Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 799: Âm Mưu Quỷ Kế

- Nhân tộc thấp kém, dám phản kháng bổn tướng quân...
Nữ tử da ngăm đen đột nhiên tức giận, trầm giọng quát.
Ầm ầm!
Đột nhiên, bên ngoài lao tù truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như có vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó có vô số tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
- Xảy ra chuyện gì?
Nữ tử nhất thời cả kinh, mấy tráng hán khổng lồ phía sau cũng thay đổi sắc mặt, đều quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Từ Khuyết cũng ngẩng đầu nhìn tới, đồng thời thả thần hồn quét ngang ra.
Chỉ thấy ngoài cửa lớn, mấy lều vải lớn ở nơi đóng quân đang bị pháp quyết mạnh mẽ bao phủ.
Toàn bộ bầu trời giống như bị thôn phệ, vô số thiên lôi từ trên trời giáng xuống, nhìn qua giống như có người đang Độ Kiếp.
Nhưng trên thực tế đây chỉ là một loại pháp quyết.
"Ầm ầm!"
Một tia lôi đình hạ xuống, mặt đất không ngừng bị đánh nát, rất nhiều tráng hán khổng lồ mặc trang phục binh sĩ chạy trối chết.
Trong đó có mấy người vận may không tốt, không chạy được vài bước, liền bị lôi đình bổ trúng, ngã xuống tại chỗ, máu thịt be bét.
Có người ngẩng đầu rít gào, bấm ra pháp quyết, đều bay lên cao muốn giết người kia, nhưng bị lôi đình đánh xuống nên vô lực phản kháng, rơi xuống từ không trung.
- CMN, mạnh như vậy?
Lúc này Từ Khuyết mới thấy hoảng, uy lực pháp quyết thiên lôi này thực sự quá cường đại.
Dù sao những tráng hán khổng lồ kia đều có cảnh giới Hợp Thể kỳ.
Cho dù là Từ Khuyết, ngoại trừ Càn Khôn Ấn và Bức Vương Quyền, hắn cũng không có cách nào dùng pháp quyết phổ thông đánh trọng thương những người này.
- Dám gây chuyện ở nơi đóng quân của bổn tướng quân, muốn chết!
Đột nhiên, nữ tử đứng bên cạnh Từ Khuyết lạnh giọng gầm lên, thân hình loáng một cái biến mất.
Vèo một tiếng, nàng liền biến thành một đường ánh sáng đỏ như máu, trực tiếp xông ra ngoài.
Vài tên tráng hán khổng lồ hai mặt nhìn nhau một chút, vẫn không theo ra, tiếp tục lưu lại nhìn Từ Khuyết, đề phòng hắn thừa dịp loạn lạc chạy trốn.
- Các ngươi nhiều cường giả Hợp Thể kỳ như vậy bảo vệ một Luyện Hư kỳ như ta, có phải là quá dư thừa rồi hay không? Mau đi ra ngoài hỗ trợ đi, ta nhất định không chạy đâu.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn mấy người nói.
Nhưng mà đám tráng hán khổng lồ này ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, không để ý tới Từ Khuyết, bọn họ vẫn đứng sững ở tại chỗ, vóc người cao hơn hai mét đứng nghiêm trong lao tù nhỏ hẹp giống như mấy cây cây cột.
Từ Khuyết thấy bọn họ không quen nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn ra ngoài.
Có lẽ là trong lao tù bị bày xuống cấm chế, thần hồn của Từ Khuyết chỉ có thể thăm dò trong phạm vi lao tù, không có cách nào tràn ra ngoài cửa lớn.
Vì thế giờ khắc này hắn chỉ có thể dùng mắt thường để quan sát, xem người đại náo nơi đóng quân rốt cuộc là người phương nào.
Nhưng một lát sau, Từ Khuyết đã há hốc mồm.
Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên có bóng người vọt lên, chính là nữ nhân lúc trước tự xưng tướng quân.
Sắc mặt nàng vội vàng phóng lên trời như muốn chạy trốn, nhưng lập tức bị một pháp quyết ánh vàng bắn trúng.
Ầm!
Sau một tiếng vang trầm thấp, nữ tử da đen rơi xuống từ không trung, trong miệng còn ho ra máu tươi, đập ầm ầm rơi trên mặt đất, chấn động khiến cả mặt đất rạn nứt.
Vèo!
Ngay sau đó, một bóng người màu đỏ lướt ra, tay nhỏ vung lên, lôi đình chớp giật từ trên trời giáng xuống, vừa vặn đánh xuống trên người nữ nhân kia, khiến nàng chết ngay tại chỗ.
- Hồng Nhan?
Từ Khuyết không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng, ngây người nhìn.
Bởi vì người tiêu diệt nữ nhân da đen kia chính là Khương Hồng Nhan.
Một cường giả Độ Kiếp kỳ đỉnh phong lại bị Hồng Nhan giết dễ dàng như vậy, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, dễ như ăn bánh.
Quan trọng hơn cảnh giới bây giờ của Khương Hồng Nhan chỉ là Độ Kiếp kỳ tầng một.
- Hồng Nhan tỷ tỷ lợi hại!
Từ Khuyết nhịn được tự nói.
Hắn cho rằng thực lực của Khương Hồng Nhan ở nơi này không khác lão tổ của mấy gia tộc tông phái tại tứ đại châu là bao, cho dù là Độ Kiếp kỳ tầng một, nhiều lắm cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.
Ai ngờ nàng lại cường hãn như vậy, có thể vượt cấp giết cường giả Độ Kiếp kỳ, hơn nữa còn là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong.
Thực lực như vậy có lẽ đủ để đánh một trận với cường giả Đại Thừa kỳ.
- Chẳng trách... nàng dám một thân một mình tới Huyền Chân đại lục, hóa ra thực lực của nàng không kém mình một chút nào.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười khổ, mình vô địch quá lâu nên đã đánh giá thấp thực lực Hồng Nhan.
Hoặc trước đó, Từ Khuyết xác thực mạnh mẽ hơn Khương Hồng Nhan.
Nhưng từ khi Khương Hồng Nhan độ xong Thiên Kiếp, bước vào Luyện Hư kỳ, nàng liền bắt đầu trở nên cao thâm khó dò.
Đặc biệt nàng dùng thời gian mấy năm, sau khi thức tỉnh bên trong Trường Sinh Điện rồi ra ngoài, thực lực vẫn đang không ngừng tăng trưởng, bây giờ mới đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ tầng một đã có thực lực chém giết tứ phương.
- Tướng quân!
Lúc này, vài tên tráng hán khổng lồ bên trong lao tù đột nhiên rống lên.
Bọn họ cũng nhìn thấy cảnh nữ tử da đen bị Khương Hồng Nhan tiêu diệt, nhất thời muốn rách cả mí mắt.
Ầm!
Mấy người trong nháy mắt cuốn lên một cơn gió lớn, vô cùng tức giận từ trong lao tù xông ra ngoài, cũng không để ý đến Từ Khuyết nữa.
Nhưng Khương Hồng Nhan đứng ở bên ngoài biểu hiện vẫn bình thản, tay ngọc nhỏ dài trước sau lập loè ánh vàng.
Vèo!
Nàng thoáng vung tay lên, pháp quyết hời hợt bắn tới, bầu trời trong nháy mắt đánh xuống lôi đình.
Ầm ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, vài tên tráng hán khổng lồ bị chớp giật đánh bay trên đất, thân thể nứt toác, máu tươi chảy ra.
Sau đó, một ánh vàng xẹt qua yết hầu bọn họ, mấy người giãy dụa một lát sau đó triệt để khí tuyệt bỏ mình.
Thời khắc này, nơi đóng quân đã trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Từ Khuyết vô cùng kinh ngạc, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Thực lực mà Khương Hồng Nhan triển lộ ra quả thực đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
"Xèo!"
, Khương Hồng Nhan lần thứ hai giơ tay lên, tay ngọc nhỏ bé đột nhiên chỉ về phía Từ Khuyết.
"Coong!"
Một tiếng kim loại lanh lảnh vang lên, một ánh vàng đã phá đứt Trấn Tiên Thiết trên cổ tay Từ Khuyết, giúp hắn khôi phục tự do.
Khóe miệng Từ Khuyết thoáng co giật, Trấn Tiên Thiết này trâu bò như vậy, tuy nói mình sau này đột phá tới Hợp Thể kỳ cũng có thể dễ dàng mở ra, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Hồng Nhan chỉ hời hợt bắn một phát liền có thể phá
Ồ, chờ chút, không đúng, thế này thì 5000 điểm điểm trang bức của bản bức thánh đổ sông đổ biển hết rồi?
- Hệ thống, hệ thống, ngươi ra đây, ta muốn trả hàng tiền, không cần ngươi mở Trấn Tiên Thiết nữa.
Lúc này Từ Khuyết hò hét trong lòng gọi hệ thống.
Hệ thống lạnh lẽo đáp lại:
Ding, trải qua kiểm tra, tiến độ mở Trấn Tiên Thiết ra đã đến đạt 60%, hoàn trả 2000 điểm đ bức.
Từ Khuyết nghe vậy, trong lòng mới tìm được chút cảm giác cân bằng.
Trấn Tiên Thiết vốn đã được cởi được 60%, còn lại 40% không chịu nổi một chiêu của Khương Hồng Nhan cũng còn có thể tiếp thu, bằng không thực lực của nàng thực sự quá nghịch thiên rồi.
- Tiểu tử!
Lúc này Khương Hồng Nhan đã đi đến trước mặt Từ Khuyết, ánh mắt âm u đối diện với mắt hắn.
Từ Khuyết bị nàng nhìn mà có chút chột dạ, ngượng ngùng nở nụ cười sờ mũi.
Hắn rõ ràng ý tứ trong ánh mắt của Khương Hồng Nhan, muốn trách cứ hắn không nên theo tới, nhưng lại không nỡ mở miệng trách cứ.
- Ồ, Hồng Nhan, nơi này chính là Huyền Chân đại lục sao? Quả thực không đơn giản, người ở đây đều cao như thế ư, giống như cây cột vậy.
Từ Khuyết lập tức nói sang chuyện khác, chỉ vào những tráng hán khổng lồ nằm trên đất đã chết đi nói.
- Bọn họ là Thiên Thú Nhân tộc.
Khương Hồng Nhan lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói.
- Thiên Thú Nhân tộc? Chẳng lẽ là Yêu thú kết hợp cùng Nhân tộc?
Từ Khuyết hỏi.
Kỳ thực vừa nãy hắn đã nghe nữ nhân da đen kia nhắc tới Thiên Thú Nhân tộc, hơn nữa trên thân thể những người này cũng có khí tức Yêu thú.
Nhưng kỳ quái chính là ở Ngũ Hành Sơn và tứ đại châu, hắn đã gặp không u duệ của Yêu thú cùng Nhân tộc, ví dụ như Tô Linh Nhi, nhưng khí tức trên người nàng khác với đám Thiên Thú Nhân tộc này.
- Không, bọn họ cũng không phải là Yêu Tộc thuần khiết, chỉ là thuở nhỏ uống máu người và máu Yêu thú, bọn họ chưa bao giờ hấp thu Thiên Địa linh khí, mà là cướp đoạt chân nguyên của Yêu thú và Nhân tộc, bởi vậy thân thể mới mạnh mẽ, thực lực phi phàm.
Khương Hồng Nhan nói đến đây, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo lên, tựa hồ có cừu hận gì với Thiên Thú Nhân tộc.
Từ Khuyết cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới thế gian còn có phương pháp tu luyện như thế, uống máu người và Yêu thú, còn cướp đoạt tu vi của người khác, cuối cùng tạo thành một chủng tộc mới.
Cái này có tính là một loại cải tạo gien hay không nhỉ?
- Bọn họ dùng phương thức gì để cướp đoạt tu vi người khác?
Từ Khuyết chăm chú hỏi.
Bởi vì hắn nhớ tới cử động của nữ nhân da đen vừa nãy, rất có khả năng chính là muốn dùng phương pháp song tu, cướp đi tu vi cả người hắn.
Khương Hồng Nhan lại khẽ lắc đầu:
- Phương pháp nào cũng có, khi ta vừa mới tỉnh lại bọn họ đang chuẩn bị lấy đao cắt huyết mạch của ta, nhưng bị ta ngăn cản, ngươi không sao chứ?
- Ta? Ta đương nhiên không sao, nữ nhân da đen kia mơ ước dung mạo soái khí của ta, muốn bá vương ngạch thượng cung ta, nhưng lúc đó ta chỉ lo lắng an nguy của ngươi, vì thế đã vô cùng kiên định từ chối nàng.
Từ Khuyết nghiêm túc nói.
Khương Hồng Nhan nghe vậy không khỏi hơi hé miệng nở nụ cười, tựa hồ có chút cao hứng khi nghe thấy Từ Khuyết nói lo lắng cho an nguy của nàng.
- Lần sau nếu như gặp phải tình huống như thế, trước hết phải bảo vệ tốt cho mình.
Nàng nhẹ giọng nói.
- Chuyện này thì miễn đi, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Từ Khuyết lập tức vỗ ngực nói.
Khương Hồng Nhan nhất thời ngẩn ra, dường như hiện tại mới hiểu được tại sao Từ Khuyết nhất định muốn theo nàng xông vào Huyền Chân đại lục.
Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?
Câu nói này không ngừng vang vọng trong lòng Khương Hồng Nhan...
Một lát sau, Từ Khuyết mới đánh giá bốn phía một chút, hồ nghi nói:
- Ồ, động tĩnh lớn như vậy, tại sao viện binh của bọn họ lại không đến?
Lúc này Khương Hồng Nhan cũng đã phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn bên ngoài một chút, nhẹ giọng trả lời:
- Đều chết hết rồi.
- Hả?
Từ Khuyết trợn to hai mắt.
- Ngươi nói người trong doanh địa đều chết hết rồi?
- Ừm.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh gật gật đầu.
- Tất cả đều bị ngươi giết?
- Ừm.
- Vừa nãy giết chết toàn bộ?
- Ừm.
- Quào...
Từ Khuyết không g chấn động.
Nơi đóng quân này có tới mấy trăm tên cường giả Hợp Thể kỳ, kết quả lại bị Khương Hồng Nhan nói giết liền giết sạch như vậy.
Còn có nữ nhân da đen có cảnh giới Độ Kiếp kỳ đỉnh phong kia, ở trước mặt Khương Hồng Nhan cũng chỉ có thể đỡ được mấy chục hiệp, cuối cùng chiến bại trong nháy mắt.
Thực lực của nàng thật sự không tầm thường.
Nếu mình bước vào Hợp Thể kỳ, không dựa vào Càn Khôn Ấn cùng với Bức Vương Quyền, có lẽ cũng chỉ làm được như thế, thậm chí có khả năng còn không thể làm được dễ dàng như nàng.
- Quả nhiên là thế.
Từ Khuyết lúc này cảm khái vạn phần gật đầu nói.
Khương Hồng Nhan sững sờ.
- Cái gì?
Từ Khuyết lộ ra nụ cười xán lạn nói:
- Người xưa đều nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tiểu Hồng nhan, ngươi theo ta lâu như vậy, thực lực rốt cục có tiến bộ, ta có cảm giác vô cùng hãnh diện.
Khương Hồng Nhan nhất thời không nhịn được cũng nở nụ cười, tức giận nói:
- Tiểu tử, đừng ra vẻ ông cụ non như thế.
- Ha, ta đây gọi là thành thục. Đến đến đến, tiểu cô nương, đưa tay cho ta, Từ Khuyết ca ca dẫn ngươi đi tung hoành thiên hạ!
Từ Khuyết cười nói, không nói lời gì cầm lấy tay nhỏ mềm mại không xương của Khương Hồng Nhan, cất bước đi ra khỏi lao tù.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, tự nhiên đi theo, giống như đã quen với việc Từ Khuyết nắm tay nàng như vậy, trong tròng mắt mang theo một tia ấm áp.
Lập tức, đôi môi nàng khẽ nhếch, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Nơi đây là một phần chiến trường của Thiên Thú Nhân tộc, có hơn trăm nơi đóng quân, chúng ta đi ra ngoài như vậy sợ rằng không có cách nào rời đi.
- Cái gì?
Lúc này Từ Khuyết dừng lại bước chân, ngạc nhiên nói:
- Hoá ra chúng ta hiện tại vẫn là ở bên trong địa bàn của người ta à, vậy sao ngươi còn làm ra động tĩnh lớn như vậy? Không sợ bọn họ phát hiện rồi vây giết tới sao?
- Lo lắng ngươi gặp nguy hiểm.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh nhìn Từ Khuyết, đáp.
Một câu trả lời đơn giản lại khiến Từ Khuyết cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hắn nắm tay nhỏ Khương Hồng Nhan, hơi căng thẳng cười nói:
- Không sao, vừa nãy là ngươi mang ta đi ra, hiện tại đến lượt ta mang ngươi đi.
- Được.
Khương Hồng Nhan cũng nở nụ cười, gật đầu tán đồng hắn.
Biến hóa này rơi vào trong mắt Từ Khuyết khiến trong lòng hắn vô cùng cao hứng.
Sau đó, được Khương Hồng Nhan giảng giải, Từ Khuyết đã đại khái hiểu rõ tình huống bộ phận chiến trường Thiên Thú Nhân tộc.
Toàn bộ chiến trường này có hơn trăm nơi đóng quân, quy mô tương đương với doanh trại hiện tại bọn họ đang đứng, có mấy chục vị cường giả Hợp Thể kỳ cùng với mấy trăm tên Luyện Hư kỳ, còn có hai tiểu tướng quân Độ Kiếp kỳ tọa trấn, thực lực tổng hợp vô cùng cường hãn.
Mỗi nơi đóng quân hầu như đều liên kết, nơi nào xảy ra bất trắc đều sẽ khiến nơi đóng quân khác phát hiện.
Khương Hồng Nhan vừa gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng không làm kinh động nơi đóng quân khác, đại khái là do số mệnh kinh người của nàng.
Vị trí nơi đóng quân hiện tại của bọn họ bởi vì địa thế nên không có cách nào liên hệ cùng với những nơi đóng quân khác, ở tận phía sau cùng trên núi, vì thế đến bây giờ vẫn chưa bị người khác phát hiện.
Nhưng muốn trở lại lãnh địa Nhân tộc cũng chỉ có một con đường, nhất định phải xuyên qua hơn trăm nơi đóng quân phía trước, bằng không sẽ trực tiếp thâm nhập vào bộ lạc Thiên Thú Nhân tộc, họ sẽ giống hai con dê đưa vào miệng cọp.
Thế nhưng đi xuyên qua hơn trăm nơi đóng quân?
Tuy nói Khương Hồng Nhan có thực lực phi phàm, nhưng nếu đồng thời kinh động hơn trăm tên cường giả Độ Kiếp kỳ, sợ rằng cũng không có đủ pháp lực để dùng.
- Xem ra cần phải làm chút chuyện thiêu thân... phi, không đúng, xem ra cần phải dùng trí tuệ rồi!
Con ngươi Từ Khuyết lóe sáng, khóe miệng hơi nhếch.
- Nghĩ được biện pháp chưa?
Khương Hồng Nhan cười hỏi.
- Hừm, đối phó với loại kẻ địch số lượng lớn này, biện pháp tốt nhất chính là... đánh tan bọn họ từ nội bộ.
Từ Khuyết gật đầu, ý cười trên mặt càng dày đặc.
Hiển nhiên, hắn đã nghĩ ra được một quỷ kế âm hiểm.
Thiên Thú Nhân tộc có một đặc điểm, nam tử đều vô cùng cường tráng, phần lớn có thân cao hơn hai mét, thậm chí hơn ba thước cũng có, nữ thì càng nhỏ lại càng cường hãn, da dẻ càng đen càng lợi hại, khí tức thú tính trên người càng dày đặc thì cảnh giới thực lực bọn họ càng cao.
Cùng ngày, Từ Khuyết lấy ra hai Thiên phẩm ngụy trang khôi lỗi, ngụy trang vẻ ngoài cùng khí tức của mình và Khương Hồng Nhan giống như Thiên Thú Nhân tộc, triệt để hòa vào trong đó, không phân biệt thật giả.
Sau đó con hàng này lấy từ lều vải trong doanh địa của nữ nhân da đen kia, tìm ra hàng trăm tấm giấy đen.
Loại giấy này là loại Thiên Thú Nhân tộc thường dùng.
Từ Khuyết lấy ra một cây bút, mô phỏng theo văn tự Thiên Thú Nhân tộc, bắt đầu lưu loát viết lên.
- Ta là Tạc Thiên Bang Husky, mấy vạn năm trước, bản thần tôn chết trong Tiên Ma Đại Chiến, đối phương chôn thi thể của ta xuống con đường bên cạnh một con sông nhỏ sau đó đào tẩu, bản thần tôn lấy oán khí vạn năm ngưng tụ ra phong thư này, sau khi ngươi nhìn thấy phong thư này, phải truyền cho bốn người. Nếu như không truyền ra, mẹ ngươi sẽ chết đi sau ba mươi ngày, cha ngươi sẽ bị Yêu thú nuốt chửng. Nếu như ngươi làm, sau năm ngày, người mà ngươi yêu thích sẽ thích ngươi, đồng thời tâm tưởng sự thành. Xin lỗi, ta không phải Husky, chỉ là cái tin tức này quá độc, ta không thể không viết cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận