và kính nể.
Một thiếu niên Anh Biến kỳ, bắt lấy một cường giả Luyện Hư kỳ tầng tám, giữa trời đánh mông.
Chuyện này nếu như bị những người khác nhìn thấy, đoán chừng sẽ bị doạ điên tại chỗ rồi.
Nhưng mà, lúc này Từ Khuyết cũng rõ ràng trong lòng, lấy thực lực của Liễu Tĩnh Ngưng, nếu là muốn phản kháng, khẳng định là không thành vấn đề.
Dây thiểm điện của hắn chỉ có thể giam cầm trong nháy mắt ngắn ngủi, nếu như Liễu Tĩnh Ngưng triển khai sát chiêu, không chỉ có thể thoải mái thoát ra, còn có thể để đưa hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Người bình thường nếu như học hắn, tuyệt đối là tự chui đầu vào lưới đưa mạng.
Nhưng Từ Khuyết có một cái lá bài tẩy, chỉ cần Liễu Tĩnh Ngưng triển khai sát chiêu, hắn sẽ trước tiên dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù, trong nháy mắt bỏ chạy.
Nhưng mà, Liễu Tĩnh Ngưng cũng chỉ uy hiếp ở trong lời nói, chậm chạp không có triển khai sát chiêu, thậm chí cả người giống như mất đi khí lực giãy dụa, một lần nữa tê liệt ở trong lồng ngực Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng thấy tình thế như vậy liền thu tay lại, hỏi:
- Còn dám đùa giỡn ta nữa hay không?
-... Không... Không dám nữa.
Liễu Tĩnh Ngưng đỏ cả mặt, vừa giận vừa xấu hổ nói, lựa chọn chịu thua.
- Hừ, nếu có lần sau nữa, sẽ không đơn giản như vậy đâu. Thật sự chơi ngươi khóc, không tin ngươi thử xem, thủ đoạn của ta còn nhiều lắm.
Từ Khuyết hừ một tiếng, uy hiếp một câu, lúc này mới thả nàng ra.
"Vèo!"
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức lui về phía sau, xa xa ngừng ở không trung phía sau, đỏ bừng mặt, đứng thở dốc, con ngươi thẳng tắp trừng mắt Từ Khuyết, không nói một lời.
Từ Khuyết thì lại xác định được một chuyện.
Liễu Tĩnh Ngưng là thật không có ác ý, bằng không cơ hội gần người như vừa nãy, đã sớm ra tay đánh hắn bị thương.
Nhưng mà, không có ác ý không có nghĩa là không có ý đồ.
Nàng "chịu nhục" như thế, liều chết đều muốn đi theo, khẳng định là có mục đích gì đó không thể cho ai biết.
- Khà khà, đã như vậy, vậy thì đến phiên ta rồi.
Đột nhiên, Từ Khuyết con ngươi đảo một vòng, lòng sinh một kế, khà khà nở nụ cười.
Tiếp đó, hắn xoay người, mặt hướng Liễu Tĩnh Ngưng đang hờn dỗi, lộ ra nụ cười đáng yêu, dùng ngữ khí làm nũng đáng ghét, nói ra:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp nha!
- Tiểu tỷ tỷ, ta thật là sùng bái ngươi nha!
- Tiểu tỷ tỷ, không nên tức giận mà, tức giận sẽ không đẹp, sẽ sinh ra nếp nhăn!
- Tiểu tỷ tỷ, ta sợ, ngươi đừng tức giận như vậy nữa có được hay không, cùng lắm ta cho ngươi ăn phía dưới!
...
Từ Khuyết bất thình lình lẳng lơ, suýt chút nữa làm Liễu Tĩnh Ngưng sợ hãi.
Nàng choáng váng tại chỗ, dáng vẻ ngơ ngác.
Trong đầu hầu như trống rỗng, chỉ còn dư lại vẻ mặt ngu ngốc muốn ăn đòn này của Từ Khuyết, cùng với lời nói làm nũng làm cả người nàng nổi da gà kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận