Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1082: Thiên Tứ Phúc Quang

Trên bầu trời Nam Châu, mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn có thiểm điện xẹt qua.
Ầm ầm ——!
Lúc này một tiếng sấm sét nổ vang, không trung bị xé thành một lỗ hổng, một bóng người từ bên trong bắn ra, cả người vô cùng chật vật, khóe miệng còn có vết máu, người kia chính là Từ Khuyết.
- Mẹ kiếp, Hư Không Giao Giới Phù này quá hố người rồi, lại không ổn định như thế, nếu không phải thân thể bản bức thánh đủ mạnh, sợ là đã bị ép thành từng mảnh rồi.
Từ Khuyết căm tức nói.
Hư Không Giao Giới Phù tạo nên giao giới điểm, hoàn toàn không thể so sánh với giao giới điểm do thiên nhiên hình thành, thực sự quá bất ổn.
Khi hắn bước vào đường hầm hư không, có Phá Không Phù bảo vệ, nhưng cũng mém chút nữa bị xé thành mảnh vụn bên trong cơn lốc hư không cuồng bạo, cũng may là cuối cùng có công năng tự động khôi phục của hệ thống, mạnh mẽ chống đỡ, từ bên trong đi ra.
May là hắn lựa chọn Nam Châu làm nơi hạ xuống, khoảng cách tương đối gần, nếu đổi lại là đi Huyền Chân đại lục hoặc chỗ khác xa hơn, sợ là thật sự không thể về được rồi.
Nhưng giờ khắc này một lần nữa lại nhìn thấy ánh mặt trời, cảm nhận được linh khí quen thuộc ở Nam Châu, trong lòng Từ Khuyết vô cùng thoải mái.
Cuối cũng cũng sống sót trở về!
Trong động một năm, bằng bên ngoài mười năm, thật sự không dễ dàng.
Đầu tiên Từ Khuyết muốn mở rộng thần hồn, tìm kiếm khí tức của Liễu Tịnh Ngưng và Husky.
Ầm!
Đột nhiên, trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một luồng thần uy, sau đó cả người Từ Khuyết bị cố định tại chỗ, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, vừa vặn chiếu trên người hắn.
- Móa, tình huống gì thế này? Mụ điên kia đuổi theo ta đến đây?
Từ Khuyết biến sắc, nếu như nữ tử điên kia cũng trốn ra được, vậy thì phiền phức lớn rồi!
Vèo!
Kiếm Linh cũng bỗng nhiên từ trong đoạn kiếm lướt ra, hóa thành khói đen, kinh ngạc nói:
- Không phải nữ tử kia, chờ chút, ánh sáng này. . . hình như là Thiên Tứ Phúc Quang!
- Thiên Tứ Phúc Quang?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, có chút không hiểu ra sao.
Xèo!
Lúc này, tia sáng kia đột nhiên thu nhỏ lại, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, trong nháy mắt ngưng tụ thành một đạo huy mang hừng hực, đột nhiên bay đến trước mặt Từ Khuyết.
- Ồ? Cái gì đây?
Ánh mắt Từ Khuyết ngưng lại, nhìn tia sáng trôi nổi trước mặt mình, vô cùng ngạc nhiên.
Huy mang từ từ nhạt đi, một vật thể có hình dáng một khối bia đá to bằng quyển sách nhỏ lộ ra, trên bia đá còn khắc hai tên, một tên trong đó chính là "Từ Khuyết".
- CMN, làm sao lại có tên của ta, còn Hiên Viên Uyển Dung kia là ai?
Từ Khuyết ngạc nhiên nói, ngơ ngác, căn bản không biết đây là vật gì.
Kiếm Linh ở bên cạnh đột nhiên chấn động, cả kinh kêu thành tiếng:
- Thái Ất Thiên Thư, chuyện này. . . sao có thể xảy ra?
Thái Ất Thiên Thư?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
Vật này chính là Thái Ất Thiên Thư?
Không đúng rồi, đây không phải vật của người phụ nữ kia sao? Làm sao lại chạy đây?
Chờ đã, mấu chốt là vì sao trên đó còn có tên của bản bức thánh? Hơn nữa. . . còn có thể cảm giác được, sau khi bia đá này xuất hiện, dường như có một mối liên kết với tâm mạch của mình, có một loại cảm giác nói không thành lời.
Trong lòng Từ Khuyết thoáng rùng mình, nhìn về phía Kiếm Linh.
Hai mắt màu đỏ của Kiếm Linh, trước sau vẫn nhìn kỹ bia đá, giống như hai điểm quỷ hỏa màu đỏ, không hề nhúc nhích.
Mãi đến khi ánh mắt Từ Khuyết quét tới, hai mắt nó mới hơi chấn động một chút, lắc đầu thở dài:
- Từ Khuyết, ngươi xong rồi.
- Hả?
Từ Khuyết trợn trừng hai mắt.
Lời này của ní là có ý gì? Thái Ất Thiên Thư tự mình chạy đến, làm sao lại biến thành ta xong rồi?
- Thôi, trước tiên để bản tọa nói cho ngươi về Thái Ất Thiên Thư đi. . .
Kiếm Linh lắc lắc đầu, kể rõ lai lịch Thái Ất Thiên Thư cho Từ Khuyết, giảng giải về người được thiên tuyển, cùng điều kiện truyền thừa Thái Ất Thiên Thư, cần một nam một nữ trải qua tình kiếp, giống những lời lúc trước Husky nói với đám người Đoạn Cửu Đức.
Từ Khuyết nghe xong, cả khuôn mặt đều đen.
Hiện tại hắn xem như đã hiểu rõ tình cảnh của mình, hoá ra náo loạn nửa ngày, Thái Ất Thiên Thư này lại không phải thứ tốt, hoàn toàn chính là một cái hố to, một mối họa lớn vô cùng.
Thiên tuyển cái quỷ gì, vốn là người bị thiên hố.
- Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Nữ tử kia hẳn là bị ngươi dồn tới tuyệt cảnh, bất đắc dĩ mới tuyển ngươi thành đạo lữ, chính là muốn bức ngươi đi cứu nàng, nếu không nàng vừa chết, ngươi cũng không thể sống một mình.
Kiếm Linh nhìn Từ Khuyết, trong đôi mắt đỏ như máu toát ra một chút đồng tình.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại:
- CMN, ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, cái gì mà nàng chết thì ta không thể sống một mình được, nếu như hiện tại ta tự sát, xem nàng có thể sống hay không! Mẹ nó, dám so tàn nhẫn với ta?
- Ngươi muốn tự sát?
Kiếm Linh nhất thời cả kinh, khó có thể tin.
- Tự sát cái rắm, ta chỉ nói ví dụ mà thôi!
Khóe miệng Từ Khuyết co giật, vô cùng phiền muộn.
Tự sát thì không thể tự sát, đầu năm này muốn sống còn khó khăn, còn tự sát cái lông! Nếu có dũng khí tự sát, tại sao lại không có dũng khí sống tiếp đây?
- Hừ, ngược lại nàng cũng trộm 500 năm tuổi thọ của ta, 500 năm sau chưa chắc đã không đánh lại nàng.
Từ Khuyết hừ lạnh nói.
Kiếm Linh lại lắc đầu nói:
- 500 năm khẳng định là không đủ, nữ tử kia dùng Tuế Nguyệt Toa để ngủ say, bên ngoài trôi qua mấy chục ngàn năm, nàng ở đó cũng chỉ qua mấy ngàn năm, bản tọa đoán rằng hẳn là nàng biết tuổi thọ của mình không đủ, lại không muốn tỉnh lại quá sớm, vì thế mới dùng vật ấy để chờ một thời đại thịnh thế đến.
Nói đến đây, Kiếm Linh nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Nếu như ngươi không cầm Tuế Nguyệt Toa trốn ra, nàng ở bên trong 500 năm thì ngươi ở bên ngoài có 5000 năm, đúng là vẫn có một chút cơ hội. Nhưng hiện tại Tuế Nguyệt Toa bị ngươi lấy ra, sợ là chữa lợn lành thành lợn què rồi.
- Ta kháo, sớm biết thế đã không lấy thứ bỏ đi này rồi!
Từ Khuyết giận mắng.
- Ta lấy Tuế Nguyệt Toa này đơn thuần là muốn nàng tức chết, nhưng vật này đối với ta mà nói căn bản không có chút tác dụng nào, trốn đi tu luyện một năm, nhưng người khác tu luyện mười năm, vốn là một vật có tác dụng ngược lại mà.
- Không, cũng không phải là như vậy.
Kiếm Linh khoát tay nói:
- Tuế Nguyệt Toa có được năng lực khống chế thời gian, đây chính là một trong những thần vật thượng cổ, nó có thể thu hẹp thời gian, cũng có thể khuếch đại thời gian. Nói cách khác, nó có thể để ngươi vượt qua một năm, bên ngoài qua mười năm, cũng có thể chuyển lại thành ngươi vượt qua mười năm, bên ngoài cũng mới một năm. Hai loại năng lực này nó đều có thể làm được. Nhưng vật này chỉ là hàng nhái, Tuế Nguyệt Toa chân chính, nếu phát huy đến mức tận cùng thì ngươi có thể trải qua vạn năm, thế gian mới vẻn vẹn qua một năm.
- Cái gì?
Từ Khuyết nhất thời khiếp sợ, vẻ mặt cực kỳ ngơ ngác.
Vật này tuy là cực phẩm Tiên Khí, nhưng cũng chỉ là hàng nhái?
Hơn nữa Tuế Nguyệt Toa chân chính, còn có thể khiến một năm như vạn năm?
CMN, thế này thì quá bug rồi!
Nhưng hàng nhái này, dù sao cũng được, ít nhất một năm còn có thể dùng làm mười năm, ồ, chờ chút, nếu là như vậy. . .
Đột nhiên, Từ Khuyết nghĩ tới điều gì, con ngươi đột nhiên sáng ngời, cười to nói:
- Kiếm Linh, ngươi sai lầm rồi. Nếu Tuế Nguyệt Toa này có thể khiến một năm như mười năm, vậy thời gian năm trăm năm này ta trốn ở một nơi tu luyện, không phải là bằng tu luyện năm ngàn năm sao?
Kiếm Linh trực tiếp lắc lắc đầu:
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, với thực lực của ngươi, không thể thôi thúc vật ấy. Tuế Nguyệt Toa mặc dù là hàng nhái, nhưng cũng không phải vật tầm thường, vô cùng quý giá, cần tiêu hao chân nguyên cùng đạo vận rất lớn, không, không phải là lớn, mà là vô cùng lớn!
- Vô cùng lớn? Lớn đến đâu?
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, có chút không phục.
- Đại khái. . . gấp trăm lần lượng chân nguyên cùng đạo vận mà ngươi dùng để bố trí tấm Hư Không Giao Giới Phù kia.
Kiếm Linh suy nghĩ một chút, rồi đáp.
Gấp trăm lần?
Từ Khuyết vung tay lên:
- Từ Khuyết ta tung hoành Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, từ lúc nào cần dùng đến những thứ này? Tuế Nguyệt Toa? Ha ha, gân gà, ta tu luyện 500 năm, ta không tin đến thời điểm đó không đấu lại nữ tử điên kia!
Nói xong, Từ Khuyết thu hồi lại Thái Ất Thiên Thư bia, xoay người trực tiếp lướt về phía xa xa, đi về phương hướng Nam Châu Bí Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận