Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 563: Tiểu Khuyết Khuyết

Nữ tử xuất hiện trước mắt này, đẹp đến có chút quá đáng.
Da như mỹ ngọc không có tì vết, chân dài tinh xảo trắng như tuyết, eo thon mông lớn, trong mắt thu ba uyển chuyển, khóe miệng ngậm lấy một tia ý cười nhạt, đang ngang trời lướt tới.
Giống như lời Husky nói, đây quả thật là một ma nữ nha, nữ nhân có vóc dáng ma quỷ, hơn nữa cả người tán phát ra loại tà khí kia, xác thực rất giống loại yêu nữ câu hồn phách của người khác kia.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, sau khi bất ngờ, liền nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Ở nơi như thế này gặp phải vị Băng Ngưng hoàng hậu Liễu Tĩnh Ngưng của Thủy Nguyên Quốc này, xác thực cũng rất bình thường, dù sao người ta vốn là đến từ Đông Hoang.
- Tiểu tử, lại gặp mặt rồi.
Tay nhỏ của Liễu Tĩnh Ngưng lôi cái cổ của Husky, từ không trung chậm rãi lướt tới, giảm bớt tốc độ.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức híp lại, ngẩng đầu lên, tỏ vẻ nghiêm túc, im lặng không nói.
Đôi mi thanh tú của Liễu Tĩnh Ngưng hơi nhíu, đột nhiên cười nói:
- Tiểu tử, ngươi ta không hề có thâm cừu đại hận gì, có cần phải cảnh giác như thế không?
- Gào, tiểu tử, đừng nhìn nữa, nhanh cứu bản thần tôn.
Husky lúc này cũng hét lớn.
Từ Khuyết vẫn không lên tiếng, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, cực kỳ đứng đắn.
Liễu Tĩnh Ngưng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ kiêng kỵ mình như vậy, không khỏi lắc lắc đầu nói:
- Tiểu tử, cuối cũng vẫn là quá trẻ tuổi. Một điểm nhãn lực đều không có, ta cũng không có ác ý, ngươi không cần phải như vậy.
- Đậu phộng, tiểu tử này không có nhãn lực mới là lạ, hắn là đang nhìn lén dưới váy của ngươi đó! Ngươi mau buông bản thần tôn ra, bản thần tôn lấy lại công đạo cho ngươi.
Husky hét lớn, trực tiếp một lời bán đi Từ Khuyết.
CMN!
Husky, ngươi bị bệnh thần kinh à!
Tại sao phải vạch trần ta chứ. Lão tử còn chưa thấy rõ là màu gì đâu.
Từ Khuyết tại chỗ liền tức hỏng rồi, Husky này quá tiện, chuyên đi phá hoại chuyện tốt.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng ngẩn ra, lại nhìn con mắt của Từ Khuyết, lúc này mới lập tức phản ứng lại.
Hoá ra tiểu tử này, lại thật sự đang nhìn lén dưới váy mình.
Nhưng mà Liễu Tĩnh Ngưng vẫn chưa nổi giận, hời hợt vung tay một cái, làn váy lay động đột nhiên kề sát đôi chân dài trắng như tuyết, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Được lắm tên xấu xa, người nhỏ mà ma mãnh.
Từ Khuyết vẫn nghiêm mặt như trước, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát lên:
- Hừ, chiêu số thật là âm hiểm, suýt chút nữa trúng sắc dụ thuật của ngươi, may mà ý chí của ta kiên định, bằng không liền xảy ra đại họa rồi.
-...
Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt không có gì để nói, dù là tâm tư của nàng tốt đến đâu, trên mặt vẫn là không nhịn được lóe qua một ít vẻ tức giận.
Sống lâu như vậy, duyệt qua vô số người, kiến thức rộng rãi, tuy nhiên chưa từng thấy ai vô sỉ như thế.
Đáng ghét!
- Tiểu tử, nhanh cứu ta! Bản thần tôn sắp tắc thở rồi.
Husky bắt đầu giả chết, đầu lưỡi treo thật dài ở bên mép, con ngươi trợn lên.
Từ Khuyết cười nói:
- Tên phế vật nhà ngươi, không phải nói là phải đi sao? Trở về van xin cầu cứu làm gì?
- Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói loạn được. Bản thần tôn là đi tìm viện binh cho ngươi, không nghĩ tới xuất sư bất lợi, gặp phải ma nữ này, bây giờ ngươi lại thấy chết mà không cứu.
Husky cả giận nói.
- Ồ, ngươi còn lý luận? Ta bấm ngón tay tính toán, liền có thể tính ra ngươi khẳng định là bị bắt, liền cửa ải tra hỏi kia cũng không cần, ngươi liền trực tiếp bán ta đi, liền dẫn ma nữ này tới, đúng không?
Từ Khuyết cười lạnh nói.
Husky nghe xong, lập tức trợn to hai mắt, rất là khiếp sợ, ngay lập tức vẻ mặt ngu xuất hiện, trên mặt giống như liền viết bốn chữ lớn "Làm sao ngươi biết".
"Vèo!"
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng đã hạ xuống mặt đất.
Không phải mệt mỏi, mà là cảm thấy trên không trung luôn có điểm không dễ chịu, tuy nàng thu làn váy lại rồi, nhưng con mắt gian giảo của Từ Khuyết vẫn thỉnh thoảng hướng về nơi đó, khiến cho nàng rất không thoải mái.
Sau khi hạ xuống, Liễu Tĩnh Ngưng cũng buông Husky ra, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết, cười dài mà nói:
- Tiểu tử, ngươi không muốn biết tại sao ta tới tìm ngươi sao?
- Đừng gọi ta là tiểu tử, của nhà ta lớn lắm. Ngươi tìm ta đơn giản chính là mơ ước khuôn mặt đẹp trai của ta chứ gì, ta đã sớm quen rồi, không có chuyện gì thì ta về nhà trước, tạm biệt.
Từ Khuyết nói xong, xoay người rời đi.
Tuy nữ nhân này quả thật rất đẹp, nhưng tất cả tâm tư của Từ Khuyết vào lúc này đều dồn vào nghĩ đi đâu tìm Nữ Đế, cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian cùng Liễu Tĩnh Ngưng.
Không ngờ, hắn vừa mới xoay người, Liễu Tĩnh Ngưng liền khẽ cười nói:
- Khương Hồng Nhan nhờ ta tiện thể nhắn cho ngươi, ngươi không có hứng thú nghe sao?
- Cái gì?
Bước chân của Từ Khuyết dừng lại, lúc này xoay người lại, hoài nghi nói:
- Nàng tìm ngươi nhắn tin? Chuyện này không thể nào.
- Đông Hoang to lớn như thế, nếu như không phải nàng nhờ ta nhắn lời, ta làm sao biết ngươi ở Thiên La Thành, còn biết ngươi muốn đi Minh Nguyệt Lâu?
Liễu Tĩnh Ngưng nói đến đây, không khỏi nở nụ cười, rất hứng thú đánh giá Từ Khuyết, nói ra:
- Nhưng ta cũng thực sự không nghĩ tới, ngăn ngắn mấy tháng không thấy, thực lực của ngươi tiến triển nhanh như vậy, còn đại náo Minh Nguyệt Lâu một phen như thế.
- Ngươi cũng không chậm chút nào, thời gian mới mấy tháng, cũng đã là Luyện Hư kỳ, tài xế già đều không nhanh bằng ngươi.
Từ Khuyết nói.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng nghi ngờ, cảnh giới của Liễu Tĩnh Ngưng tăng lên có chút nhanh quá mức rồi.
- Ta vốn là Luyện Hư kỳ, chỉ có điều lúc trước vì đi Thủy Nguyên Quốc, cố ý tìm người phong cấm bộ phận tu vi mà thôi, bằng không lúc trước ở trong tẩm cung, khả năng vẫn đúng là bị tiểu tử ngươi bắt lại rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng cười nói, không giống như đang nói dối.
- Ta nói rồi, đừng gọi ta là tiểu tử, bằng không bây giờ ta liền trừng trị ngươi.
Từ Khuyết lúc này trợn mắt nói, nhưng cũng càng tin tưởng lời nàng nói, bằng không thì không thể tu luyện nhanh như vậy được.
Liễu Tĩnh Ngưng cười nói:
- Ta cùng Khương Hồng Nhan là cùng thế hệ, lại là bạn tốt nhiều năm của nàng, nàng có thể gọi ngươi tiểu tử, vì sao ta không thể?
- Ta nói không thể liền không thể được, không tin ngươi lại gọi một câu thử xem.
Từ Khuyết uy hiếp nói.
Đường đường một đời bức vương, tại sao có thể để người ta tùy tùy tiện tiện gọi là tiểu tử?
Đây là đặc quyền của Nữ Đế, người khác không có.
Liễu Tĩnh Ngưng lại che miệng "Xì xì" nở nụ cười, đôi mắt đẹp quét Từ Khuyết một cái, quả thực phong tình vạn chủng, cười dài mà nói:
- Vậy thì không gọi ngươi là tiểu tử nữa, gọi ngươi là Tiểu Khuyết Khuyết thì như thế nào?
-..."
Từ Khuyết lập tức nổi da gà.
Tuyhắn cũng từng dùng loại nick name này đi buồn nôn người khác, nhưng bây giờ người khác chủ động yêu cầu gọi mình như thế, cũng thật là có chút bị buồn nôn.
Nữ nhân này không đơn giản. Vừa nhìn liền biết một nữ tài xế, hơn nữa còn là loại biết lái xe kia.
- Ngươi không phản đối, vậy thì quyết định như vậy đi, Tiểu Khuyết Khuyết.
Liễu Tĩnh Ngưng tự hỏi tự trả lời làm ra quyết định này, lập tức mới tiếp tục nói ra:
- Khương Hồng Nhan bây giờ tự thân khó bảo toàn, không tiện hiện thân, nàng nhờ ta nhắn với ngươi, bảo ngươi không cần đi tới Minh Nguyệt Lâu chờ nàng, qua một thời gian ngắn nữa lúc Nam Châu bí cảnh thí luyện mở ra, nàng sẽ xuất hiện.
- Ồ?
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, chuyện này gần giống với manh mối mà hắn biết đến.
Tình cảnh bây giờ của Nữ Đế xác thực rất nguy hiểm, tuy rằng cảnh giới đã là Anh Biến kỳ tầng chín, nhưng nhiều cường giả Luyện Hư kỳ của các gia tộc cùng môn phái đều đang tìm nàng như vậy, nàng mạnh mẽ đến đâu cũng song quyền nan địch tứ thủ.
- Còn nữa, nàng còn dặn ngươi, không nên chủ động gây sự, nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng. Nhưng bây giờ xem ra, lời dặn này hơi trễ, ngươi đã chọc ra đại sự rồi.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng lại cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận