Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1121: Thiếu Hụt Quy Tắc

Huyền Hoàng Châu thiếu hụt thiên địa quy tắc?
Mấu chốt để trở thành chân cảnh?
Hơn nữa còn có thể rời khỏi nơi này?
Lời nói của Phù Sơn Xuyên vừa phát ra khiến cho Từ Khuyết có chút ngạc nhiên và mơ hồ.
Hắn còn chưa từng nghe nói qua Huyền Hoàng Châu thiếu hụt thiên địa quy tắc gì đó, càng không biết cái gì là chân cảnh, mấu chốt là náo loạn hơn nửa ngày, đám người Thiên Minh kia cũng có biện pháp rời khỏi nơi này?
Đậu phộng, chuyện này còn có thể được sao?
Đắc tội với bản bức thánh xong còn muốn đi, đừng hòng!
"Đùng!"
Lúc này, Từ Khuyết một cước mạnh mẽ đạp lên trên ngực Phù Sơn Xuyên, lạnh lùng nói:
- Nói mau, Huyền Hoàng Châu thiếu hụt thiên địa quy tắc, cùng với cái gọi là chân cảnh kia, đến cùng chuyện như thế nào? Còn có cơ hội rời đi mà ngươi nói kia nữa?
Ta cho ngươi thời gian ba hô hấp, tốt nhất ngươi nói tỉ mỉ hết ra, bằng không. . . ha ha, ta có 100 loại biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết!
Nhưng mà đối mặt với uy hiếp như vậy của Từ Khuyết, Phù Sơn Xuyên không chỉ là không kiêng kỵ, trái lại còn giống như tự giễu nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Haiz! Từ đạo hữu, ngươi không cần nôn nóng như thế, ngươi muốn biết những thứ này, ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi biết.
Một cước này của Từ Khuyết tuy rằng tàn nhẫn, nhưng còn không đến mức thương tổn được y, nhiều lắm chỉ là áp đảo trên khí thế mà thôi.
Nhưng đối với y bây giờ mà nói, không cần Từ Khuyết nói lời uy hiếp, y cũng đã sớm không còn dự định tiếp tục giúp Lệ Thiên Tuân giữ bí mật nữa.
Từ lúc kế hoạch của y thất bại, lại tới khi Lâm Hoan mang theo bọn Lam Tâm Nguyệt trở về, thái độ của Lệ Thiên Tuân đối với y và Lâm Hoan trước sau biến hóa rõ rệt, cũng đã để tâm của Phù Sơn Xuyên nguội đi rất nhiều.
Lệ Thiên Tuân hoàn mỹ trình diễn thứ gọi là qua sông đoạn cầu, nguyên bản đã đáp ứng với y sẽ chia sẻ tạo hóa ở phía tây ngoại thành, cuối cùng lại không nhắc tới một lời, thậm chí còn bắt y đóng giữ ở chỗ này, rõ ràng chính là đã đá y ra khỏi kế hoạch ở phía tây ngoại thành.
Vì thế giờ phút này Phù Sơn Xuyên e rằng còn hi vọng bọn Lệ Thiên Tuân sẽ thất bại nhiều hơn so với Từ Khuyết, thậm chí bây giờ y còn muốn nói ra tất cả những chuyện này, dẫn Từ Khuyết đi tới phía tây ngoại thành phá hoại kế hoạch của Lệ Thiên Tuân và Lâm Hoan.
Phù Sơn Xuyên y không chiếm được, người khác cũng đừng hòng!
- Từ đạo hữu, từ lúc vừa mới bắt đầu, ta cảm thấy lai lịch của ngươi rất khả nghi, có người nói ngươi tự xưng là phi thăng tới đây, nhưng sau khi thấy ngươi bày ra thực lực, chúng ta đều hoài nghi là ngươi đến từ Huyền Hoàng Châu, đồng thời rất có khả năng là một trong những thiên kiêu trẻ tuổi có thân phận thần bí trên Thiên Đỉnh Bảng.
Lúc này, Phù Sơn Xuyên chậm rãi mở miệng nói.
Từ Khuyết hơi kinh ngạc, hắn cũng không nghĩ tới Phù Sơn Xuyên lại bắt đầu từ thân phận của hắn, không khỏi cau mày nói:
- Chuyện này có liên quan gì với chuyện phía tây ngoại thành?
- Đương nhiên là có liên quan.
Phù Sơn Xuyên gật đầu nói:
- Trước đây ta vẫn tin tưởng thân phận thiên kiêu Thiên Đỉnh Bảng của ngươi không hề có nghi ngờ gì, nhưng bây giờ ta mới phát hiện là ta đã sai rồi, nếu như ngươi là thiên kiêu của Thiên Đỉnh Bảng, ngươi sẽ không thể không biết chuyện Huyền Hoàng Châu thiếu hụt thiên địa quy tắc, càng không thể nào không biết chuyện chân cảnh.
Nói đến đây, mắt Phù Sơn Xuyên nhìn Từ Khuyết, lắc đầu nở nụ cười:
- Từ đạo hữu, nếu như thật sự là ngươi phi thăng tới đây, vậy chỉ có thể nói là ngươi là phúc họa đều có, bởi vì thiên địa quy tắc mà Huyền Hoàng Châu thiếu hụt, chính là quy tắc sinh tử.
- Ồ?
Lúc này Từ Khuyết cả kinh.
Lời này của Phù Sơn Xuyên hắn đúng là nghe hiểu, trong thiên địa vạn vật đều có quy tắc định luật, như ngũ hành tương sinh tương khắc, thất tình lục dục, sinh tử luân hồi các loại, từ vô số loại quy tắc mới có thể xây dựng ra một thế giới hoàn chỉnh, thiếu một thứ cũng không được.
Linh khí sở dĩ là linh khí, chính là bởi vì bên trong linh khí có bao hàm các loại thiên địa quy tắc, tất cả đều cùng một nhịp thở với việc tu sĩ tu luyện cùng ngộ đạo.
Lúc tu sĩ tu luyện dẫn linh khí vào trong cơ thể, giống như là dung hòa các loại thiên địa quy tắc vào trong cơ thể, tích ít thành nhiều, cảnh giới càng cao, linh khí hút vào càng nhiều, bản thân ẩn chứa thiên địa quy tắc cũng càng bàng bạc.
Vì thế lúc tu sĩ tiến hành ngộ đạo, mới có thể đi cảm ngộ các loại quy tắc, tiêu hóa bọn chúng thành đạo uẩn của mình, từ từ cùng thiên địa hòa làm một thể mới tăng trưởng tuổi thọ, thậm chí cho là sống đến vĩnh hằng.
Nếu như thiếu hụt một loại trong những thiên địa quy tắc kia, vậy mặc kệ tu sĩ này tu luyện và ngộ đạo như thế nào đi nữa, đạo uẩn bản thân so với người khác, cuối cùng sẽ bị thiếu hụt không đủ.
Cảnh giới càng cao, những thiếu hụt không đủ này càng rõ ràng, đến cuối cùng có khả năng sẽ trở thành một cái khe to lớn ngăn cản tu sĩ tiến thêm một bước, một đời đều khó mà vượt qua.
- Không đúng, nếu như các ngươi thiếu hụt sinh tử quy tắc, sao có thể tu luyện tới loại cảnh giới này?
Từ Khuyết không khỏi hỏi.
Phù Sơn Xuyên lập tức giống như tự giễu nở nụ cười:
- Vì thế mới phải xuất hiện thứ gọi là chân cảnh.
- Hả, chuyện này liên quan gì tới chân cảnh?
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại.
Phù Sơn Xuyên gật đầu nói:
- Chân cảnh, tên cũng như ý nghĩa, chính là cảnh giới chân chính. Huyền Hoàng Châu tuy rằng tương tự như Địa Châu và Thiên Châu, cảnh giới đều chia làm Bán Tiên cảnh, Nhân Tiên cảnh, Địa Tiên cảnh các loại, nhưng trên thực tế, Huyền Hoàng Châu chúng ta vĩnh viễn có chênh lệch một đoạn dài so với Địa Châu và Thiên Châu.
- Bởi vì các ngươi thiếu hụt một loại thiên địa quy tắc?
- Không sai, cũng chính là bởi vì điểm này, bằng vào thứ gọi là Bán Tiên cảnh, Nhân Tiên cảnh cùng với Địa Tiên cảnh ở Huyền Hoàng Châu chúng ta, ở trong mắt hai châu kia vốn là trò cười, bọn họ gọi chúng ta là ngụy Bán Tiên, ngụy Nhân tiên, ngụy Địa Tiên.
Phù Sơn Xuyên nói.
Từ Khuyết nghe xong lập tức bị dọa cho sợ hết hồn, CMN, hoá ra đám người kia còn không phải là Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh, thậm chí Địa Tiên cảnh chân chính?
- Từ đạo hữu, chớ trách ta nói hơi khó nghe, tuy rằng ngươi lấy sức một người tiêu diệt Liễu Hóa Long, nhưng cuối cùng y chỉ là một tu sĩ ngụy Địa Tiên cảnh sơ kỳ, nếu như ngươi đụng tới Địa Tiên cảnh chân chính, đừng nói tiêu diệt đối phương, ngươi có thể chạy thoát cũng đã rất tốt rồi.
Phù Sơn Xuyên từ tốn nói.
Từ Khuyết không phản đối, không phải hắn cảm thấy xem thường đối với cường giả Địa Tiên cảnh chân chính, mà là hắn cũng đã nghĩ đến điểm này.
Vì giết một ngụy Địa Tiên cảnh sơ kỳ như Liễu Hóa Long đều suýt chút nữa ném cái mạng nhỏ của mình vào, hắn cũng không cho rằng lúc mình gặp phải Địa Tiên cảnh sơ kỳ chân chính cũng sẽ có kết cục tương tự, nói không chừng đúng như Phù Sơn Xuyên nói, mình có thể chạy được liền rất tốt rồi.
- Nói như vậy, thứ các ngươi gọi là kế hoạch phía tây ngoại thành, chính là đang mưu đồ một loại đồ vật nào đó có thể giúp các ngươi bù đắp sinh tử quy tắc, trợ giúp các ngươi đạt đến chân cảnh, trở thành Nhân Tiên cảnh và Địa Tiên cảnh chân chính sao?
Lúc này, Từ Khuyết giống như đã nghĩ thông suốt tất cả, nhìn Phù Sơn Xuyên hỏi.
Phù Sơn Xuyên gật đầu, đáp:
- Nói cho đúng thi đó không phải là đồ vật, mà là mảnh vỡ quy tắc. Ở mảnh Thất Lạc Chi Địa này, tuy rằng xung quanh đều tồn tại lượng lớn sinh tử quy tắc, nhưng chúng ta căn bản khó có thể tu luyện chúng vào trong cơ thể, không thể thành tựu chân cảnh, nhưng dưới sào huyệt của kiến sinh cơ vương lại có một loại mảnh vỡ quy tắc, chỉ cần một khối nhỏ liền có thể trong nháy mắt bù đắp sinh tử quy tắc mà chúng ta thiếu khuyết, từ đó bước vào chân cảnh, hoàn thành lột xác.
- Thì ra là như vậy. Thế nhưng chuyện này lại có liên quan gì tới việc các ngươi có thể rời khỏi nơi đây?
Từ Khuyết tiếp tục hỏi.
- Từ đạo hữu chớ nên hiểu lầm, ta mới vừa nói cũng không phải là có thể rời khỏi nơi đây, mà nói là nắm giữ thời cơ rời khỏi nơi đây.
Phù Sơn Xuyên nói:
- Kỳ thực gần một ngàn năm trước chúng ta đã từng đi qua chỗ kia một lần, ngoài chuyện bất ngờ phát hiện ra mảnh vỡ quy tắc, cũng nhìn thấy một toà trận đài, bên trên có một tấm phù lục, sau khi nghiên cứu phân tích thì chúng ta phát hiện thứ đó có thể giúp liên lạc với người đã khiến nơi đây trở nên như vậy.
- Truyền âm cho nàng?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, lông mày lập tức nhíu lại, tỏ vẻ quái lạ hỏi:
- Thứ các ngươi gọi là thời cơ, không phải là truyền âm cho người kia, để cho nàng đến dẫn các ngươi đi ra ngoài chứ?
- Đúng là như thế, tuy rằng không xác định được là vị này còn sống ở trên thế gian hay không, còn có thể thu được truyền âm hay không, nhưng chí ít đây là một tia hi vọng duy nhất.
Phù Sơn Xuyên lập tức gật đầu đáp.
Từ Khuyết liền vui phát điên rồi, hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, đám người kia lại đang hi vọng Hiên Viên Uyển Dung đến cứu bọn họ?
Ha ha, chuyện này đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy rằng hắn còn không xác định người mà Phù Sơn Xuyên nói kia có phải là Hiên Viên Uyển Dung hay không, nhưng căn cứ vào các loại dấu hiệu cho thấy, ít nhất có hơn 10% chính là nàng.
Thế nhưng lấy loại tính khí kia của Hiên Viên Uyển Dung, sẽ để ý tới đám người Phù Sơn Xuyên kia sao?
Tuyết đối là không thể, càng sẽ không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu bọn họ.
Đương nhiên, mấu chốt nhất chính là hiện nay bản thân Hiên Viên Uyển Dung còn khó bảo toàn, bị vây ở bên dưới Táng Tiên Cốc, còn cứu người cái rắm gì?
- Ha ha ha!
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết không khỏi tỏ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Phù Sơn Xuyên lập tức sững sờ:
- Từ đạo hữu, đây là ngươi đang. . . cười cái gì?
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy các ngươi có lý tưởng là việc tốt.
Từ Khuyết cười dài nói, đồng thời giơ đoạn kiếm trong tay lên, làm dáng muốn chém xuống đầu của Phù Sơn Xuyên.
Trong nháy mắt Phù Sơn Xuyên sợ hết hồn, kinh hô:
- Từ đạo hữu, ngươi làm cái gì vậy, chờ chút, dừng tay, ta còn có lời muốn nói, ngươi không thể giết ta!
- Ồ? Còn có di ngôn gì muốn nói?
Lúc này Từ Khuyết đúng là ngừng lại, mở miệng hỏi.
- Ngươi còn chưa hỏi ta, tại sao chúng ta lại muốn dụ dỗ ngươi đi tới phía tây ngoại thành.
Phù Sơn Xuyên nói ra.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt, đúng rồi, suýt chút nữa đã quên chuyện này.
Lúc này, con ngươi hắn hơi híp lại, nở nụ cười:
- Không tồi không tồi, Phù Sơn Xuyên, chúc mừng ngươi đã thành công kéo dài tính mạng của mình. Ta lại có thể ngừng một chút, đến, nói một chút coi, đến cùng là tại sao cần phải nhiễu loạn một vòng lớn như vậy để dẫn ta đi tới phía tây ngoại thành?
- Bởi vì thực lực của ngươi đủ mạnh, còn có chiêu lục sắc Hỏa Liên có lực phá hoại kinh người kia của ngươi.
Phù Sơn Xuyên lập tức đáp.
Tiếp đó y liền nói ra tất cả kế hoạch và ngọn nguồn sự việc.
Trên thực tế, từ gần ngàn năm trước bọn họ đã vô ý xông vào động thiên phía dưới sào huyệt của kiến sinh cơ vương, nhưng sau đó cũng không còn cơ hội để đi vào nữa.
Lúc trước tuy rằng bọn họ nhìn thấy mảnh vỡ của sinh tử quy tắc, cũng nhìn thấy toà trận đài kia, nhưng căn bản không kịp mang đi thứ gì liền đã kinh động tới kiến sinh cơ của cả tòa sào huyệt.
Sào huyệt của kiến sinh cơ thông suốt bốn phương, lúc kiến sinh cơ trào ra giống như cuồng triều khủng bố, bọn họ muốn vọt vào cướp đi mảnh vỡ quy tắc đều không có cách nào, thậm chí ở dưới uy thế của kiến sinh cơ vương cùng vô số kiến hậu, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn rút đi.
Trong một ngàn năm thời gian sau này, cho đến tận bây giờ, bọn họ cũng không có bất kỳ cơ hội nào đến gần địa phương kia.
Dù sao sau khi trải qua chuyện Nhân tộc xông vào năm đó, sào huyệt của kiến sinh cơ vương đã được thủ vệ nghiêm ngặt từ lâu, xa xa không phải năm đó có thể sánh bằng, một khi có Nhân tộc tới gần, nhất định sẽ kinh động tới tất cả kiến sinh cơ và kiến hậu bốn phía, chỉ cần mấy hơi thở, tất cả kiến sinh cơ ở xung quanh sào huyệt kiến sinh cơ vương đều sẽ lập tức chạy tới, lấy ưu thế về số lượng nghiền ép tất cả.
Vì thế cho dù Lệ Thiên Tuân có mạnh đến đâu đi nữa, cũng không dám đi đối kháng với kiến sinh cơ vương có cảnh giới tương đương, chưa kể còn có vô số kiến sinh cơ khác vây quanh, bởi vì mặc kệ kết quả là như thế nào, y vừa ra tay nhất định sẽ bị cuốn lấy, không thể có thời gian đi cướp đoạt mảnh vỡ quy tắc.
Mà mảnh vỡ quy tắc này căn bản là không có cách nào thu hồi lại hoặc để cho người khác cướp giúp, một khi tiếp xúc, liền lập tức sẽ bị dẫn vào bên trong cơ thể, vì thế cho đến trước đây không lâu, bọn họ vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để đi cướp đoạt mảnh vỡ quy tắc.
Chỉ có đến mấy ngày hôm trước, Phù Sơn Xuyên đưa ra kế hoạch, để Lệ Thiên Tuân nhìn thấy hi vọng.
Nếu như dẫn Từ Khuyết vào trong địa bàn của kiến sinh cơ vương, nhất định sẽ hấp dẫn lượng lớn hỏa lực, mà thực lực của Từ Khuyết lại bày ra ở đó, thêm vào uy lực của lục sắc Hỏa Liên này, nhất định có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian quý giá. Ở trong khoảng thời gian đó, bọn Lệ Thiên Tuân có thể nhân cơ hội lẻn vào động thiên bảo địa phía dưới sào huyệt, cướp đoạt mảnh vỡ sinh tử quy tắc, thậm chí còn có thể khởi động trận đài, phát đi truyền âm cầu cứu.
Phù Sơn Xuyên thân là công thần thứ nhất, nguyên bản là người có tư cách cùng Lệ Thiên Tuân đi tới nơi này, nhưng đáng tiếc y sắp xếp Ngũ Thế Phong đi dụ dỗ Lam Tâm Nguyệt, kết quả Ngũ Thế Phong liền Lam Tâm Nguyệt đều chưa thấy, đã bị Từ Khuyết trực tiếp chém chết.
Tiếp theo y lại sắp xếp cho người của Ám Sát Tinh đi, muốn lén lút mang bọn Lam Tâm Nguyệt đi, kết quả lại bị Từ Khuyết phá hoại.
Liên tiếp hai lần thất bại khiến Phù Sơn Xuyên bị đả kích lớn, trọng điểm là sau khi Phù Sơn Xuyên rời đi, Lâm Hoan lại đục nước béo cò chiếm trước tiên cơ, thừa dịp Từ Khuyết rời đi, trực tiếp mạnh mẽ mang bọn Lam Tâm Nguyệt đi, còn để lại tờ giấy cho Từ Khuyết, khiến bố cục của Phù Sơn Xuyên thành một hồi bắt cóc.
Tuy rằng cấp bậc lập tức giảm xuống, nhưng Lâm Hoan vẫn trở thành người cười đến cuối cùng, thủ tiêu công lao của Phù Sơn Xuyên, trở thành người duy nhất có thể cùng Lệ Thiên Tuân đi cướp đoạt sinh tử quy tắc.
- Chà chà.
Sau khi Từ Khuyết nghe xong toàn bộ thì liên tục lắc đầu, nhìn Phù Sơn Xuyên cười nói:
- Ngươi xem như là rất biết tìm đường chết, thật sự cho rằng ngươi là Gia Cát Lượng có thể tính toán không một chỗ sai sót à? Còn tự cho mình là thanh cao, tuy rằng ta cảm thấy Lâm Hoan càng đáng chết hơn, nhưng không thể không nói, loại thủ đoạn đơn giản thô bạo kia của y, so với ngươi còn thực dụng hơn nhiều, ngươi nhìn xem, cuối cùng không phải là y đã thành công sao?
Sở dĩ Từ Khuyết nói như vậy, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì nếu như đổi thành chính hắn, hắn cũng sẽ dùng loại phương pháp đơn giản thô bạo như của Lâm Hoan, rõ ràng là nói cho đối phương biết, ta trói người của ngươi lại, ngươi muốn mạng sống cỉa bọn họ thì ngươi phải đến.
Nhưng Phù Sơn Xuyên lại tự cho mình thanh cao, nhận là mình bày mưu nghĩ kế, xem thường dùng những biện pháp thô bạo không trí tuệ kia, có lẽ lấy trí tuệ của y mà nói, đối phó với những người còn lại đúng là có thể thành công, nhưng y lại gặp phải loại người không theo lẽ thường ra bài như Từ Khuyết, ngay ở trước mặt Lam Hà giết chết Ngũ Thế Phong.
Tình huống lúc đó, đừng nói là Phù Sơn Xuyên không nghĩ tới, ngay cả Ngũ Thế Phong cũng không nghĩ tới.
Vì thế toàn bộ bố cục của Phù Sơn Xuyên liền triệt để rối loạn, lúc này mới thành toàn cho Lâm Hoan.
- Haizz!
Phù Sơn Xuyên cuối cùng lắc đầu thở dài, tuy y vẫn kiên trì lòng tự kiêu kia, nhưng lại không thể không cúi đầu với hiện thực, lời Từ Khuyết nói làm cho y cảm thấy tổn thương rất nặng, dù sao Lâm Hoan thật sự thành công cười tới cuối cùng, khiến cho y không còn lời nào để nói.
Trọng điểm là bây giờ mạng nhỏ của y còn bị Từ Khuyết nắm ở trong tay, y sao còn dám tiếp tục phản bác đây.
- Từ đạo hữu, kỳ thực nói ra thì mâu thuẫn giữa chúng ta cũng không có gì sâu sắc, ngươi hoàn toàn không cần ở chỗ này lãng phí thời gian giết ta.
Lúc này, Phù Sơn Xuyên nhìn về phía Từ Khuyết, mở miệng nói.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười:
- Không vội, ta có nhiều thời gian, con người của ta chính là thích lãng phí thời gian, phiền phiền nhiễu nhiễu.
Khóe miệng của Phù Sơn Xuyên lập tức co giật, thở sâu một hơi, nói ra:
- Từ đạo hữu, ta nói cho ngươi một chuyện có quan hệ với Ngũ Thế Phong và Lam Tâm Nguyệt, sau đó ngươi tha ta một mạng, để ta rời đi, như thế nào?
- Ồ? ngươi nói trước nghe một chút đi.
Từ Khuyết cười mà không phải cười nói.
Phù Sơn Xuyên cũng rất thẳng thắn, trực tiếp mở miệng nói chuyện năm đó Ngũ Thế Phong đánh lén Lam Tâm Nguyệt, nhưng Lam Tâm Nguyệt lại lầm tưởng đối phương trước khi chết cứu nàng một mạng, nói ra rõ ràng mười mươi.
Từ Khuyết nghe xong liền há hốc mồm, Lam Tâm Nguyệt cảm kích Ngũ Thế Phong lâu như vậy, hóa ra y lại là một kẻ xảo trá như thế?
Đây đúng thật là vận mệnh trêu người mà.
Nhưng bây giờ nhìn lại, mình cũng không hề giết sai người nha.
- Từ đạo hữu, ngoại trừ chuyện này, ta còn biết một bí mật khác càng to lớn hơn liên quan đến Ngũ Thế Phong.
Lúc này, Phù Sơn Xuyên nhìn về phía Từ Khuyết, biểu hiện nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo vẻ quỷ dị, từng chữ từng chữ thì thầm:
- Đó là. . . kỳ thực bây giờ y vẫn còn chưa chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận